Bởi vì kinh mạch toàn thân của nàng đã sớm được đả thông. Cho nên, ở Luyện Khí kỳ căn bản không tồn tại bình cảnh đáng nói. Ngoài ra, công pháp tu hành của nàng, cũng là Tùy Qua truyền thụ cho, phương diện công pháp tuyệt đối không có vấn đề.
Nguyên nhân tẩu hỏa nhập ma đầu tiên có thể được loại bỏ.
Như vậy, tạo thành tình huống bây giờ của nàng, dĩ nhiên chính là nguyên nhân thứ hai:
Tâm ma xâm lấn!
Mặc dù hiện tại Tùy Qua tựa hồ có thể khẳng định, tình trạng hiện giờ của Đường Vũ Khê do tâm ma xâm lấn tạo thành, nhưng đối với điểm này, Tùy Qua cảm thấy rất khó hiểu. Bởi vì công pháp tu hành “Thần Thảo tông” của bọn họ, chú trọng dựa vào cỏ cây mà đắc đạo, công pháp bản thân công chính bình thản, chân khí cũng rất thuần khiết, không hề có khí tức thô bạo và giết chóc, trên căn bản không thể tẩu hỏa nhập ma mới đúng. Chính bởi vì như thế, Tùy Qua mới yên tâm lớn mật để Đường Vũ Khê tự tin tu luyện, thỉnh thoảng chỉ điểm thêm một chút.
Ai ngờ, Đường Vũ Khê lại bị tâm ma quấy nhiễu.
Bị tâm ma quấy nhiễu, đây cũng không phải chuyện nhỏ.
Tâm ma xâm lấn, nhẹ thì làm cho người ta điên điên khùng khùng, nặng thì làm người ta hoàn toàn biến thành ngu ngốc, còn có nhân cách phân liệt, tính tình đại biến, trở thành tà ma ngoại đạo.
Nếu giải quyết không tốt, phiền toái có thể sẽ rất lớn.
Vì vậy, mặc dù Tùy Qua suy đoán Đường Vũ Khê bị tâm ma quấy nhiễu, nhưng cũng không lập tức động thủ chữa trị.
Tùy Qua suy nghĩ một lát, mới bước xuống dưới lầu.
Hứa Hành Sơn thấy Tùy Qua, ân cần nói:
- Tiểu Tùy, tình trạng của Vũ Khê thế nào rồi?
- Tạm thời không có gì đáng ngại. Nhưng, vẫn chưa thể thức tỉnh cô ấy được.
- Này, anh làm gì vậy? Vội vàng đưa Vũ Khê từ bệnh viện trở về, kết quả lại không có biện pháp chữa trị, như vậy không phải là hãm hại Vũ Khê hay sao!
Mỹ nữ mắt phượng lại đứng dậy cả giận nói, vừa nhìn cũng biết nàng là một nữ nhân vọng động.
- Tối thiểu, tôi đã tìm được nguyên nhân.
Tùy Qua liếc nhìn mỹ nữ mắt phượng:
- Cô biết cái gì! Cô biết cái gì là tẩu hỏa nhập ma? Cô biết cái gì là tâm ma? Nếu không biết, cũng đừng dùng trí thông minh cằn cỗi của mình tính toán ý đồ của người thông minh.
- Anh là người thông minh? Tôi thật sự chịu đủ sự tự đại của anh rồi!
Mỹ nữ nói:
- Ngươi tự đại, hãm hại Vũ Khê! Ta tuyệt đối không cho phép tình huống như vậy phát sinh!
- Ài. . . Tiểu Hoa, Tiểu Hoa, cháu đừng tranh cãi với Tiểu Tùy.
Hứa Hành Sơn nói:
- Ta tin tưởng Tiểu Tùy, y thuật của hắn rất cao minh, hơn nữa hắn cũng quan tâm Vũ Khê hơn bất cứ người nào. Cháu có lẽ không biết, lúc trước khi Vũ Khê phát bệnh, tất cả các bệnh viện và bác sĩ đều không có cách nào, cũng may có Tùy Qua, mới kéo con bé từ quỷ môn quan trở về.
- Cái gì? Người hoàn toàn trị lành bệnh cho Vũ Khê, lại chính là hắn?
Mỹ nữ mắt phượng tựa hồ không thể tin.
- Đúng vậy.
Hứa Hành Sơn nói:
- Cháu không thể đánh giá con người qua bề ngoài. Mặc dù Tiểu Tùy thoạt nhìn không giống như đại sư trung y, nhưng y thuật sợ rằng còn mạnh hơn các đại sư được cổ súy trên ti vi rất nhiều.
- Nếu hắn là người chữa khỏi bệnh cho Vũ Khê. Như vậy. . . hắn thật sự rất trâu bò!
Mỹ nữ mắt phượng nói, rốt cục cũng thừa nhận:
- Ngoài ra, tôi tên là Hoa Tuyết Nhạn. Anh chính là vị Tùy Qua mà Đường Vũ Khê đã nói?
- Không sai, tôi là Tùy Qua.
Tùy Qua cười cười:
- Ta là vị Tùy Qua trong miệng Vũ Khê, nhưng chưa chắc là Tùy Qua trong lòng cô tưởng tượng.
- Xin lỗi.
Hoa Tuyết Nhạn nói:
- Vũ Khê miêu tả anh quá hoàn mỹ. Trẻ tuổi giàu có, công phu cao cường, lại có sự nghiệp thành công, giống như một nam nhân tuyệt chủng. Cho nên, tôi không nghĩ anh lại như vậy.
- Tôi có thể hiểu, tưởng tượng càng đẹp, thực tế lại càng tàn khốc.
Tùy Qua nói:
- Nhưng, tôi cảm thấy Vũ Khê nói cũng đúng sự thật, thật sự tôi trẻ tuổi giàu có, công phu cao cường, lại có sự nghiệp thành công. . .
- Còn rất tự đại!
Hoa Tuyết Nhạn liếc nhìn Tùy Qua:
- Tình trạng trước mắt của Vũ Khê, anh định giải quyết như thế nào?
- Tôi đã tìm được nguyên nhân.
Tùy Qua nói:
- Nhưng muốn chữa trị, sợ rằng còn cần chút thời gian, trừ phi tôi nghĩ ra một sách lược vẹn toàn. Tu luyện công pháp, tẩu hỏa nhập ma không phải chuyện nhỏ, nếu thi triển chữa trị không thành công, sẽ tạo thành tổn hại lớn hơn nữa.
- Nghiêm trọng như vậy sao?
Hứa Hành Sơn thở dài nói:
- Sớm biết như vậy, ta đã không để nha đầu này luyện công phu. Múa thương múa côn, không phải việc con bé nên làm.
- Bản thân cháu cảm thấy tu luyện công phu, tăng cường thân thể, tăng cường năng lực tự vệ là chuyện tốt.
Hoa Tuyết Nhạn nói.
- Không thảo luận vấn đề này nữa.
Tùy Qua nói:
- Để tôi đi nghĩ cách thử xem, Vũ Khê phiền toái hai người chăm sóc.
- Đây là chuyện dĩ nhiên, cháu cứ yên tâm.
Hứa Hành Sơn nói.
- Có tình huống gì, gọi điện ngay cho cháu.
Tùy Qua nói.
Từ biệt thự của Hứa Hành Sơn ra ngoài, Tùy Qua nói với Tống Văn Hiên:
- Đến Trà Kiếm sơn, kêu Ngưu lão đến đây.
Tống Văn Hiên gật đầu.
Một giờ sau, xe đã tới Trà Kiếm sơn.
Ba người đều là Tiên Thiên cao thủ, lên núi đương nhiên rất nhanh.
Chẳng qua, khi Tống Văn Hiên và Ngưu Duyên Tranh thấy Tùy Qua “bước trên mây”, đều rất hâm mộ.
Ngưu Duyên Tranh nói với Tống Văn Hiên:
- Tống huynh đệ, Tùy tiên sinh rút cuộc dùng thân pháp gì, lại có thể bất chấp khác biệt cảnh giới, phi thân bay lên không, người tu hành Trúc Cơ kỳ mới có bản lĩnh này.
- Tu vi của Tùy tiên sinh sâu không lường được, làm sao chúng ta có thể đo lường.
Công phu vuốt đuôi của Tống Văn Hiên càng ngày càng tinh thuần.
Vừa tới cửa sơn trang Tống gia, đã nhìn thấy Tống Thiên Húc và Hàn Côn ra đón.
- Hàn lão, chúc mừng.
Tùy Qua cười nói với Hàn Côn:
- Xem ra lệnh lang đã đột phá Tiên Thiên thành công.
Khuôn mặt luôn sầu não của Hàn Côn rút cuộc đã hiện ra nụ cười, giống như mây đen tan hết, lại thấy ánh nắng mặt trời. Vừa nhìn vẻ mặt của Hàn Côn, cũng biết Hàn Trình đã đột phá hậu thiên bình cảnh, đạt đến Tiên Thiên bí cảnh.
Nghe Tùy Qua nói, thần sắc Hàn Côn bỗng nhiên nghiêm nghị, đột nhiên cúi người lạy Tùy Qua, Tùy Qua vội vàng né tránh, lấy Tiên Thiên chân khí nâng thân thể Hàn Côn, để hắn không cách nào cúi xuống:
- Hàn lão, lễ này của ngươi quá lớn! Ta không nhận nổi.
Hàn Côn nói:
- Đây là ta thay Trình nhi bái tạ ân tái tạo của ngươi. Tùy tiên sinh không chỉ cứu mạng Trình nhi, còn làm cho hắn bước vào Tiên Thiên bí cảnh, chính thức bước vào con đường tu hành, ân đức như vậy, rất đáng để Hàn Côn ta ba quỳ chín lạy rồi.
Tùy Qua nói với Hàn Côn:
- Phần cảm kích này của ngươi, ta sẽ nhớ kỹ. Nhưng, Hàn lão, người tu hành như chúng ta, còn ai quan tâm đến những thứ hình thức như vậy, chỉ cần phụ tử các ngươi nhớ kỹ phần ân tình này là được.
- Tùy tiên sinh thật là cao thượng.
Hàn Côn thở dài nói:
- Từ nay, phụ tử chúng ta, thề chết cống hiến cho Tùy tiên sinh. Nếu làm phản, trọn đời không được siêu sinh!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT