- Ở chỗ này.

Tùy Qua cười nói:

- Tôi đã kêu quán pizza cô thích ăn nhất.

- Này, anh thật là keo kiệt!

Lam Lan cười mắng, sau đó kinh ngạc nói:

- Làm sao anh biết tôi thích ăn pizza ở cửa tiệm đó?

- Bí mật, không thể trả lời.

Tùy Qua cười cười.

Lúc này, người của quán pizza đã đưa đồ tới.

Tùy Qua đóng cửa phòng làm việc, đặt pizza lên bàn trà, sau đó cùng Lam Lan thưởng thức.

Sau khi ăn hai cái, Tùy Qua mới nói:

- Biết không, vừa rồi tôi thiếu chút nữa ăn cơm với Quách Minh Phong thị trưởng đấy.

- Vậy sao? Tại sao lại thiếu chút nữa?

Lam Lan ngạc nhiên nói.

- Bởi vì hắn mở kiểu cách nhà quan, làm hỏng hăng hái ăn cơm của tôi.

Tùy Qua nói.

- Cho nên anh mới tới tìm tôi.

Lam Lan nói:

- Chẳng lẽ, tôi chính là một thay thế bổ sung?

- Không phải. Bởi vì lúc trước tôi nói chuyện với Quách thị trưởng, có một việc vừa vặn có liên quan đến phụ thân cô.

Tùy Qua nói.

- Có liên quan đến hắn?

Lam Lan sinh lòng cảnh giác, sau đó nhìn Tùy Qua chăm chú:

- Tùy Qua, tôi xem anh là bằng hữu, cho nên có mấy lời tôi cứ việc nói thẳng. Không sai, thật sự tôi là con gái của Lam phó tỉnh trưởng, nhưng tôi không thích sống dựa vào hắn. Đồng dạng, tôi cũng không thích bằng hữu của mình thông qua mình, giành một chút chỗ tốt từ chỗ hắn, tôi nói như vậy, anh hiểu chứ?

- Hiểu.

Tùy Qua nói:

- Thật ra tôi cũng không tính lấy chỗ tốt gì từ chỗ phụ thân cô. Hơn nữa, nói rất thẳng thắn, phụ thân cô lưu lại cho tôi ấn tượng cũng không được tốt đẹp lắm. Nhưng, gần đây tôi muốn làm một việc, hình như bị phụ thân cô ngăn trở. Hoặc là nói, có quan hệ trực tiếp đến hắn. Vì vậy, tôi muốn nói trước cho cô biết, nếu như có thể tránh khỏi, tôi cũng không muốn nằm ở phía đối lập với phụ thân cô.

- Anh rút cuộc đang nói đến chuyện gì?

Lam Lan nhướng mày hỏi.

- Chuyện đất đai ở giáo khu Phát Phong.

Tùy Qua nói:

- Thật không dám giấu diếm, tôi tính toán thuê một miếng đất lớn ở giáo khu Phát Phong, sau đó trồng thảo dược. Nhưng, nghe khẩu khí của Quách Minh Phong, giống như phụ thân cô đã truyền đạt ý kiến với hắn, tựa hồ bọn họ có sắp xếp khác.

- Trồng thảo dược, đây là chuyện tốt.

Lam Lan nói:

- Vậy tôi đi hỏi cho anh, xem xem rút cuộc là xảy ra chuyện gì.

- Chuyện này có chút phức tạp.

Sau khi tắt điện thoại di động, Lam Lan nói với Tùy Qua:

- Cha tôi nói, cách dùng mảnh đất kia, Vương tỉnh trưởng đã có ám hiệu với hắn. Cho nên, mảnh đất anh nói, trên căn bản không có hy vọng.

- Vương tỉnh trưởng? Vương Chính Trừng?

Tùy Qua như có điều suy nghĩ.

- Không sai, chính là hắn.

Lam Lan nói:

- Cho nên, chuyện này hơn phân nửa là không có hy vọng. Như vậy, anh chỉ có thể đổi nơi khác rồi.

- Đổi nơi khác?

Tùy Qua cười cười:

- Nếu tôi tính toán đổi nơi khác, tôi đã không tìm cô nhờ giúp đỡ.

- Vậy anh định thế nào?

Lam Lan nói:

- Anh cũng nghe thấy rồi, đây là ý tứ của Vương tỉnh trưởng, cho dù tôi muốn kêu cha giúp anh một tay, sợ rằng cũng không được.

- Tôi muốn như thế nào? Tôi muốn bọn họ đổi nơi khác, điều này chẳng lẽ không được?

Tùy Qua nghiêm trang nói.

- Anh thật biết nằm mơ giữa ban ngày.

Lam Lan nói:

- Lấy trứng chọi đá.

- Vậy còn phải xem ai là trứng.

Tùy Qua cuồng vọng nói:

- Không phải bọn họ muốn khai phá bất động sản sao, muốn nhúng chàm mảnh đất đó, nằm mơ đi!

- Này! Tùy Qua đồng học, anh không nên cuồng vọng như vậy đâu.

Lam Lan cười nói.

- Đây không phải là cuồng vọng, đây là tự tin!

Tùy Qua nói:

- Cô nói xem, làm bất động sản ở đâu chẳng được, tại sao hết lần này tới lần khác muốn đối nghịch với tôi!

- Vậy nguyên liệu thuốc bắc của anh cũng có thể trồng ở chỗ khác?

- Hai chuyện đó không giống nhau.

Tùy Qua lẫm liệt nói:

- Tôi trồng thảo dược, chính là phát triển ngành dược, đây cũng là chuyện lợi nước lợi dân, phát triển đất nước. Còn bất động sản, thuần túy chính là ép tiền mồ hôi nước mắt của dân chúng, cái này có thể giống nhau sao?

- Được rồi, chớ cho trên mặt mình dát vàng nữa. Bình tĩnh mà xem xét, tôi cũng không ủng hộ sự nghiệp bất động sản. Nhưng, đây cũng là sản nghiệp hợp pháp của người ta, tôi cũng không thể giúp anh công kích người ta trên ti vi.

Lam Lan nói.

- Cô có tâm ý này là được.

Tùy Qua nói:

- Về phần làm thế nào để bọn họ cút đi, cứ giao cho tôi. Thôi, ăn cái đã, cái này để lạnh ăn không ngon.

Sau khi ăn xong, Tùy Qua nhận được điện thoại của Sơn Hùng.

- Ừ, tôi biết rồi.

Tùy Qua cúp điện thoại, sau đó bỗng nhiên nở nụ cười.

Vốn, Tùy Qua thấy chuyện này rất phức tạp, bỗng nhiên nhất thời lại trở nên rất đơn giản.

- Anh cười cái gì?

Lam Lan hỏi.

- Chuyện vừa rồi tôi nói với cô đã không còn phức tạp nữa.

Tùy Qua cười nói:

- Người thắng chắc chắn là tôi, cho nên tôi dĩ nhiên phải cười.

- Làm sao có thể.

Lam Lan nói:

- Anh nghĩ mình là thái tử gia đế kinh sao?

- Mặc dù tôi không phải là thái tử gia đế kinh, nhưng muốn thu thập mấy thái tử gia tỉnh Minh Hải vẫn dư sức.

Tùy Qua cười nói.

- Được rồi, tôi ăn no rồi.

Lam Lan dùng khăn giấy lau miệng nói:

- Anh đi lo việc của mình, tôi cũng bận làm việc của tôi. Chúc anh may mắn!

- Cám ơn cô.

Tùy Qua cười nói.

Sau bữa trưa, tâm tình của Tùy Qua không tệ, hắn tìm được Sơn Hùng, sau đó giao chiếc camera cho Sơn Hùng:

- Nội dung trong camera này, làm rõ cho tôi, càng rõ càng tốt.

- Yên tâm đi.

Sơn Hùng bảo đảm nói:

- Dao Găm rất có sở trường ở phương diện này, hắn biết tìm ai chuẩn bị. Nói thật, một nửa quan viên của thành phố Đông Giang đều có video ở chỗ Dao Găm.

- Vậy còn Quách Minh Phong thì sao?

Tùy Qua thuận miệng hỏi.

Sơn Hùng lắc đầu, nói:

- Không có. Quách Minh Phong cũng rất ít đến “nhân gian tiên cảnh” tìm thú vui. Làm sao, cậu muốn thu thập Quách Minh Phong sao? Nếu quả thật có ý nghĩ này..., vậy không phải là không được, cùng lắm thì tôi tìm người theo dõi hắn hai mươi bốn giờ, tôi không tin hắn không cần giải quyết vấn đề sinh lý. . .

- Không cần.

Tùy Qua nói:

- Công ty của chúng ta không tính toán khai thác nghiệp vụ CD-ROM. Tóm lại, làm rõ nội dung trong video này. Ngoài ra, đừng tiết lộ nội dung ra ngoài.

- Tùy huynh đệ, chuyện này cậu cứ yên tâm.

Sơn Hùng nói:

- Đúng rồi, chuyện đất đai, cậu rút cuộc tính toán xử lý như thế nào? Hai cha con Vương Chính Trừng, đúng là không phải loại đèn cạn dầu. Lão tử làm quan, nhi tử vơ vét của cải, bọn họ thật đúng là biết cách làm giàu.

- Cứ để bọn họ sống đi, có thể phát tài, cũng là bản lãnh của bọn họ.

Tùy Qua cười nói:

- Chẳng qua, lần này không được.

- Dĩ nhiên, bọn họ đối nghịch với Tùy huynh đệ, thì rất không sáng suốt rồi.

Sơn Hùng cười nói:

- Như vậy, kế tiếp muốn tôi làm cái gì?

- Anh chuẩn bị các loại tài liệu, thiết bị cần thiết cho nhà kính.

Tùy Qua nói.

- Tùy huynh đệ, mảnh đất này chúng ta còn chưa nắm được?

Sơn Hùng nhắc nhở Tùy Qua.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play