Cái này gọi là phong thủy luân chuyển, hai ngày trước một nửa tư sản của Quách Minh Phong bị Tùy Qua “nuốt” mất, mặc dù thân thể phục hồi như cũ, nhưng vừa nghĩ tới tổn thất nhiều tiền như vậy, trong lòng Quách Minh Phong đã cảm thấy đau nhói, khiến hắn rất khó chịu. Như thế rất tốt, chỉ chớp mắt, tiểu tử Tùy Qua đã phải cầu cạnh hắn, điều này làm cho Quách Minh Phong thầm thoải mái, cảm thấy có lẽ không chừng có thể lấy được đồ về. Cái này gọi là nghèo không đấu với giàu, giàu không đấu với quan. Tiểu tử Tùy Qua cho dù lợi hại, cuối cùng cũng chỉ là một tiểu dân mà thôi.
Cho nên, Quách Minh Phong dạt dào xoải bước đi vào phòng, sau đó nói với Tùy Qua:
- Tiểu Tùy à, gọi thức ăn chưa? Bữa tiệc hôm nay tôi mời.
Quách Minh Phong, thậm chí cũng thay đổi cách gọi Tùy Qua.
- Tôi thấy không cần gọi thức ăn rồi.
Tùy Qua đứng dậy nói:
- Vốn muốn nói chuyện với Quách đại thị trưởng một chút, nhưng tôi thấy bộ dáng, vẻ mặt của anh chắc chắn không vui mừng gì, cho nên cũng lười tốn nước miếng.
- Cậu nói vậy. . . là có ý gì?
Quách Minh Phong nói, vẻ mặt có chút không vui.
Nhưng Tùy Qua làm gì để ý tới Quách Minh Phong có tâm tình gì, bình thản nói:
- Quách đại thị trưởng, trong lòng anh nghĩ gì đều viết hết lên mặt rồi. Tôi nghĩ, đơn giản chính là anh cảm thấy, lần này tôi muốn cầu cạnh anh, sau đó anh có thể thừa cơ làm dáng, phun ra tiền khám bệnh lần trước tôi thu của anh, đúng không?
- Quách đại thị trưởng, anh không cần giải thích cho mình, càng không cần che dấu. Ý nghĩ của anh, tôi vô cùng rõ ràng, nhưng tôi cũng rất rõ ràng nói cho anh biết, khỏi phải làm dáng trước mặt tôi! Ngoài ra, tôi chữa hết bệnh cho anh, thu tiền khám bệnh là đương nhiên, nếu anh còn có lương tri, đừng nghĩ đến chuyện tôi trả lại cho anh!
Quách Minh Phong nghe Tùy Qua nói chuyện không nể mặt như vậy, nhất thời cũng cả giận nói:
- Tiểu tử này, tâm cũng quá đen tối, thoáng cái đã thu của tôi một nửa tư sản, cậu chính là gian thương điển hình!
- A, tôi là gian thương?
Tùy Qua lạnh nhạt nói:
- Như vậy, ban đầu là tôi bắt buộc anh đáp ứng điều kiện này sao? Nếu tôi nhớ không lầm, là anh sợ chết, mới đáp ứng? Nếu anh có tiền đồ, dứt khoát liều mạng không tiếc tiền. Làm sao, có phải anh muốn nói, cho dù không có tôi, người của Long Đằng cũng sẽ cứu anh? Mẹ kiếp, anh có ý nghĩ như vậy, vậy càng không bằng cầm thú rồi. Sợi dây Long Đằng là ai mắc cho anh? Huống chi, nếu như người của Long Đằng xuất thủ chữa trị, anh có thể khỏi hẳn trong thời gian một ngày ngắn ngủi không? Anh có thể trèo lên được vị trí số một không? Khốn khiếp! Quan viên quả nhiên không phải thứ tốt, lão tử cũng là ân nhân cứu mạng của ngươi, ngươi gặp mặt không gọi ta một tiếng “Tùy tiên sinh”, còn gọi ta là “Tiểu Tùy”, muốn ra vẻ trước mặt ta sao? Ngươi còn chưa đủ tư cách!
- Được lắm! Tùy Qua, ngươi thật sự quá cuồng vọng rồi!
Quách Minh Phong nói:
- Nếu ngươi có thể mướn được mảnh đất kia, cái tên Quách Minh Phong của ta sẽ cho ngươi viết ngược lại!
- Đừng mạnh miệng quá sớm!
Tùy Qua hừ lạnh, xoay người rời khỏi phòng.
- Hừ, ngươi mới đừng mạnh miệng sớm! Chuyện này, là Lam phó tỉnh trưởng đích thân đánh tiếng với ta . . .
Quách Minh Phong còn muốn nói cái gì, nhưng Tùy Qua đã rời đi.
Lúc này, một người phục vụ đi đến, hỏi Quách Minh Phong:
- Tiên sinh, xin hỏi ngài gọi món gì?
- Gọi cái đầu mẹ ngươi!
Quách Minh Phong trút lửa giận trong lòng lên người phục vụ vô tội, sau đó tự nhủ:
- Tùy Qua, ngươi thật là ngông cuồng! Quách Minh Phong ta nhất định phải làm cho ngươi biết lợi hại! Ngươi nhất định sẽ phải hối hận!
- Quách Minh Phong? Ngươi cho mình là thị trưởng sao? Thị trưởng có thể không có tố chất giống như ngươi sao!
Người phục vụ lúc trước bị Quách Minh Phong mắng ở một bên thầm nói.
Sau khi ra khỏi tiệm cơm, Tùy Qua bắt đầu bối rối, không biết giải quyết chuyện này như thế nào.
Vốn, Tùy Qua còn tưởng rằng có thể đả thông một lỗ hổng ở chỗ Quách Minh Phong, sau đó giải quyết chuyện này.
Ai ngờ, Quách Minh Phong không hổ là người trên chính đàn, nói trở mặt liền trở mặt, vì vậy Tùy Qua cũng không nể mặt hắn, trực tiếp không lưu tình chế ngạo Quách Minh Phong một trận.
Nhưng, sau khi chế ngạo Quách Minh Phong, chuyện này vẫn phải làm.
Nhưng, vừa rồi hẹn Quách Minh Phong tới nơi này, cũng không phải hoàn toàn không có thu hoạch.
Ít nhất, Tùy Qua nghe được bốn chữ “Lam phó tỉnh trưởng”.
Mặc dù không ít người mang họ Lam, nhưng là họ Lam bên tỉnh trưởng, theo Tùy Qua biết, chỉ có một người: Lam Văn Cẩm.
Người này, vừa vặn là phụ thân của Lam Lan.
- Chuyện quả nhiên có chút khó giải quyết!
Tùy Qua tự nhủ, không ngờ chuyện này lại liên quan đến phụ thân của Lam Lan.
Trọng yếu hơn là, liên quan đến Lam Lan.
Nếu như không phải liên quan đến Lam Lan, với thực lực bây giờ của Tùy Qua, thật sự không xem một Phó tỉnh trưởng chủ quản xây dựng là gì.
- Lam đại chủ biên, có bận rộn gì không?
Tùy Qua bấm số điện thoại của Lam Lan.
- Còn có thể bận rộn cái gì? Bắt đầu năm mới, phải sắp xếp công việc, kế hoạch cho một năm, còn xin kinh phí, chế luyện tiết mục…, chuyện này thật đúng là không ít đâu.
Lam Lan đáp:
- Nói ra, hình như anh còn bận rộn hơn tôi, làm sao còn thời gian gọi điện thoại cho tôi vậy.
- Dù bận rộn, cũng phải ăn cơm đúng không.
Tùy Qua nói:
- Cô có lẽ chưa ăn cơm?
- Đúng vậy.
Lam Lan nói:
- Làm sao, cậu muốn mời tôi?
- Vậy phải xem cô có hãnh diện hay không.
Tùy Qua cười cười.
- Được a, vậy cậu đang ở đâu?
Lam Lan hỏi.
- Đang ở cửa phòng làm việc của cô.
Tùy Qua đáp.
Lam Lan kéo cửa phòng làm việc, quả nhiên thấy Tùy Qua đang tươi cười đứng ở cửa, trong tay cầm một bó hoa nhỏ.
Lam Lan thấy đồng nghiệp nhìn chăm chú, hơi ngượng ngùng nhận lấy bó hoa, sau đó nói:
- Tặng hoa làm chi, rất dễ làm cho người ta hiểu lầm.
- Cũng không phải hoa hồng, hiểu lầm cái gì.
Tùy Qua nói:
- Chính là tôi cảm thấy phòng làm việc của cô lạnh như băng, cho nên mới tặng cô bó hoa này, tăng thêm một chút sinh khí.
- Điều hòa mở rồi, lạnh cái gì?
Lam Lan không hiểu nói.
Tùy Qua vừa cắm hoa vào trong bình, vừa nói:
- Điều hòa dù ấm áp, cũng không hòa tan được “vị tiên nữ lạnh lùng” như cô.
- Đáng ghét!
Lam Lan hơi sẵng giọng, sau đó nhìn Tùy Qua, rất chân thành hỏi:
- Anh cảm thấy tôi rất lạnh lùng sao?
- Lần đầu tiên chạm mặt ở phòng ngủ, tôi cảm thấy cô đúng là rất hợp với tên.
Tùy Qua cười nói.
- Còn nói nữa, khi đó cặp mắt kia của anh, không biết làm cho bao nhiêu người chán ghét.
Lam Lan nói.
- Vậy hiện tại thì sao, còn cảm thấy đôi mắt của tôi rất đáng ghét hay không?
- Hiện tại, không chỉ là ánh mắt chán ghét, ngay cả cả người cũng chán ghét!
Lam Lan nói:
- Đúng rồi, không phải anh nói muốn mời tôi ăn cơm sao? Đi đâu đây?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT