Đương nhiên, suy nghĩ này chỉ trong lòng của Trầm Thiên Phách mà không nói ra, cũng tuyệt đối không dám nói ra.
...
Mưa xuân như dệt.
Tuy đầu xuân vẫn còn giá rét, nhưng mà trong sân trường Đông Đại cũng đã có xuân ý dạt dào, xinh đẹp tới mức khiến người ta lạnh lẽo.
Trong sân trường lúc này đã có không ít nữ sinh yêu cái đẹp mặc váy rực rỡ, quần đùi, tất chân hơi mỏng, đương nhiên không ngăn được cái lạnh, nhưng lại có thể tăng cường gợi cảm và xinh đẹp của các nàng, chỉ hai thứ này, cái lạnh có đáng là gì chứ?
Tùy Qua đi ra cửa phòng học, nhìn qua dòng người như dệt, dù che mưa màu sắc rực rỡ, còn có những váy xuân đang đong đưa, nhìn qua chẳng khác gì xuân quang đua nở.
- Hiện tại mình mới cảm thấy, mười năm gian khổ học tập cũng không có phí công.
Thời điểm này có một nam sinh đi qua bên cạnh Tùy Qua cảm thán, nói:
- Nhìn một chút, đây mới gọi là ‘ vườn xuân không giảm ’ đấy. Đông Đại chúng ta hoa tươi đi thành đàn.
- Cũng không phải sao, những tiểu nha đầu này càng xem càng tươi ngon mọng nước.
Một nam sinh khác nói:
- Cậu nói ‘ vườn xuân không giảm ’, tôi đây hy vọng nhìn thấy ‘ một cành hồng hạnh xuất tường ’. Nhìn hoa tươi như thế, làm sao lại không có một đóa trong tay tôi chứ. Cho nên ah, tôi cũng chỉ ngồi xổm một góc tường, chờ đợi hồng hạnh xuất tường.
- Nha! Nhìn cậu cũng chỉ có chút tiền đồ mà!
Lúc trước nam sinh kia nói ra:
- Thừa dịp nhiều người, nhảy vào trong đi, đi cảm thụ khí tức phát xuân.
- Tốt. May mắn còn có thể ngẫu nhiên gặp được hai con cá đang ép nhau đấy.
Mặt nam sinh khác cười rất đê tiện, lần lượt nhảy vào trong mưa phùn.
Tùy Qua xem ra hai đồng học này nói đúng. hôm nay đúng là có rất nhiều phong quang. Mà Tùy Qua chính là cánh tay sau màn. Đối với chuyện này, Tùy Qua đồng học vẫn tự hào.
Mưa phùn, đám người chạy trốn váy tung bay, các loại dù che mưa xuất hiện, thỉnh thoảng có xuân quang hiện ra.
Cảnh này khiến cảm xúc của Tùy Qua trở nên sâu sắc, vì vậy nhịn không được cất bước đi trong dòng người, thực sự không phóng thích chân khí hộ thể, mặc cho mưa phùn nhu hòa rơi lên mặt và thân thể.
Đột nhiên bốn phía có tiêngs xì xầm, hào khí đột nhiên biến hóa.
Ánh mắt rất nhiều người không hẹn mà cùng nhìn qua một hướng.
Trên một sườn núi, một con đường đá nhỏ chạy dọc lên đỉnh núi, từng phiến đá được mưa cọ rửa nên sáng ngời, một nữ tử mặc thanh sam váy vàng cổ đại nhẹ nhàng đi trên đường nhỏ, trong tay nữ tử cầm cây dù đỏ chót, chậm rãi đi trên đường đá, nhìn cảnh tượng này khiến người ta sinh ra ảo giác, dường như thời không xuyên việt trở lại cổ đại.
- Này, vậy là ai à?
- Thấy không rõ, nhưng mà mông lung mờ ảo, quá đẹp.
- Không biết là ai đang chơi nghệ thuật vậy? Cô ta hơn phân nửa là người mẫu đấy, nhưng mà nhìn qua đúng là quá đẹp.
- Nói nhiều như thế làm gì, đi xem là biết rõ.
- Cậu đi chậm rồi, đã có người nhanh chân đến trước!
- Kháo...
Ai cũng không có lưu ý, tại sao có một gia hỏa nhanh như thiểm điện xuất hiện trên sườn núi, đi tới bên cạnh nữ tử cổ trang kia.
Nhưng mà tên kia xuất hiện, không thể nghi ngờ trở thành nhân tố không hài hòa, phá vỡ mỹ cảnh.
Hình ảnh không xinh đẹp này chính là Tùy Qua.
Tùy Qua kinh ngạc nhìn qua Trầm Quân Lăng trước mặt, vẻ mặt kinh ngạc nói:
- Trầm Quân Lăng đồng học, cô làm thế là ý gì?
- Xinh đẹp không?
Trầm Quân Lăng ung dung chuyển động dù che mưa.
- Xinh đẹp.
Tùy Qua nói:
- Nhưng mà, cô làm như thế tôi thực sự lo có người điện thoại cho bệnh viện tâm thần đấy.
- Chán ghét!
Trầm Quân Lăng nói:
- Nữ nhân thích mặc đẹp, tôi chuyên môn mặc quần áo này vì anh đấy, anh còn giễu cợt tôi, thật chán ghét.
- Cái này... Tôi thừa nhận cách ăn mặc này rất xinh đẹp, nhưng cũng nhận ra cô.
Tùy Qua nói:
- Chẳng lẽ cô không thấy được, phía dưới có vô số gia súc đang rướn cổ nhìn cô đấy. Còn nữa, trời lạnh như thế, tốt xấu gì cũng nên mặc cái áo lông nha...
- Dong dài.
Trầm Quân Lăng nói:
- Tôi mặc như vậy cũng không phải vì trêu hoa ghẹo nguyệt, mà là xuất phát từ có việc cần. Mặt khác, cũng có ý định cho anh khiếp sợ một chút. Anh nói tôi cầm cây dù như vậy, có phải giống như người vợ cổ đại, đang chờ chồng của mình cùng về nhà không?
- Xin nhờ, tôi nói Trầm đại tiểu thư, thời điểm này cũng đừng có suy nghĩ về tình yêu được không? Cô không thấy những gia súc kia đang xông lên sao/
Tùy Qua cầm tay Trầm Quân Lăng, nói:
- Nên rời khỏi đây trước, đợi lát nữa lại đi thưởng thức sau.
Tùy Qua cầm tay Trầm Quân Lăng chạy đi.
Nhìn thì nhàn nhã như dạo chơi, nhưng Tùy Qua lại dùng thân pháp "Súc Địa Thành Thốn", những "Gia súc" kia không thể đuổi theo, chỉ dùng ánh mắt trông mong nhìn qua hai người "Nhàn nhã" biến mât trong màn mưa.
- Việc lạ! Mẹ kiếp, chẳng lẽ thật sự xuyên việt?
Một nam sinh thở hồng hộc nói:
- Lão tử muốn... Nhìn cho rõ ràng... Diện mạo của cô gái kia mà thôi, không nghĩ tới... Lại chạy nhanh như vậy.
- Đúng vậy a. Chúng ta nhìn bọn họ đi rất chậm, tại sao đuổi theo không kịp? Chẳng lẽ là... Ảo giác?
Một nam sinh khác nói ra.
- Chẳng lẽ ban ngày thấy ma, trước tiên đi xem nam sinh kia là ai? Làm không tốt còn bị nữ quỷ hút dương khí đấy!
- Hút dương khí, làm gì có chuyện tốt như thế chờ cậu chứ! Từ khi tôi xem phim Liêu Trai Chí Dị ở trường cấp hai, tôi còn mong có một ngày bị hồ ly tinh hút dương khí đấy, đáng tiếc tôi không có phúc phận này, như vậy là do hồ ly tinh không quan tâm tới tôi, thời điểm mộng xuân cũng không có nhìn thấy hồ ly tinh, nhiều lắm là nữ quỷ thôi, làm lão tử sợ hãi chạy cả ngàn dặm.
- Tính toán, không có người ở đây, còn nói gì, nhanh đi ăn cơm đi.
"..."
Lúc này Tùy Qua đã kéo Trầm Quân Lăng vào xe ngựa.
- Làm gì vậy? Tại sao nôn nóng như thế, không hiểu thương hoa tiếc ngọc chút nào cả.
Trầm Quân Lăng nói ra.
- Cô nha đầu kia, chẳng lẽ muốn bị người ta vây xem như khỉ sao?
Tùy Qua nói ra.
- Đó là biểu hiện xinh đẹp của mình, cậu hiểu không?
- Cô muốn biểu hiện xinh đẹp, chỉ có thể biểu hiện cho bản thân tôi xem thôi.
Tùy Qua lộ ra ngữ khí ngang ngược.
- Cậu muốn xem cũng được, đợi lát nữa chúng ta tìm nơi nào đó, chúng ta mặc quần áo cổ trang và trang sức vào, chỉ cần mặc áo ngoài là được, chúng ta cũng sẽ mặc nội y, nguyên nước nguyên vị nha. Tốt nhất là quần áo nhà Tùy, tôi có mang mấy bộ quần áo đấy.
- Như thế nào, nữ trang nhà Tùy rất đẹp sao?
Trầm Quân Lăng hỏi.
- Đẹp lắm.
Tùy Qua cười nói,
- Nhưng mà, mỹ nữ nhà Tùy xinh đẹp nhất chính là quần sam đi chân không đấy.
- Biến thái!
Mà ngay cả Trầm Quân Lăng cũng không chịu nổi ngôn từ của Tùy Qua, sau đó nàng nói:
- Xem ra sau khi nam sinh biến thành nam nhân thì không còn đáng yêu như lúc trước. Tùy Qua ah, trong mắt của tỷ tỷ đây, cậu hiện giờ rất không nghe lời.
- Không nghe lời cái gì, nói nghe hay lắm, cô bây giờ còn không phải ăn tôi sít sao sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT