Lúc tám giờ, Hoàng Phủ Hồng Trúc lái chiếc Audi của nàng chạy tới cửa tổng y viện võ cảnh Đông Hải. Dương Viễn chờ ở cửa đã lâu lập tức từ trên xe của mình bước xuống, bước tới nghênh đón.
Chiếc Audi xa hoa vững vàng ngừng lại, Hoàng Phủ Hồng Trúc trong bộ quần áo màu đen bước xuống xe, nhìn thấy Dương Viễn, lập tức hỏi:
- Chuyên gia đã mời tới chưa?
- Hoàng Phủ tiểu thư, dựa theo chỉ thị của Trần tiên sinh, tập đoàn Cao Tường đã vận dụng mạng lưới quan hệ mời được mười hai vị chuyên gia bệnh tim, có tám người đã đến Đông Hải tối hôm qua, còn lại bốn người sáng nay mới xuống máy bay, lúc này cũng đã ở trong bệnh viện.
Dương Viễn cung kính đáp.
Nghe Dương Viễn nói như thế. Hoàng Phủ Hồng Trúc thoáng thở ra một hơi nhẹ nhõm.
- Hoàng Phủ tiểu thư, rốt cục là ai cần làm phẫu thuật tim, vì sao Trần tiên sinh phải làm lớn chuyện như thế?
Nhìn thấy Hoàng Phủ Hồng Trúc không nói lời nào, Dương Viễn tò mò hỏi.
Hoàng Phủ Hồng Trúc nhẹ lắc đầu:
- Tôi cũng không rõ ràng lắm, nhưng có thể khẳng định, người kia rất trọng yếu đối với hắn.
Vừa nói xong, biểu tình Hoàng Phủ Hồng Trúc cũng thật tò mò, tò mò không biết là ai cần làm phẫu thuật tim, rốt cục người đó sẽ là thần thánh phương nào.
Ngay trong lúc Hoàng Phủ Hồng Trúc cùng Dương Viễn còn đang thật hiếu kỳ, một chiếc Rolls - Royce xuất hiện trong tầm mắt bọn họ. Trước sau chiếc Rolls - Royce có ba chiếc xe Benz, nhìn hình dáng trận thế, không cần nghĩ cũng có thể nhìn ra thân phận người đến không hề tầm thường.
Rất nhanh, bốn chiếc xe hơi đi tới cửa bệnh viện, chậm rãi ngừng lại.
Khi xe ngừng lại, cửa chiếc xe Benz dẫn đầu được mở ra, một gã đại hán da đen đeo kính râm nhanh chóng bước xuống xe, đi nhanh tới trước chiếc Rolls - Royce mở ra cửa xe.
Theo sau, một gã trung niên mặc âu phục Armani chậm rãi từ trong xe bước xuống.
Roman?
Nhìn thấy nam nhân bước xuống chiếc Rolls - Royce lại là người phụ trách Roman của tập đoàn Kerner tại Châu Á, sắc mặt Hoàng Phủ Hồng Trúc cùng Dương Viễn đều biến đổi!
- Hoàng Phủ tiểu thư, Dương tiên sinh, hết sức xin lỗi, tôi đã tới chậm rồi.
Theo sau, không đợi hai người làm ra hành động, Roman liền đi tới, thần tình có vẻ áy náy:
- Trần tiên sinh đã tới chưa?
- Còn chưa tới.
Đối với Hoàng Phủ Hồng Trúc mà nói, Dương Viễn dù sao cũng phục trách CEO của tập đoàn Cao Tường, vì thế quen thuộc Roman hơn, nghe được Roman hỏi Hoàng Phủ Hồng Trúc còn chưa kịp mở miệng, hắn đã mở miệng đáp trước.
- Roman tiên sinh, ngài tìm Trần tiên sinh có chuyện gì sao?
Dương Viễn vừa nói xong, Hoàng Phủ Hồng Trúc lại nhíu mày hỏi.
Nàng rất rõ ràng, hiện giờ Trần Phàm quan tâm nhất chính là cuộc phẫu thuật của người kia, lúc này Trần Phàm sẽ không để ý được chuyện gì khác, nếu Roman có chuyện tìm Trần Phàm, như vậy chỉ đành hẹn Roman mấy ngày nữa hãy đến.
- Là như vậy, Trần tiên sinh gọi điện thoại cho Dai Fu tiểu thư, nhờ tiểu thư hỗ trợ mời chuyên gia bệnh tim giỏi nhất toàn cầu.
Roman nghỉêm mặt nói:
- Nhận được điện thoại Trần tiên sinh, tiểu thư nhà tôi đã vận dụng mạng lưới quan hệ của gia tộc Kerner Er, mời được sáu chuyên gia kể cả Roddy tiên sinh. Hiện tại bọn họ đều đang ở trên xe
Ngạc nhiên nghe được lời này của Roman, Hoàng Phủ Hồng Trúc cùng Dương Viễn đều động dung.
Dù sao trên thế giới này, người có thể dùng một cú điện thoại đánh động được mạng lưới quan hệ của gia tộc Kerner thật không nhiều lắm...
Nhưng ngay trong lúc đang kinh ngạc đồng thời trong con ngươi Hoàng Phủ Hồng Trúc còn hiện lên một đạo ánh sáng thật phức tạp.
- Roman tiên sinh. Trần tiên sinh còn chưa tới, nhưng các chuyên gia trong quốc nội lần này đến trợ giúp Trần tiên sinh hiện giờ cũng đã toàn bộ tụ tập trong phòng hội nghị của bệnh viện, trước tiên ngài có thể mời sáu vị chuyên gia kia vào trước, cụ thể nên làm sao phẫu thuật, chờ Trần tiên sinh đến sẽ tiếp tục định đoạt.
Hoàng Phủ Hồng Trúc ổn định nỗi lòng một chút trầm giọng nói.
- Tốt.
Roman gật đầu, sau đó chui vào trong chiếc Rolls - Royce một lần nữa.
Mấy phút sau, trong phòng hội nghị của tổng y viện võ cảnh Đông Hải ngồi đầy người.
Ngoại trừ viện trưởng bệnh viện võ cảnh Đông Hải, mặt khác mười hai người toàn bộ đều đến từ các bệnh viện nổi tiếng nhất quốc nội, hơn nữa đều là chuyên gia giỏi nhất về bệnh tim.
- Tần viện trưởng, rốt cục là ai cần làm phẫu thuật, bày ra trận thế lớn như vậy?
Mở miệng là một lão giả đeo mắt kính tóc trắng xóa.
Lời của lão giả vừa thốt ra, bỗng nhiên liền hấp dẫn sự chú ý của mười một vị chuyên gia khác.
Hiển nhiên bọn họ cũng giống như lão già, đều tràn ngập tò mò đối với vấn đề này, nhưng trở ngại thân phận cũng không tiện hỏi.
- Tôi cũng không biết.
Tần viện trưởng cười khổ lắc lắc đầu, rốt cục là người nào cần làm phẫu thuật hắn quả thật cũng không biết rõ tình hình, hắn chỉ dựa theo chỉ thị của Đường Quốc Sơn, chuẩn bị sẵn hết thảy, chờ các chuyên gia của các bệnh viện lớn giúp người bệnh kia làm phẫu thuật tim.
Không biết?
Nghe được Tần viện trưởng vừa nói như thế, trong phòng hội nghị liền xôn xao một mảnh.
Phải biết rằng mười hai vị chuyên gia này đều có uy tín rất cao trong giới chuyên gia về bệnh tim, trong đó mỗi một người đều thanh danh hiển hách, nhân vật bình thường muốn nhờ bọn họ ra tay trị liệu đúng là chuyện thiên phương dạ đàm*. (Chuyện cổ tích ngàn lẻ một đêm, không có thật.)
Mà hiện giờ, mười hai người bọn họ lại nhận được những lời mời của những nhân vật đặc thù, cùng nhau hội tụ một chỗ.
Loại chuyện này ở dĩ vãng cũng chưa từng phát sinh qua.
Hẳn là một vị đại lão?
Trong lúc nhất thời, trong phòng hội nghị chợt yên tĩnh trở lại, mọi người nhìn nhau, trong lòng đều cùng chung một ý nghĩ.
Dát chi!
Ngay trong lúc mọi người vừa xuất hiện ý nghĩ này, cửa phòng hội nghị đột nhiên bị người đẩy ra.
Một vị bác sĩ mặc áo khoác trắng đeo mắt kính gương mặt kích động đi nhanh vào phòng hội nghị, trong biểu tình nghi hoặc của mọi người bước nhanh tới bên cạnh Tần viện trưởng cúi đầu nói gì đó.
Nghe được lời vị bác sĩ nói, cả người Tần viện trưởng chấn động kịch liệt.
Sau đó trong biểu tình nghi hoặc của mọi người, Tần viện trưởng chậm rãi đứng lên, gương mặt kích động đến cực điểm.
- Hô...
Tần viện trưởng thở mạnh một hơi dài, cố gắng dùng phương thức này đến ổn định cảm xúc, nhưng hiệu quả cũng không rõ ràng, thanh âm của hắn mang theo một tia âm rung:
- Chư vị, bệnh viện mới đến mấy vị khách nhân, tôi nghĩ chúng ta nên đi ra ngoài nghênh tiếp họ.
Ân?
Nghe được Tần viện trưởng nói như thế, mười hai vị chuyên gia đều có vẻ mặt nghi hoặc sâu hơn.
- Tần viện trưởng, khách nhân là?
Một vị chuyên gia nhịn không được hỏi, theo hắn xem ra, cái giá của đối phương thật cũng khó tránh quá cao một chút, lại để cho mọi người phải đi ra nghênh đón.
- Bọn họ là Roddy, Johng on. Mark Boer...
Tần viện trưởng chậm rãi báo ra tên sáu người.
Tĩnh!
Trong phòng hội nghị trong nháy mắt lâm vào sự im lặng như cõi chết!
Mười hai vị chuyên gia giỏi nhất về khoa tim của quốc nội, giống như vừa nghe được chuyện gì thật khó tin nổi, trợn tròn ánh mắt, vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm Tần viện trưởng, không nói gì, nhưng hơi thở thật dồn dập.
- Chư vị, bây giờ chúng ta đi ngay chứ?
Tần viện trưởng thấy mười hai vị chuyên gia chấn kinh đến nỗi không nói nên lời, nhịn không được cười khổ một tiếng.
Trong lòng hắn làm sao cũng không chấn kinh?
Dù sao sáu người kia thanh danh hiển hách trong giới y học toàn cầu, nhất là lĩnh vực khoa tim, thuộc loại giỏi nhất!
Vài giây sau, do Tần viện trưởng dẫn đầu, mười hai vị chuyên gia lập tức đứng dậy đi nhanh ra khỏi phòng hội nghị.
Không biết người bệnh rốt cục là ai?
Trong nháy mắt bước ra khỏi phòng hội nghị, kể cả Tần viện trưởng, mọi người càng tăng thêm nghi vấn trong lòng.
Dù sao sáu đại nhân vật ngưu bức như Roddy bọn họ, không phải là có tiền là có khả năng mời họ đến
Lúc tám giờ rưỡi, đoàn người của Trần Phàm dùng tốc độ cao thông qua đường cao tốc tiến vào nội thành.
Ngay khi Trần Phàm lái xe tiến vào đường lớn trong nội thành thì đột nhiên nghe tiếng chuông điện thoại reo lên.
Nghe được tiếng chuông di động. Trần Phàm thoáng cho xe chậm lại tốc độ, sau đó cầm điện thoại vừa nhìn, thì ra là điện thoại của Lý Dĩnh.
Phát hiện này làm cho Trần Phàm ngây ra, theo bản năng xuyên qua kính chiếu hậu nhìn vào chiếc Land Rovers theo phía sau, nghĩ nghĩ, tiếp điện thoại:
- Làm sao vậy?
- San San gọi điện thoại cho em.
Giọng nói của Lý Dĩnh cực kỳ phức tạp, có áy náy, tự trách, còn có một chút sợ hãi.
San San...
Nghe được hai chữ này, sắc mặt Trần Phàm hơi đổi, nhưng không lên tiếng.
- San San gọi điện nói với em, một mình thấy buồn, muốn em cùng nàng đi dạo phố.
Thấy Trần Phàm trầm mặc, Lý Dĩnh chủ động mở miệng nói:
- Bên bệnh viện chắc bác Tô đã sắp xếp xong xuôi, em cũng không giúp đỡ được thêm chuyện gì, em sẽ không cùng anh đến bệnh viện.
Đối với hết thảy an bài của Trần Phàm tại Đông Hải, Lý Dĩnh cũng không biết rõ tình hình, theo bản năng chỉ cho rằng Tô Thanh Hải hỗ trợ an bài.
- Được rồi.
Trần Phàm biết trên thực tế Lý Dĩnh muốn cùng mình đến bệnh viện, nhưng Tô San gọi điện thoại hẹn nàng, nếu nàng cự tuyệt lại trộm đi theo mình, đây là chuyện mà người nhu nhược như Lý Dĩnh không thế đối mặt, hắn nói:
- Chuyện lần này ít nhiều nhờ em, cảm ơn.
- Chẳng lẽ giữa chúng ta còn cần nói cảm ơn sao?
Lý Dĩnh hơi u oán hỏi.
Trần Phàm sửng sốt, khóe miệng tràn ngập một nụ cười khổ sở.
- Anh có việc, em ra mặt hỗ trợ là phải, đồng dạng có một ngày khi em cần anh hỗ trợ, anh cũng sẽ giúp em, đúng không?
Lý Dĩnh hỏi với vẻ thâm ý, cả trái tim trực tiếp treo cao trên cổ họng, thậm chí cả hơi thở cũng ngừng lại.
- Ân. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Không do dự. Trần Phàm lập tức trả lời.
- Nhớ kỹ lời anh nói hôm nay nha.
Nghe được Trần Phàm nói như thế. Lý Dĩnh nở nụ cười, cười như một đứa bé, sau đó lại bổ sung:
- Sự tình phía sau em không tiện ra mặt, nhưng nếu có chuyện gì cần đến em, nhớ rõ gọi điện thoại.
- Được.
Trần Phàm lên tiếng, cũng không suy nghĩ nhiều.
Nghe Trần Phàm nói như thế. Lý Dĩnh không nói lời vô ích, trực tiếp cúp điện thoại...