- Hôm nay, ông sẽ đem thứ mà hai mươi năm qua ông không cấp cho cháu, duy nhất cho cháu một lần.
 
Những lời này giống như một đạo kinh thiên lôi điện nổ vang bên tai Trần Phàm, lập tức làm cho đầu óc của hắn trống rỗng, thần tình hắn ngây ra nhìn Trần lão thái gia, thấy lão thái gia đang tươi cười.
 
Nụ cười kia, thật sáng lạn, cũng rất hiền lành.
 
Nụ cười kia, đại biểu cho quyết tâm của một vị lão nhân.
 
Nụ cười kia, còn đại biểu cho một lão nhân cưng chiều đứa cháu của mình.
 
Một cảm giác cảm động trong nháy mắt chất đầy nội tâm Trần Phàm, Trần Phàm cảm thấy hốc mắt của mình có chút nóng lên, hắn cắn răng không để cho nước mắt chảy xuống.
 
Xuyên thấu qua kính chiếu hậu nhìn thấy một màn như vậy, tiểu Trụ tử lại cảm thấy thật bình tĩnh.
 
Trong ánh mắt của hắn ẩn chứa vẻ hâm mộ cùng cao hứng không thể che giấu.
 
Hắn không che giấu lòng hâm mộ của mình đối với Trần Phàm, bởi vì hắn biết trên thế giới này, người có thể làm cho Trần lão thái gia chịu buông tha nguyên tắc chỉ có Trần Phàm.
 
Hắn vui mừng, là bởi vì hắn biết trong vài năm qua, mỗi lần Trần lão thái gia nhắc tới Trần Phàm, vẻ mặt luôn áy náy cùng tự trách.
 
Khi đó hắn biết giữa Trần lão thái gia và Trần Phàm có sự mâu thuẫn mà người ngoài không thể lý giải.
 
Hiện giờ hắn chứng kiến mâu thuẫn giữa hai người hoàn toàn hóa giải, tự đáy lòng của hắn cảm thấy thật cao hứng.
 
Tô San ở một bên, nguyên lai không nghe được ý tứ trong lời nói của hai người, hiện giờ nhìn thấy thần sắc quỷ dị của Trần lão thái gia và Trần Phàm, mơ hồ cảm thấy được một lát sẽ có chuyện rất trọng yếu sắp phát sinh.
 
Điều này không khỏi làm cho nàng tràn ngập tò mò.
 
Nhưng dưới tình hình hiện tại, nàng tự nhiên sẽ không hỏi, mà chờ đợi một màn sắp đến.
 
Khẩn cấp chờ đợi.
 
Rốt cục trong ánh mắt nhìn chăm chú do thủ trưởng số 1 dẫn đầu, chiếc Hồng Kỳ kiểu cũ đã nhiều năm chưa từng rời khỏi quân khu Yên Kinh đã dần dần xuất hiện trong tầm nhìn của mọi người.
 
Phát hiện này làm cho một ít người vốn không đoán được Trần lão thái gia sẽ tới chợt tỉnh ngộ, đồng thời diễn cảm cũng trở nên cực kỳ kích động.
 
Phần kích động kia, còn hơn lúc nghênh đón thủ trưởng số 1 xuống xe, chỉ có hơn chứ không kém.
 
- Ông...
 
Đúng lúc này, Phạm Nhàn đang đứng ngay phía sau mọi người, ngạc nhiên nhận thấy được điện thoại di động trong túi mình đang chấn động.
 
Phát hiện này làm sắc mặt Phạm Nhàn hơi đổi.
 
Bởi vì thanh âm điện thoại tuy nhỏ, nhưng ngay tại hiện trường đang im lặng cũng đủ làm người chung quanh nghe được, cũng may không truyền đi quá xa, không đến mức làm cho những đại nhân vật ngay phía trước nghe thấy.
 
Theo bản năng, một ít con cháu đời thứ tư của Trần gia đang đứng chung quanh đều nhìn về phía Phạm Nhàn, trong ánh mắt có vẻ hơi bất mãn.
 
Phạm Nhàn ngẩn ra, không nói lời nào, lập tức cách lớp quần áo tắt điện thoại.
 
Nhưng ba mươi giây sau, thanh âm lại reo lên, bất quá lúc này không phải gọi điện, là thanh âm của tin nhắn tới.
 
Nhìn thấy chiếc Hồng Kỳ càng ngày càng gần, điện thoại Phạm Nhàn lại vang lên lần nữa, điều này làm các thành viên đời thứ tư của Trần gia hoàn toàn phẫn nộ, bọn hắn đều khó chịu trừng mắt nhìn Phạm Nhàn.
 
- Thật có lỗi, tôi lập tức tắt máy.
 
Phạm Nhàn hạ giọng nói một câu, sau đó nhanh chóng lấy ra điện thoại di động, vốn định trực tiếp tắt máy, lại ngạc nhiên nhìn thấy tin nhắn tới, chính là một gã đại thiếu Đông Hải dựa theo mệnh lệnh của hắn đi điều tra thân phận Trần Phàm.
 
Phát hiện này làm cho Phạm Nhàn không khỏi ngẩn ra.
 
Theo sau hắn thoáng do dự, sau đó trộm nhìn qua xung quanh thành viên Trần gia, phát hiện không ai đem lực chú ý đặt trên người hắn, cắn răng mở nội dung tin nhắn.
 
- Phạm thiếu, căn cứ yêu cầu của ngài, tôi đã tiến hành điều tra vị hôn phu của Tô San, người tuổi trẻ kia gọi là Trần Phàm, là sinh viên đại học Đông Hải, quan hệ phức tạp với Hồng Trúc bang Đông Hải, hơn nữa từng ở trận đấu hắc quyền đánh chết đứa con trai của lão đại Sơn Khẩu Tổ...
 
Trần Phàm?
 
Có lẽ do nguyên nhân Trần lão thái gia sắp tới, lại nhìn thấy hai chữ này, khóe mắt Phạm Nhàn kịch liệt nhảy mạnh, trái tim trực tiếp treo cao trên cổ họng.
 
Theo sau, hắn ngừng thở, đem nội dung xem hết toàn bộ, khi nhìn thấy câu quan hệ giữa Trần Phàm và Hồng Trúc bang không tầm thường, hơn nữa còn ở trong trận đấu hắc quyền giết chết con trai của lão đại Sơn Khẩu Tổ, hắn mới chậm rãi nhẹ nhàng thở ra.
 
Bởi vì ở trong nháy mắt vừa rồi, thiếu chút nữa Phạm Nhàn đã cho rằng Trần Phàm là người của Trần gia.
 
Dù sao, cha của Tô San là Tô Thanh Hải cùng Trần Chiến là sinh tử chiến hữu, Tô San đến Trần gia cũng không phải không có khả năng.
 
Nhưng sau khi đọc xong nội dung phía sau, Phạm Nhàn liền phủ định suy đoán này.
 
Theo hắn xem ra, nếu Trần Phàm là thành viên của Trần gia thì không có khả năng có quan hệ chặt chẽ với hắc bang, càng sẽ không tham gia trận đấu hắc quyền - điều này đối với Trần gia sẽ tạo ra ảnh hưởng, nói khó nghe một chút là bôi đen Trần gia.
 
- Mẹ nó, ta đã nghĩ, tên hèn mọn kia làm sao có thể là người của Trần gia?
 
Thoáng âm thầm thở ra đồng thời Phạm Nhàn tự giễu cười, lại tắt điện thoại, cất vào trong túi áo, học như những người khác đưa mắt nhìn về chiếc Hồng Kỳ vừa ngừng trước khách sạn.
 
Đám người phía trước nhìn thấy chiếc Hồng Kỳ chạy tới trước cửa khách sạn, bao gồm thủ trưởng số 1 toàn bộ mọi người diễn cảm nghiêm túc tới cực điểm, thân hình cũng chợt đứng nghiêm.
 
Sau đó trong ánh nhìn chăm chú của mọi người, chiếc Hồng Kỳ chậm rãi vững vàng dừng lại.
 
Xe dừng lại, tiểu Trụ tử lập tức chui ra, đi nhanh ra cửa sau mở cửa.
 
Giờ khắc này tất cả mọi người ngừng thờ, đồng tử mờ tới lớn nhất, sợ bỏ qua một màn lão nhân kia bước xuống xe.
 
Ngay sau đó trong sự kích động cùng chờ mong của mọi người, một thân ảnh từ trong xe bước ra.
 
Mọi người rõ ràng nhìn thấy, từ trong xe bước ra không phải là vị lão nhân gần trăm tuổi kia, mà là một thanh niên mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn dáng người khôi ngô với mái tóc húi cua. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - internet
 
Dưới ánh mặt trời. Trần Phàm vừa bước xuống xe liền có thể rõ ràng cảm nhận được, tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn về phía hắn, thậm chí hắn còn có thể nhìn thấy trong ánh mắt một số người tràn ngập vẻ nghi hoặc.
 
- Hắn là ai vậy?
 
Giờ khắc này, tuyệt đại đa số trong lòng những người tại hiện trường đều tuôn ra sự nghi vấn như thế.
 
Trần Ninh không có trong những người đó.
 
Vừa nhìn thấy Trần Phàm từ trong xe Hồng Kỳ bước ra, Trần Ninh trong lễ phục dạ hội khoác áo lông điêu, kích động nắm chặt hai tay, cả người liên tục run rẩy.
 
Mà đứng bên cạnh nàng, đồng tử Yến Thanh Đế đột nhiên phóng lớn, có vẻ cực kỳ nghi hoặc.
 
Bởi vì trực giác nói cho hắn biết, người tuổi trẻ mới bước xuống xe rất quen thuộc...
 
Ân, rất quen thuộc.
 
Là hắn?
 
Ngay sau đó Yến Thanh Đế nhớ ra điều gì đó, thần tình kinh hãi, cả người chấn động mãnh liệt.
 
Đồng dạng cũng bị một màn này dọa kinh hoàng còn có Phạm Nhàn.
 
Khi trong nháy mắt nhìn thấy Trần Phàm từ trong xe Hồng Kỳ bước ra, cả người hắn giống như vừa bị sấm đánh, dùng một loại ánh mắt giống như nhìn thấy người ngoài hành tinh nhìn Trần Phàm đang đứng dưới ánh mặt trời, càng không ngừng lắc đầu, sắc mặt lập tức trắng bệch.
 
- Lão công, người kia nhìn thật quen mặt...
 
Bên cạnh Phạm Nhàn, Lâm Ảnh bởi vì thị lực có chút không tốt, cũng không nhận ra Trần Phàm, mà kéo cánh tay Phạm Nhàn cố gắng nói gì đó.
 
Không có tiếng trả lời, thân mình Phạm Nhàn bắt đầu run rẩy lên.
 
Cảm giác được cánh tay Phạm Nhàn đang run rẩy, Lâm Ảnh đưa mắt nhìn về phía Phạm Nhàn.
 
Theo sau nàng rõ ràng nhìn thấy, Phạm Nhàn vốn đang giữ vẻ mặt đắc ý, lúc này giống như bị giật kinh phong, thân mình càng lúc càng run rẩy, hai đùi giống như đang bị bệnh sốt rét, khoa trương hơn chính là hàm răng của hắn không ngừng va chạm lộp cộp, phát ra thanh âm không nói, sắc mặt còn tái nhợt đến dọa người.
 
Không có khả năng.
 
Điều đó không có khả năng.
 
Tuyệt đối không phải hắn.
 
Tuyệt đối không phải tên hèn mọn kia.
 
Trong nội tâm Phạm Nhàn đang hò hét, nhưng càng hò hét, nội tâm của hắn càng sợ hãi, đồng thời hai mắt đỏ rực nhìn chằm chằm vào trong cỗ xe Hồng Kỳ, bộ dáng như chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
 
- Lão thái gia thật sự là bất công, lại cho phép Trần Phàm cùng ông ngồi trên chiếc Hồng Kỳ tới khách sạn...
 
Đúng lúc này, vẻ kích động trên mặt một thành viên đời thứ tư của Trần gia dần dần biến mất, chỉ còn lại vẻ mặt ghen tỵ.
 
Không riêng gì hắn, những con cháu Trần gia chung quanh đều có biểu tình hâm mộ cùng ghen tỵ.
 
Về phần Trần Phi đang đứng cùng một ít quan chức cấp tinh bộ, sắc mặt lại xanh mét, hai tay nắm chặt, trong con ngươi toát ra vẻ ghen tỵ mãnh liệt cùng không cam lòng.
 
Trần Phàm...
 
Nguyên bản trong nội tâm Phạm Nhàn còn đang giãy dụa chợt nghe được hai chữ này, thân hình đang run rẩy chợt khựng lại, cả người giống như bị choáng váng, vẫn không nhúc nhích.
 
Theo sau, trong ánh nhìn hoảng hốt chăm chú của hắn, hắn chứng kiến lại có người bước xuống chiếc Hồng Kỳ kia.
 
Là Tô San.
 
Lâm Ảnh bởi vì bị cận thị, không nhìn thấy rõ Trần Phàm, nhưng có lẽ do nguyên nhân nhớ mãi không quên Tô San, Tô San vừa bước xuống xe, nàng liền nhận ra Tô San.
 
- A.
 
Điều này không khỏi làm cho nàng phát ra tiếng hô nhỏ, trên mặt tràn ngập vẻ không thể tưởng tượng nổi.
 
Phản ứng của Lâm Ảnh lập tức khiến cho không ít người chú ý, nhất là những người bên cạnh, mà càng nhiều người vẫn tập trung nhìn vào xe Hồng Kỳ.
 
- Phác thông.
 
Cùng lúc đó, Phạm Nhàn không thừa nhận được đả kích, hai chân càng run rẩy dữ dội.
 
Giờ khắc này, trên mặt hắn không còn nửa điểm đắc ý.
 
Có chính là sợ hãi...
 
Sự sợ hãi sâu tận xương tủy.
 
Không riêng gì hắn, Yến Thanh Đế đang đứng trước hắn không xa, ôm một tia ảo tưởng cuối cùng, quay đầu lại liếc mắt nhìn Phạm Nhàn, khi nhìn thấy Phạm Nhàn giống như bị mất hết hồn phách, hai chân đang run cầm cập như bị bệnh sốt rét, tùy thời như sắp ngã, thân hình Yến Thanh Đế cũng nhịn không được run run lên.
 
Giờ khắc này, vị Yến gia đại thiếu đứng trên đỉnh kim tự tháp trong giới công tử ăn chơi Yên Kinh, lần đầu tiên cảm nhận được mùi vị sợ hãi.
 
Mà bên cạnh hắn, vẻ mặt Trần Ninh hoàn toàn ngược lại, trên mặt nàng chỉ còn có một loại biểu tình - kích động.
 
Dần dần, dần dần, trong ánh mắt mong chờ của mọi người, vị lão nhân gần trăm tuổi chậm rãi đem chân phải của mình đặt xuống tấm thảm đỏ.
 
Theo sau, cả người hắn chui ra khỏi xe, đứng trên thám đỏ.
 
Dưới ánh mặt trời, thân thể hắn hơi khom xuống, sắc mặt hơi có vẻ tái nhợt, hơi thở cũng có chút khó khăn.
 
Tựa hồ chỉ một cử động đơn giản này, cũng làm cho hắn cảm thấy cực kỳ mỏi mệt.
 
- Hô hô.
 
Hít sâu hai hơi không khí rét lạnh, gương mặt Trần lão thái gia dần dần khôi phục huyết sắc.
 
Cùng lúc đó, tiểu Trụ tử lập tức đưa quải trượng tới trước mặt lão thái gia.
 
- Thu lại quải trượng.
 
Lão thái gia không đón lấy quài trượng đưa qua, mà nhẹ nhàng nói:
 
- Tiểu Phàm, Tô nha đầu, đỡ ông đi.
 
Sau đó trong ánh mắt phức tạp của mọi người kể cả thủ trưởng số 1, Trần lão thái gia nương theo tay dìu của Trần Phàm cùng Tô San, từng bước một hướng phía trước đi tới.
 
Một bước, hai bước, ba bước, bốn bước...
 
Dưới ánh mặt trời, bước chân Trần lão thái gia không lớn, ngược lại rất nhỏ, tựa hồ mỗi một bước đều phải cố hết sức.
 
Nhưng lại làm cho người ta cảm thấy kỳ quái chính là, trong lúc hắn đi đường, sống lưng thẳng tắp, giống như một cây thương.
 
- Kính lễ.
 
Ngay khi Trần Phàm cùng Tô San dìu Trần lão thái gia đến trước mặt đám người, đại nhân vật số 1 đứng ngay trước đám người bỗng nhiên khẽ quát một tiếng, dẫn đầu cúi chào.
 
- Bá.
 
- Bá.
 
- Bá.
 
Lời của hắn vừa hạ xuống, phàm là người trong quân đội kể cả Trần Kiến Quốc bên trong, không một ai không cúi chào.
 
Dưới ánh mặt trời, vẻ mặt họ nghiêm túc trước nay chưa từng có, trong ánh mắt mang theo vẻ kính sợ thật sâu.
 
Vẻ kính sợ này, sâu tận xương tủy.
 
- Hai người kia là ai?
 
Mà càng nhiều người lại đưa mắt nhìn về phía Trần Phàm và Tô San đi bên cạnh Trần lão thái gia, vẻ nghi hoặc trong ánh mắt càng ngày càng đậm...
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play