Thường Uy chung quy vẫn là thái tử gia, kiến thức rộng rãi, rất nhanh trấn định xuống, cười nói:

- Nói như vậy, anh chính là chủ tịch của công ty rồi? Rất tốt, vậy thì anh có thể mua cổ phiếu trong tay tôi không.

- A, có thể.

Tùy Qua nói:

- Tôi sẽ thu mua theo giá thị trường hiện tại.

- Giá thị trường? Không được.

Thường Uy nói:

- Lúc ấy tôi mua giá tiền là 25 đồng, bây giờ anh hãy mua lại 35 đồng.

- Tại sao?

Tùy Qua cười lạnh một tiếng.

- Vì tôi họ Thường!

Thường Uy cuồng vọng nói:

- Công ty của anh muốn làm ăn thuận lợi ở tỉnh Minh Hải, chắc chắn phải nhìn mặt tôi! Dù sao, đến lúc đó số tiền này, các vị cũng có thể lấy lại từ đám người mua cổ phiếu.

- Vậy không được.

Tùy Qua nói.

- Anh dám cự tuyệt tôi? Anh dám cự tuyệt Thường gia chúng tôi?

Thường Uy căm hận nói.

- Cút đi!

Tùy Qua cũng lười nói nhảm với tiểu tử này.

- Tiểu tử, ngươi dám dùng khẩu khí như vậy nói chuyện với ta?

Trên mặt Thường Uy hiện ra vẻ dữ tợn:

- Rất tốt! Xem ra ngươi có chủ tâm không muốn tiếp tục lăn lộn ở tỉnh Minh Hải này nữa rồi. Được rồi, không bao lâu nữa, ngươi sẽ phải khúm núm quỳ xuống đất van xin ta!

- Hừ! Một con kiến nhỏ mà thôi, cũng dám lớn lối như thế.

Tống Thiên Húc cười lạnh một tiếng, quát lên:

- An ninh, mang người này đi!

An ninh ở đây, đều là người của Tống gia, nghe Tống Thiên Húc lên tiếng, nhất thời như hung thần ác sát vọt vào, sau đó túm Thường Uy ném ra ngoài.

- Hãng dược Tống thị, tôi sẽ khiến các người phải đóng cửa! Không cách nào đặt chân ở tỉnh Minh Hải...

Thường Uy vẫn lớn lối quát.

Trong mắt Tống Thiên Húc sát cơ chợt lóe rồi biến mất: con kiến hôi hèn mọn này, thật sự chán sống rồi!

Tùy Qua không để ý đến tên công tử ca lớn lối, nhìn các vị cổ đông:

- Còn ai muốn chuyển nhượng cổ phần nữa không?

Các cổ đông hiển nhiên đã mất đi lòng tin với cha con Tống thị và vị chủ tịch tân nhiệm Tùy Qua, hơn nữa thái độ của Tùy Qua lớn lối như thế, rối rít tỏ vẻ sẽ bán cổ phiếu trong tay.

Chỉ có một ngoại lệ.

Người này ngồi trong phòng họp, từ đầu đến cuối cũng không phát biểu bất cứ ý kiến gì.

Thậm chí một câu nói cũng không nói.

Trong khi các cổ đông lần lượt biểu thị sẽ bán cổ phần, nàng chỉ mặc nhiên đứng dậy rời đi.

Mắt Kiếng đã được bổ nhiệm làm tổng giám đốc của hãng dược Tống thị.

Trừ người của Tống gia còn nắm giữ mười chín phần trăm cổ phần, và năm phần trăm cổ phần của nữ nhân rời đi kia, trên căn bản Tùy Qua đã nắm toàn bộ cổ phần còn lại trong tay.

Còn Mắt Kiếng sau khi được bổ nhiệm làm tổng giám đốc, việc làm đầu tiên chính là thay Tùy Qua thu mua những cổ phiếu này.

Đây đương nhiên là một chuyện khổ sai, nhưng Mắt Kiếng lại có vẻ làm không biết mệt.

May là, bản thân Mắt Kiếng cũng có thiên phú ở phương diện này, ngoài ra trải qua một thời gian dài rèn luyện ở công ty dược Watson, Tùy Qua tin tưởng hắn cũng có thể khống chế hãng dược Tống thị này.

Cho nên, sau khi dặn dò Mắt Kiếng mấy câu, Tùy Qua liền rời đi.

Hơn nữa, Tùy Qua tính toán tới sơn môn Tống gia xem một chút.

Cha con Tống thị đương nhiên phải cùng đi.

Tống Lập Hào tự mình lái xe đến Trà Kiếm sơn.

Sau khi tiến vào khu vực rừng núi của Trà Kiếm sơn không lâu, không còn đường đi, chỉ có một lối nhỏ thông vào vùng núi sâu thẳm.

- Tùy tiên sinh, bây giờ chỉ có thể đi bộ.

Tống Thiên Húc nói với Tùy Qua.

- Xin dẫn đường.

Tùy Qua nói.

Nơi này đã không có người nào, với tu vi của ba người, cho dù “đi bộ”, tốc độ cũng không thua kém tốc độ xe.

Tống Lập Hào đi trước dẫn đường, ba người triển khai thân hình bôn tẩu trên sơn đạo, không bao lâu, đã đến phía trước một ngọn núi cao chót vót như kiếm, xuyên thẳng lên trời. Ngọn núi này quanh năm bị mây mù bao phủ, không biết cao xa bao nhiêu, trên núi có thác nước chảy, cây tử đằng trải rộng, thoạt nhìn cũng có chút xinh đẹp.

- Không ngờ, Tống gia các vị cũng chọn được một tốt tốt như vậy.

Tùy Qua khẽ mĩm cười nói.

- Nào dám so sánh với sơn môn của Tùy tiên sinh.

Tống Thiên Húc khiêm tốn nói.

Đúng là, trong mắt cha con Tống Thiên Húc và Tống Lập Hào, Tùy Qua chắc chắn là người có núi dựa lớn, địa vị cao. Cho nên, bọn họ đương nhiên cho rằng, chỗ sơn môn môn phái của Tùy Qua, tất nhiên là tiên sơn phúc địa trong truyền thuyết.

Còn Tống Lập Hào, lúc trước vốn hận Tùy Qua thấu xương, nhưng hiện giờ cũng đã “Giác ngộ”, trong lòng hoàn toàn không còn oán hận. Mặc dù Tống Lập Hào còn trẻ tuổi, tràn đầy nhiệt huyết, nhưng còn chưa đến mức mạo hiểm đến an nguy của toàn gia tộc, bởi vì vậy, Tống Lập Hào cam nguyện thu liễm vinh quang người thừa kế gia tộc, ở trước mặt Tùy Qua sắm vai một tiểu tử tốt cúi đầu nghe lệnh.

Lúc này, Tống Lập Hào nói với Tùy Qua:

- Bởi vì xung quanh ngọn núi này có bố trí trận pháp của tổ tiên, cho nên quanh năm mây mù bao phủ, nhìn từ bên ngoài không thể theo dõi tình huống trên núi. Nhưng hiện tại, người thích mạo hiểm thật sự rất nhiều, có không ít người không để ý khuyên can leo núi, cuối cùng trở thành thức ăn của xà trùng.

Nghe giọng nói của Tống Lập Hào, có lẽ số người bị chôn vùi ở nơi này cũng không ít.

Nhưng Tùy Qua cũng biết, đối với gia tộc tu hành như Tống Thiên Húc và Tống Lập Hào, tánh mạng của người bình thường thật sự không đáng giá. Cho dù là công tử ca như Thường Uy, trong mắt Tống Thiên Húc cũng chỉ là một con kiến nhỏ mà thôi - quyền sanh sát trong tay!

- Tùy tiên sinh, mời lên núi.

Tống Thiên Húc làm một thủ thế mời.

Trà Kiếm sơn mặc dù cao chót vót, nhưng người tu hành Luyện Khí kỳ, thân nhẹ như yến, nhanh nhẹn như vượn, vượt núi băng đèo cũng giống như giẫm trên đất bằng.

Người của Tống gia, vốn có năng lực xây bậc thang, làm xe cáp ở nơi này..., nhưng bọn họ không làm như vậy. Cũng không phải vì bọn họ kiêng kỵ bị người thế tục phát giác, mà vì bọn hắn cho rằng hoạt động lên núi, xuống núi này cũng là một loại tôi luyện đối với đệ tử Tống gia.

- Mời.

Tùy Qua khách sáo mời, bước chân đạp lên thạch bích, cũng không lấy tay leo tường, mà trực tiếp như giẫm trên đất bằng “đi” lên vách đá, cả người hắn giống như hoàn toàn thoát khỏi nguyên tắc trọng lực, cứ như vậy từng bước từng bước, dễ dàng đi về phía đỉnh núi.

Tống Thiên Húc và Tống Lập Hào nhìn nhau hoảng sợ.

Lúc này, Tống Lập Hào mới hiểu được, vì sao phụ thân nói Tùy Qua là kẻ “sâu không lường được”.

Chỉ riêng Tùy Qua hiển lộ ra ngón này, cũng đủ khiến Tống Lập Hào kinh hãi, bởi vì tư thế này, hoàn toàn vượt ra khỏi phạm vi kiến thức võ học của hắn, cho dù là phụ thân, với tu vi Tiên Thiên kỳ , cũng không cách nào làm được điều này. Mặc dù Tùy Qua không ngự kiếm phi hành, nhưng loại tư thái tự nhiên, nhẹ nhàng thoải mái này, càng làm cho Tống Lập Hào khiếp sợ không thôi.

Tùy Qua mặc dù không nhìn thấy vẻ mặt của Tống Thiên Húc và Tống Lập Hào, nhưng lại cảm giác được nỗi khiếp sợ của hai người.

Nhưng, Tùy Qua chính là muốn cảm giác như vậy, bởi vì hắn càng tỏ ra bí hiểm, càng có thể kinh sợ phụ tử Tống gia. Hơn nữa, có thể thông qua phụ tử Tống gia, truyền những tin tức này đến những người tu hành khác.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play