- Tiểu tử này là người nào? Lại có thể khiến Tống Thiên Húc tự mình kéo ghế cho hắn?

- Chẳng lẽ là con trai riêng của Tống Thiên Húc? Không thể nào! Cho dù là Tống Lập Hào, cũng chỉ có thể ngồi bên cạnh cha hắn!

- Chẳng lẽ là người thừa kế của tập đoàn đa quốc gia khác? Thành viên vương thất?

-...

Các cổ đông rối rít suy đoán thân phận của Tùy Qua.

Đúng lúc này, Tống Thiên Húc ngồi bên cạnh Tùy Qua, mở miệng nói:

- Hôm nay mời các vị đến đây, là muốn tuyên bố biến hóa trọng đại nhất của hãng dược Tống thị. Trước khi tuyên bố, tôi muốn giới thiệu với mọi người vị tiên sinh bên cạnh này. Vị này, chính là ông trùm giấu mặt của công ty dược Watson, Tùy tiên sinh.

Các cổ đông nhất thời châu đầu ghé tai, nghị luận rối rít.

Hiển nhiên, mọi người không có ấn tượng gì với công ty dược Watson.

Dù sao, quy mô và danh khí của công ty dược Watson so với hãng dược Tống thị, quả thực không cùng một cấp bậc.

Nhưng, lời nói tiếp theo của Tống Thiên Húc lại làm cho các cổ đông kinh ngạc hơn:

- Các vị có thể có chút xa lạ với công ty dược Watson, nhưng đối với ba chữ “Đế Ngọc cao”, có lẽ không xa lạ?

Trong phòng họp tiếng nghị luận lại nhất loạt vang lên.

Đế Ngọc cao.

Đúng là, đối với ba chữ này, các cổ đông đều không xa lạ gì. Bởi vì gần đây danh tiếng của Đế Ngọc cao đích xác lên rất cao, hơn nữa các cổ đông cũng biết, hãng dược Tống thị gần đây cũng bởi vì Đế Ngọc cao mà chịu thiệt.

Nhưng, mọi người càng không giải thích được, vì sao Tống Thiên Húc lại “Dẫn sói vào nhà"?

Tống Thiên Húc nhìn thấu nghi ngờ của những người này, nhưng không giải thích nhiều, nói:

- Hiện tại, tôi tuyên bố tình huống thay đổi cổ phần của hãng dược Tống thị. Tống gia chúng tôi tổng cộng nắm giữ bảy mươi phần trăm cổ phần của hãng dược Tống thị, hiện tại, chúng tôi chuyển năm mươi mốt phần trăm cổ phần cho Tùy tiên sinh, Tống gia chỉ còn nắm giữ mười chín phần trăm cổ phần. Cho nên, Tùy tiên sinh sẽ là cổ đông lớn nhất của hãng dược Tống thị chúng ta, có quyền quyết sách tuyệt đối với bổn công ty!

Lời này vừa thốt ra, không khí trong phòng họp lập tức nổ tung.

Tin tức này, thật sự quá bất ngờ, quá kinh hãi.

Tựa hồ tất cả cổ đông đều không thể tin vào tai mình.

Với sự khôn khéo của Tống Thiên Húc, căn bản không thể đưa ra quyết định ngu xuẩn như vậy.

Phải biết rằng, trị giá thị trường của hãng dược Tống thị ít nhất cũng phải ngàn tỷ, tạm thời chưa nói đến các loại thuốc men khác, chỉ riêng “Bạch Ngọc tán”, sau khi đưa ra thị trường, hãng dược Tống thị cũng kiếm được mấy trăm tỷ. Cho nên, Tống Thiên Húc bỗng nhiên tặng năm mươi mốt phần trăm cổ phần cho Tùy Qua, khiến tất cả mọi người không cách nào tiếp nhận.

Dựa theo suy nghĩ của các cổ đông khác, cho dù Đế Ngọc cao của công ty dược Watson có tiềm lực, có thị trường, lại được Tống Thiên Húc coi trọng, như vậy Tống Thiên Húc hoàn toàn có thể bỏ giá cao thu mua công ty dược Watson, sau đó cho Tùy Qua một phần cổ phần. Nhưng hiện tại Tống Thiên Húc lại làm ngược lại.

Đây rõ ràng là để công ty dược Watson thâu tóm hãng dược Tống thị!

Lẫn lộn đầu đuôi!

- Đổng sự... Tống tiên sinh.

Một cổ đông đứng dậy nói:

- Mặc dù ngài có quyền lợi xử trí cổ phần của Tống gia các vị, nhưng là một cổ đông của công ty, tôi có quyền biết nội tình? Tôi muốn hỏi, tại sao ngài lại đưa ra một quyết định cực kỳ không sáng suốt như vậy?

Các cổ đông còn lại cũng yên tĩnh, chờ đợi Tống Thiên Húc đưa ra đáp án, bởi vì trong lòng bọn họ cũng có nghi ngờ đồng dạng.

- Bởi vì, trong mắt tôi, đây là quyết định sáng suốt nhất từ trước đến nay của Tống gia chúng tôi.

Can nói này của Tống Thiên Húc khiến tất cả cổ đông hơi ngạc nhiên. Theo bọn họ thấy, cái này Tống Thiên Húc có thể đã điên rồi!

Vị cổ đông kia cũng buồn bực, sau đó hỏi Tống Lập Hào:

- Tống Lập Hào tiên sinh, ngài suy nghĩ thế nào?

Tống Lập Hào đứng dậy, khẽ mỉm cười nói:

- Tôi tuyệt đối đồng ý với quyết định của phụ thân. Đối với Tống gia chúng tôi, đây chính là một quyết định rất sáng suốt. Dưới sự dẫn dắt của Tùy tiên sinh, công ty này nhất định sẽ vô cùng phát triển, khai sáng một cục diện mới!

Lời này, đương nhiên là trắng trợn thổi phồng.

Mục đích của Tống Lập Hào rất đơn giản, chính là muốn tranh thủ lấy lòng Tùy Qua. Đúng như Tống Thiên Húc đã nói, đối với một gia tộc, quan trọng nhất là truyền thừa, muốn truyền thừa, đầu tiên nhất định phải sống sót. Đối với một gia tộc, kiếm tiền, cổ phần đều chỉ là phù vân, Tống gia chỉ cần có thể truyền thừa, như vậy dựa vào tích lũy trăm ngàn năm, bất cứ lúc nào cũng có thể đông sơn tái khởi.

- Tống Thiên Húc tiên sinh, ngài đã cố ý như thế, như vậy tôi không thể điên cuồng theo phụ tử các ngài, tôi sẽ nhượng lại toàn bộ cổ phiếu của hãng dược Tống thị trong tay tôi!

Người kia nói.

- Được, không thành vấn đề.

Tùy Qua bình tĩnh nói:

- Nếu như ngài muốn chuyển nhượng cổ phần, tôi là cầu còn không được. Sau buổi họp, chúng ta có thể tiến hành giao dịch.

Sau đó, Tùy Qua lại nhìn những người còn lại:

- Còn ai muốn chuyển nhượng cổ phần nữa hay không? Yên tâm, tôi có đủ tiền mua cổ phần trong tay các vị, tôi cũng rất hoan nghênh các vị nhượng lại tất cả cổ phần trong tay mình!

Lớn lối!

Thái độ này thật sự rất lớn lối.

Cho nên, rất nhanh lại có người đứng lên, tức giận chuyển nhượng lại cổ phần.

Rất hiển nhiên, phần lớn cổ đông đều không muốn nhìn thấy Tùy Qua đảm đương vị trí chủ tịch.

- Các vị, xin lỗi, Bổn công tử tới muộn.

Lúc này, một công tử ca cười đi vào phòng họp.

Người này, chính là Thường Uy.

Thường Uy cũng là một trong những cổ đông của hãng dược Tống thị, bởi vì hắn lợi dụng bối cảnh quan hệ của gia đình, tham ô một số tiền lớn đầu tư cổ phiếu. Thời gian trước nhận được tin đồn La Bối sẽ làm người phát ngôn của hãng dược Tống thị, cho nên mới mua một số lượng lớn cổ phiếu của hãng dược Tống thị, ban đầu đúng là kiếm được không ít tiền, nhưng Thường Uy lòng tham không đáy, kết quả sau đó vì hãng dược Tống thị vì tìm Khắc Lý làm người phát ngôn, khiến giá cổ phiếu rớt giá thảm hại, làm cho Thường Uy không kiếm được tiền.

Nhưng cổ phiếu trong tay Thường Uy cũng chỉ chiếm hai phần trăm mà thôi.

Hôm nay Thường Uy tới đại hội cổ đông, cũng chỉ hi vọng lợi dụng bối cảnh gia đình của mình tạo áp lực cho Tống gia, để người của Tống gia nâng cao giá cổ phiếu, để hắn thuận lợi kiếm tiền.

Trong mắt Thường Uy, người của Tống gia có bao nhiêu tiền đi nữa cũng chỉ là thương nhân. Người ta thương nhân không đấu với quan, hắn tin tưởng người của Tống gia nhất định sẽ phối hợp.

Đáng tiếc, Thường Uy không biết, hôm nay hắn tới không đúng lúc.

Tùy Qua nhìn Thường Uy đi vào phòng họp, bình thản hỏi:

- Anh là cổ đông của hãng dược Tống thị?

- A, lại là tiểu tử nghèo nhà ngươi?

Thường Uy nhìn Tùy Qua, sau đó cảm giác có cái gì không đúng, bởi vì chỗ ngồi của Tùy Qua rõ ràng chính là vị trí đại lão của công ty này:

- Ngươi... Ngươi là đại cổ đông của công ty này?

- Đại cổ đông lớn nhất.

Tùy Qua bình thản nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play