Nghe trong điện thoại truyền ra thanh âm đô đô, Trần Phàm nhìn vào kính chiếu hậu, thấy chiếc Land Rovers của Lý Dĩnh vừa rẽ ngoặt, dần dần biến mất trong tầm mắt.
 
Cùng lúc đó, ở phía sau chỗ ngồi. Lý Vân vẫn còn đang ngủ say, mà Lưu Oánh Oánh vẫn tỉnh táo.
 
Hai tay nàng đặt trên kính xe, đôi mắt đen mở thật to, vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm nhà cao tầng bên ngoài cửa sổ, diễn cảm hơi có vẻ ngây ngốc.
 
Từ nhỏ đến lớn. Lưu Oánh Oánh luôn ở trong thị trấn lạc hậu đó, ngay thành thị như Côn Minh Đại Lý vẫn chưa từng đi qua, lại càng không cần nói tới thành phố quốc tế hóa như Đông Hải.
 
Lúc này nhìn những ngôi nhà cao tầng vút trong mây cùng đường cái rộng mở, Lưu Oánh Oánh cảm thấy được hết thảy giống như ảo giác không hề thực tế.
 
Thấy một màn như vậy, trong lòng Trần Phàm ngầm thở dài, lại không quấy rầy Lưu Oánh Oánh.
 
Ước chừng nửa giờ sau. Trần Phàm lái chiếc Hồng Kỳ treo biển số quân khu Vân Nam chạy tới công tông y viện võ cảnh Đông Hải.
 
Ngay cửa bệnh viện, biết được Trần Phàm sắp tới. Hoàng Phủ Hồng Trúc, Dương Viễn. Roman chờ đợi đã lâu, ngoài ra viện trưởng còn tự mình an bài, ngoài cửa bệnh viện có bảy tám bác sĩ cùng y tá đang đứng chờ sẵn.
 
- Oánh Oánh, đánh thức bà nội, chúng ta đã đến.
 
Xa xa nhìn thấy một đám người đứng ngay cửa bệnh viện. Trần Phàm quay đầu nhìn Lưu Oánh Oánh nói.
 
Lưu Oánh Oánh vốn đang thưởng thức phong cảnh ven đường, nghe được Trần Phàm vừa nói như thế, gật gật đầu, sau đó nhẹ nhàng lay bả vai Lý Vân, nhỏ giọng nói:
 
- Bà nội tỉnh lại thôi, chúng ta đã đến nơi rồi.
 
Lưu Oánh Oánh liên tục kêu gọi ba tiếng. Lý Vân mới chậm rãi mở to mắt, gương mặt hơi có vẻ mỏi mệt, tinh thần cũng không tốt như mấy ngày trước điều dưỡng ở bệnh viện.
 
- Bà nội Lý, chúng ta đã đến rồi.
 
Xuyên thấu qua kính chiếu hậu, thấy Lý Vân tỉnh lại, Trần Phàm quay đầu cười nói một câu, sau đó cho xe dừng ngay cửa bệnh viện.
 
Xe dừng lại, tất cả mọi người đều tiến lên đón chào.
 
Trần Phàm xuống xe, dùng ánh mắt ý bảo Hoàng Phủ Hồng Trúc, Dương Viễn. Roman ba người chờ một chút nói chuyện.
 
- Trần tiên sinh, chào ngài, tôi là bác sĩ Chu, lão viện trưởng đã sắp xếp xong xuôi, nói là anh vừa đến bệnh viện, liền lập tức đưa người bệnh vào.
 
Cùng lúc đó, bác sĩ dẫn đầu bước tới trước người Trần Phàm, cung kính nói.
 
- Phiền toái các vị.
 
Trần Phàm gật gật đầu, mở cửa sau xe, ôn nhu nói với Lý Vân:
 
- Bà nội, bác sĩ đều ở đây, bọn họ sẽ đưa bà vào trong phòng bệnh, cháu nói xong vài lời sẽ lên.
 
- Ân.
 
Lý Vân gật gật đầu:
 
- Tiểu Phàm, đoạn đường này cháu cũng đã mệt muốn chết rồi, cháu trước tiên nên đi nghỉ ngơi một chút.
 
- Cháu không sao, cháu cõng bà xuống.
 
Trần Phàm nói xong lại nhờ sự trợ giúp của bác sĩ cõng Lý Vân xuống xe.
 
Trong nháy mắt Trần Phàm cõng Lý Vân xuống, cơ hồ tất cả mọi người đều đem ánh mắt tập trung nơi cửa xe, trong con ngươi tràn ngập vẻ tò mò.
 
Bọn họ rất tò mò, người bệnh có thể điều động chuyên gia khoa tim giỏi nhất trong và ngoài nước rốt cục là thần thánh phương nào.
 
Theo sau...bọn họ nhìn thấy một bà cụ mặc áo bệnh nhân tóc trắng xóa, da bọc xương lại có vẻ tái nhợt.
 
Thấy một màn như vậy, bất kể là bác sĩ hay là nhỏm người Hoàng Phủ Hồng Trúc, vẻ chờ mong trên mặt dần dần thối lui, chỉ còn lại sự lo lắng, lo lắng Lý Vân có thể vượt qua được hay không.
 
Trân Phàm lại không nói lời nào, cực kỳ cẩn thận đặt Lý Vân lên băng ca. Lưu Oánh Oánh nhìn thấy xung quanh đều là người xa lạ, nên đối với Lý Vân một tấc không rời, luôn luôn cầm lấy bàn tay khô vàng của bà.
 
Nhìn thấy Trần Phàm đã đặt Lý Vân lên băng ca, bác sĩ liền hỏi ý hắn, sau đó mấy bác sĩ đẩy băng ca đi vào bệnh viện.
 
Trần Phàm đi tới trước mặt mấy binh sĩ quân khu Vân Nam hộ tống trên đường, nói:
 
- Các anh một đường cũng đã khổ cực, trước tiên đi nghỉ ngơi một chút, sau đó hãy về, tôi sẽ gọi điện nói với Vương thủ trưởng.
 
- Trần ca, không cần.
 
Mấy binh sĩ không hẹn mà cùng lên tiếng.
 
- Dương Viễn, anh đi chiêu đãi mấy vị huynh đệ này dùm một chút.
 
Trần Phàm cũng không nói thêm lời vô ích, mà trực tiếp quay đầu phân phó Dương Viễn.
 
- Dạ. Trần tiên sinh.
 
Dương Viễn liền làm theo, tiến lên nói:
 
- Chư vị, không cần khách khí với Trần tiên sinh, cùng tôi đi thôi.
 
Mấy binh sĩ thoáng do dự, cuối cùng đi theo Dương Viễn rời đi.
 
- Roman, chuyện lần này đã làm phiền anh.
 
Nhìn thấy mấy người Dương Viễn rời đi. Trần Phàm lập tức đi tới trước người Roman.
 
Roman lắc mạnh đầu như trống bỏi, giọng nói cực kỳ cung kính:
 
- Trần tiên sinh, đây là do tiểu thư an bài, ngài không cần khách khí như vậy. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
 
Nghe được Roman nói như thế, trong lòng Trần Phàm cảm động, bị những hành động của Dai Fu làm cảm động.
 
Từ ngày hắn quen biết Dai Fu. Dai Fu không ngừng giúp đỡ hắn, luôn luôn cho tới hôm nay, từng phần ân tình khiến cho Trần Phàm chưa bao giờ quên.
 
- Trần tiên sinh, tiểu thư nói nếu phương tiện cùng điều kiện chữa bệnh trong quốc nội không được, thì ngài mau chóng thông tri cho nàng, nàng sẽ lập tức an bài ở Châu Âu hoặc nước Mỹ.
 
Roman thấy Trần Phàm không nói lời nào, do dự một chút, nói.
 
- Tôi đã biết.
 
Trần Phàm gật đầu:
 
- Được rồi, chúng ta đi lên.
 
Vừa nói xong. Trần Phàm liếc mắt nhìn Hoàng Phủ Hồng Trúc thật sâu.
 
Chỉ một lần liếc mắt.
 
Rất ngắn ngủi.
 
Sau đó Trần Phàm thu hồi ánh mắt, dẫn đầu đi vào bệnh viện. Roman đi theo sau. Hoàng Phủ Hồng Trúc rơi vào cuối cùng.
 
Dưới ánh mặt trời, trên khuôn mặt âm lãnh của Hoàng Phủ Hồng Trúc chậm rãi hiện lên dáng tươi cười không thể che giấu.
 
Tươi cười ngắn ngủi, nhưng rất sáng lạn.
 
Bởi vì theo nàng xem ra. Trần Phàm không nói chuyện với nàng, vô hình trung đã xem nàng trở thành người một nhà.
 
Dù sao chỉ có người một nhà mới không cần phải khách sáo.
 
Bệnh viện an bài phòng bệnh là một phòng bệnh cao cấp nhất trong bệnh viện cho Lý Vân.
 
Nói chung, phòng bệnh này bình thường sẽ không mở ra cho những bệnh nhân bình thường, chỉ khi có bệnh nhân có thân phận cấp chính sảnh, hơn nữa phải là nhân vật thực quyền mới có cơ hội ở trong phòng bệnh này.
 
Sau khi Lý Vân được đưa vào phòng bệnh, các vị bác sĩ chờ đợi đã lâu cũng bắt đầu kiểm tra cho Lý Vân.
 
Mà trong phòng hội nghị, mười tám vị chuyên gia khoa tim kể cả sáu người Roddy trong đó đang mở hội nghị, nghiên cứu làm sao chuẩn bị kế hoạch phẫu thuật.
 
Để cho tiện trao đổi, viện trưởng riêng an bài một phiên dịch cho các vị chuyên gia.
 
- Chư vị, nếu chúng ta đã đạt được nhất trí, như vậy chúng ta cùng nhau đi xem người bệnh.
 
Nhìn thấy mọi người đã đạt được nhất trí, một lão giả khoảng sáu mươi tuổi đề nghị.
 
- Tốt.
 
Lão giả vừa đề nghị, lập tức được các vị chuyên gia đồng ý, cũng không phải bọn họ không tin trình độ kiểm tra của bệnh viện, mà đối với bọn họ mà nói, bọn họ đều có thói quen tự mình kiểm tra cho người bệnh, chỉ có như vậy mới có thể hiểu rõ ràng tình huống thân thể cùng bệnh tình của bệnh nhân, do đó làm ra được phán đoán chuẩn xác cùng kế hoạch trị liệu.
 
- Các vị, xin chờ một chút.
 
Ngay khi mười tám vị chuyên gia đứng dậy định rời đi, viện trưởng bỗng nhiên đứng lên, vỗ vỗ tay.
 
- Tần viện trưởng, ông còn việc gì muốn nói?
 
Một chuyên gia nghi hoặc hỏi, những người khác cũng đưa mắt nhìn về hướng Tần viện trưởng.
 
- Người thân của bệnh nhân muốn gặp mặt các vị, ngay mặt cảm tạ.
 
Tần viện trưởng cười khổ nói:
 
- Hắn rất nhanh sẽ tới.
 
Nghe Tần viện trưởng nói như thế, mọi người chợt ngẩn ra, sau đó đều ngồi xuống, thần tình tò mò nhìn về phía cửa.
 
Hiền nhiên...mười tám vị chuyên gia đều muốn biết, rốt cục là thần thánh phương nào lại có năng lượng lớn đến như thế, một chút liền có thể điều động được nhiều chuyên gia trong ngoài nước tới chữa bệnh cho một người.
 
Dù sao bọn họ vẫn là những vị bác sĩ đứng đầu y học thế giới.
 
Một phút sau, trong sự chờ mong của mọi người. Trần Phàm đi cùng Hoàng Phủ Hồng Trúc và Roman chậm rãi đi vào phòng họp.
 
Trong lúc nhất thời tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn về hướng Trần Phàm, diễn cảm quái dị, tựa hồ vì tuổi tác quá trẻ của Trần Phàm mà cảm thấy kinh ngạc.
 
Nhận thấy được biểu tình quái dị của mọi người, Trần Phàm sắc mặt bình tĩnh trao đổi với Tần viện trưởng một chút, sau đó lập tức đi tới phía trước nhât, mà Hoàng Phủ Hồng Trúc cùng Roman vẫn đứng ngay cửa phòng.
 
Ba tháp...
 
Giờ khắc này không ai mở miệng, tất cả mọi người nhìn Trần Phàm, tò mò muốn biết hắn định làm gì.
 
Trong ánh nhìn chăm chú của mọi người, Trần Phàm chậm rãi đi tới, thân hình đứng nghiêm thẳng tắp nhu một cây thương.
 
- Hô...
 
Hắn hít sâu một hai, nhìn quanh bốn phía một chút, ánh mắt đảo qua theo thứ tự trên mặt mười tám vị chuyên gia, cảm kích nói:
 
- Tôi biết các vị đang ngồi đều là thái sơn bắc đẩu trong giới y học. Cảm tạ các vị có thể trong lúc cấp bách rút thời gian đến đây chữa bệnh cho người thân của tôi. Mặc kệ kết quả cuối cùng ra sao, ở trong này xin nhận Trần Phàm ba bái.
 
Vừa nói xong, nam nhân trong suốt mười mấy năm chịu đựng sự huấn luyện phi nhân loại nhưng thủy chung vẫn cắn răng, quật cường đứng thẳng lưng, một lần lại một lần khiêu chiến cực hạn, nam nhân cho dù phải đối mặt tử vong cũng chưa từng cúi đầu, nam nhân bằng vào sức một mình diệt trừ cả Huyết Sắc Luyện Ngục, đã quyết đoán cúi mình khom lưng thấp xuống.
 
Cúi thấp chín mươi độ.
 
Giờ khắc này trên mặt Trần Phàm không còn vẻ khí phách cùng lạnh lùng như khi diệt trừ cả Huyết Sắc Luyện Ngục, cũng không còn vẻ lãnh đạm hờ hững như lúc danh chấn kinh thành, càng không còn vẻ kiêu ngạo khi trở thành Long Nha đầu tiên trong suốt ba mươi năm nay.
 
Trên mặt của hắn chỉ còn một điều duy nhất.
 
Đó chính là cảm kích!
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play