Là bạn chơi đùa từ nhỏ tới lớn của Yến Thanh Đế, cũng là một con chó săn trung thành của Yến Thanh Đế, lần này Phạm Nhàn cũng lấy được cơ hội ngàn năm một thuờ để đến đây, ngoài ra còn có cả vị hôn thê Lâm Ảnh của hắn.
- Lão công, hôm nay toàn bộ đại nhân vật đều cũng đến sao?
Ngồi trong một chiếc xe treo bảng số thị ủy Yên Kinh. Lâm Ảnh có vẻ hết sức kích động, bởi vì nàng biết cả Lâm gia, ngoại trừ ông nội của nàng lấy được thiệp mời dự đám hỏi của hai nhà Trần. Yến, cũng chỉ có một mình nàng là thành viên Lâm gia có thể tham gia nghi thức đính hôn lần này.
Điều này đủ cho nàng kích động cùng kiêu ngạo.
So sánh với Lâm Ảnh mà nói. Phạm Nhàn xuất thân Phạm gia, được xem là đối tượng bồi dưỡng của Phạm gia cũng có vẻ thập phần đắc ý:
- Đó là đương nhiên, không nói tới đám nói của Trần gia cùng Yến gia, cho dù là một trong hai gia tộc, những đại nhân vật cũng sẽ nể mặt mà đến.
- Không biết hôm nay Trần lão thái gia, vị khai quốc công thần kia có đến hay không?
Lâm Ảnh chớp mất, thần tình chờ mong.
Phạm Nhàn thật rõ ràng lắc lắc đầu:
- Lão nhân gia ông ta chắc là sẽ không có mặt.
- Vì sao?
Vẻ mặt Lâm Ảnh nghi hoặc.
Vẻ mặt Phạm Nhàn theo lý thường phải làm, nói:
- Thủ trưởng số 1 muốn gặp hắn cũng phải xem thử tâm tình của hắn tốt xấu, em cảm thấy được nhân vật như vậy sẽ dễ dàng lộ mặt sao?
- Vậy cũng phải.
Lâm Ảnh cam chịu gật đầu.
Có lẽ đã nhận ra vẻ thất vọng trong con ngươi Lâm Ảnh, Phạm Nhàn mỉm cười khẽ vuốt mái tóc trên trán Lâm Ảnh, nói:
- Tiểu Ảnh, anh nói thật cho em biết, hôm nay người có thể tham dự nghi thức đính hôn này, đều là những nhân vật đang đứng trên đỉnh quyền lực của hiện tại hoặc trong tương lai đó.
- Ân.
Lâm Ảnh giống như chim nhỏ nép vào người Phạm Nhàn, vẻ mặt thỏa mãn.
Hiển nhiên đối với việc có thể đi chung với Phạm Nhàn, nàng thật thỏa mãn, thậm chí nàng còn cho rằng là may mắn lớn nhất đời này của nàng.
Phạm Nhàn cùng Lâm Ảnh cầm thiệp mời đi qua ba trạm canh gác, chờ khi hai người đi vào khách sạn Yên Kinh, bãi đỗ xe đã đầy kín chỗ.
Những chiếc xe kia tuy có vẻ kém cỏi hơn những bãi đỗ xe khách sạn năm sao khác, nhưng biển số xe, đủ làm người ta nhìn thấy phải khiếp sợ.
Vào lúc tám giờ rưỡi, trong đại sảnh lớn nhất của khách sạn, đã tới không ít khách nhân, những khách nhân này thân phận hiển hách, nhưng những người thường xuyên xuất hiện trên đài tin tức vẫn chưa thấy xuất hiện.
So với những trường hợp tụ họp của xã hội thượng lưu mà nói, không khí trong đại sảnh tuy rằng nhìn qua có vẻ thật nhẹ nhàng, nhưng không cách nào hủy diệt một tia áp lực trong đó, dù sao khách nhân nơi này đều là những người có địa vị cao, nói chuyện làm việc đều phải vô cùng cẩn thận.
Ngoài ra khác với những tụ họp của giới xã hội thượng lưu khác, người phục vụ trong đại sảnh toàn bộ đều là nhân sĩ của chính phủ, hoặc là cấp khoa, hoặc cán bộ cấp tỉnh - đối với bọn họ mà nói, có thể đi vào nơi này để phục vụ trong buổi tiệc hôm nay, nội tâm của họ ngoại trừ kích động cũng càng thêm kích động.
Ngay khi những khách nhân đang vây quanh nhau thấp giọng nói chuyện, trong một gian phòng xa hoa bên trong khách sạn.
Trần Ninh từ mười lăm tuổi đã gia nhập đội hải quân lục chiến, hôm nay rốt cục đã cởi xuống bộ quân trang màu xanh biếc, mặc vào một bộ lễ phục dạ hội màu trắng, rất gợi cảm.
Làn da của nàng không giống như những mỹ nhân thành phần tri thức yêu thích theo đuổi sự trắng nõn, mà là màu lúa mạch, nhìn qua tràn ngập khí tức khỏe mạnh.
Vào lúc này, nàng ngồi ngay trước gương, nhìn vào bản thân mình đã được chuyên viên trang điểm tỉ mỉ, diễn cảm hết sức phức tạp, có bất đắc dĩ cùng thống khổ, còn có tia kích động không thể hủy diệt.
Đối với đám hỏi đầy màu sắc liên kết gia tộc này, nàng cũng giống như những người từng trải qua loại chuyện này, tận sâu trong nội tâm cũng không nguyện ý, nhưng nàng biết phản kháng của mình sẽ không có bất cứ tác dụng gì, chỉ đành hi sinh chính mình đổi lấy lợi ích của gia tộc.
Đây là nguyên nhân nàng bất đắc dĩ cùng thống khổ.
Về phần cao hứng chính là vì nàng biết được, hôm nay chẳng những Trần lão thái gia sẽ tới, ngay cả người anh họ mà nàng đã xem là thần tượng cùng mục tiêu theo đuổi cũng sẽ tới.
- Bang bang.
Đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng đập cửa.
Nghe được tiếng gõ cửa, Trần Ninh trong nháy mắt đã khỏi phục biểu tình lãnh đạm, nhẹ giọng nói:
- Vào đi.
Dát chi!
Theo một tiếng vang nhỏ, cửa phòng bị người đầy ra, Yến Thanh Đế trong bộ âu phục màu đen từ ngoài cửa đi đến.
Cũng giống như Trần Ninh, ngày hôm nay Yến Thanh Đế ăn mặc thật tỉ mỉ, âu phục được làm theo yêu cầu mới nhất, cực kỳ vừa người, bộc lộ ra dáng người thon dài, mái tóc chỉ cẩn thận tỉ mỉ, trên mặt hiện lên dáng tươi cười thản nhiên, cả người thoạt nhìn làm cho người ta có loại cảm giác phong thái tuyên dương.
- Tiểu Ninh.
Yến Thanh Đế chậm rãi đi tới trước người Trần Ninh, hai tay nhẹ nhàng khoác lên vai Trần Ninh, mỉm cười nói:
- Thật không nghĩ tới, Trần lão thái gia cũng sẽ tham dự nghi thức đính hôn của chúng ta.
Nhìn thấy hai tay Yến Thanh Đế đặt lên vai của mình, thân thể Trần Ninh trong nháy mắt cứng ngắc, vẻ chán ghét trong con ngươi không có chút nào che lấp, nhưng nàng cũng không phát hóa, mà thản nhiên hỏi:
- Có chuyện gì sao?
- Anh tới nói chuyện với em một chút, một hồi đợi tới chín giờ, chúng ta cần cùng nhau đi xuống nghênh đón những đại nhân vật kia.
Tuy rằng có thể rõ ràng nhận thấy được vẻ phản cảm trong mắt Trần Ninh, nhưng Yến Thanh Đế vẫn giữ vẻ mặt tươi cười thản nhiên.
Đối với hắn mà nói, cùng Trần Ninh kết hôn, ngoại trừ vì lợi ích của bản thân và gia tộc, nhiều ít có điểm muốn chinh phục đóa quân hoa Trần Ninh này.
Phải biết rằng, toàn bộ các đại thiếu hồng sắc gia tộc tại đế đô, đều lấy việc có thể đạt được nữ nhân Trần gia làm vẻ vang, về phần cưới được đóa quân hoa đệ nhất có tên gọi là Trần Ninh, chính là giấc mộng của các đại thiếu hồng sắc gia tộc.
Đối với Yến Thanh Đế mà nói, nếu Trần Ninh ngoan ngoãn phục tùng hắn, hắn ngược lại sẽ giảm đi hứng thú.
Dù sao, thứ không chiếm được vĩnh viễn là tốt nhất, chuyện có khiêu chiến, thành công mới có cảm giác thành tựu.
Nghe được lời của Yến Thanh Đế. Trần Ninh không nói gì.
Nàng rất rõ ràng, một hồi những nhân vật đứng trên đỉnh quyền lực có mặt thì nàng phải cùng Yến Thanh Đế đi xuống nghênh đón, hơn nữa không riêng gì hai người, gia chủ Trần gia cùng Yến gia cũng sẽ đích thân nghênh đón.
Theo ý nào đó mà nói, bởi vì nguyên nhân ở Trần lão thái gia, năng lượng trong quân đội của Trần gia lớn hơn Yến gia, dù sao rất nhiều người đều là do một tay Trần lão thái gia năm xưa cất nhắc, đối với Trần lão thái gia luôn mang lòng kính sợ, lại là cảm ơn, dưới tình hình này bọn hắn dĩ nhiên nguyện ý làm việc cho Trần gia.
Nhưng luận năng lượng tại chính giới, Trần gia còn kém hơn Yến gia.
Trong thành viên của Yến gia, tiến vào cục chính trị không chỉ một người, mà là mặt sau gia chủ Yến gia còn có thểm hai chữ: thường ủy.
Ngay khi Yến Thanh Đế lần đầu tiên ở chung với Trần Ninh, đương đại gia chủ Trần gia Trần Kiến Quốc đang ở trong phòng tổng thống gặp mặt một ít nhân sĩ phái thực quyền quân ủy, trong đó còn có những người cầm quyền các đại quân khu.
- Lão Trần, theo tôi được biết cháu nội Trần Phi của ông trước mắt còn chưa kết hôn, đúng không?
Trong đại sảnh, có các đại lão mặc quân phục đang ngồi, trong đó có một lão già mái tóc bạc, ánh mắt sắc bén, miệng hơi lớn đột nhiên mở miệng hỏi.
Lão già vừa thốt lên, những người khác đều đưa mắt nhìn về phía lão già nắm quyền quân khu NJ nói một không hai, còn có ngoại hiệu là Lý Đại Chủy (miệng rộng).
Lý Vân Phong.
Người cầm quyền quân khu NJ.
- Lão Lý, ông hỏi chuyện này làm gì?
Trong lòng Trần Kiến Quốc vừa động, nhìn về phía Lý Vân Phong.
- Ha ha, lão Trần, đây còn phải nói, lão Lý đây là muốn làm thân gia với ông thôi.
Bởi vì những người đang ngồi đều là người ủng hộ Trần gia, vì thế mọi người nói chuyện cũng tùy ý hơn, lần này mở miệng chính là vị đại lão đến từ quân khu Tây Nam.
- Hắc hắc, lão Vân a, tôi biết ông cũng muốn đem cháu gái của ông đẩy mạnh tiêu thụ đến Trần gia, đáng tiếc lại bị tôi nhanh chân đến trước.
Lý Vân Phong cũng không giấu diếm, hành văn gãy gọn nói:
- Lão Trần, thực không dám giấu diếm, cháu gái lớn của tôi tên Lý Dĩnh đến nay còn chưa kết hôn, tôi ước chừng Trần Phi nhà ông cũng rất hợp với nó, ông cảm thấy thế nào?
- Trần Phi sao.
Trần Kiến Quốc như có suy nghĩ gì trầm ngâm hai giây, theo sau cười nhạt một tiếng:
- Nếu lão Lý ông đã mở miệng, tôi tự nhiên không thế cự tuyệt. Như vậy đi, trước cho hai đứa thấy mặt, nếu song phương không có ý kiến, tôi không ý kiến.
- Ha ha, tốt, một lời đã định.
Nghe được câu trả lời của Trần Kiến Quốc, Lý Vân Phong thoải mái cười to.
Mà mấy đại lão quân đội còn lại lại có vẻ mặt hối hận, hối hận mình mở miệng chậm trễ, làm cho Lý Vân Phong đem người trẻ tuổi
"xuất sắc nhất" đời thứ tư của Trần gia đoạt đi mất rồi.
Sau đó tuy rằng một ít đại lão quân đội đều cũng có ý tứ đối với một ít con cháu khác của Trần gia, nhưng cũng không trắng trợn mở miệng như Lý Vân Phong, mà chỉ trò chuyện một ít chủ đề thoải mái - bọn hắn chuẩn bị sau đó mới tới tìm riêng Trần Kiến Quốc nói chuyện.
Dù sao nếu tất cả mọi người đều cầu hôn người của Trần gia, điều này không khỏi cũng có chút quá mức...
Nguồn truyện: Truyện FULL
- Tốt lắm, bọn hắn có lẽ cũng đã đến, sau này chúng ta tiếp tục ôn chuyện, đi xuống nghênh đón một chút đi.
Vào lúc tám giờ năm mươi, Trần Kiến Quốc mở miệng đề nghị.
Đối mặt lời đề nghị của Trần Kiến Quốc, những đại lão quân đội cũng không có bất kỳ phản đối, đều đứng dậy đi theo Trần Kiến Quốc ra khỏi phòng tổng thống.
Thứ nhất bọn hắn biết những đại nhân vật sẽ đều có mặt, bọn hắn ra mặt nghênh đón là chuyện phải làm.
Mà quan trọng nhất là bọn hắn biết được Trần lão thái gia cũng muốn đến.
Đối với bọn hắn mà nói, bọn hắn có thể không đi xuống nghênh đón những đại nhân vật kia, nhưng phải đi nghênh đón Trần lão thái gia.
Trần lão thái gia quả thật sắp đến.
Nhưng hắn không đến một mình, mà là mang theo Trần Phàm cùng Tô San.
Trong chiếc Hồng Kỳ đời cũ, Trần lão thái gia ngồi ở trung ương, Trần Phàm cùng Tô San ngồi bên cạnh hắn, mà người phụ trách lái xe chính là tiểu Trụ tử.
Xuyên thấu qua kính chiếu hậu, nhìn ba người đang ngồi trò chuyện vui vẻ phía sau, trong lòng tiếu Trụ tử rất rõ ràng: qua hôm nay, cái tên Trần Phàm sẽ hoàn toàn vang vọng khắp Tử cấm Thành.