- Ngay cả em cũng có thể đoán được. Dù sao, cũng không ai muốn dễ dàng tổn thất một trăm tỷ như vậy, đúng không? Mặc dù phần lớn đều là tài sản, nhưng hiện nay tiền giấy mất giá, tài sản ngược lại lại có giá trị.
- Đúng vậy, một trăm tỷ. . . Anh cũng quá độc ác, khó trách người của Lâm gia chịu không được.
Đường Vũ Khê khẽ thở dài.
- Chẳng lẽ em còn đồng tình với bọn họ hay sao?
Tùy Qua nói:
- Sức khỏe vô giá, anh trị lành "bệnh bất trị" cho Lâm Thập, kêu hắn lấy ra một nửa gia sản, như vậy không phải rất hợp lý hay sao? Huống chi, anh đâu có bức bách hắn?
- Ai đồng tình với bọn họ.
Đường Vũ Khê liếc nhìn Tùy Qua:
- Chẳng lẽ anh không nghe ra em đang khen ngợi anh sao? Đối với người như Lâm Thập, chính là phải hung hăng nghiền ép! Bọn họ bán một căn nhà nhỏ, có thể vét sạch của cải để dành ba đời của người ta, anh thu một nửa gia sản, có cái gì không đúng? Nhưng, bọn họ lại tìm sát thủ đối phó anh, thật đúng là không có nhân phẩm.
- Người có nhân phẩm làm gì ở Thần Châu làm bất động sản chứ.
Tùy Qua cười cười:
- Nhưng, khoản nợ này anh sẽ tính toán rõ ràng với bọn họ. Như vậy đi, em qua bên kia một lát, anh và vị tiên sinh tên Ngư Trường này sẽ hàn huyên mấy câu.
- Hắn tên là Ngư Trường?
Đường Vũ Khê chỉ vào sát thủ trong cốp xe hỏi.
- Đúng vậy.
Tùy Qua đáp, kéo người này từ bên trong ra ngoài.
- Tên rất hay, nhưng hắn không xứng.
Đường Vũ Khê nói.
- Thật là anh hùng cùng suy nghĩ.
Tùy Qua cười nói:
- Có một chút bản lãnh như vậy, lại cũng dám tên là Ngư Trường. Lúc trước anh nói với hắn, với công phu mèo quào của hắn, dứt khoát đổi tên là dạ dày heo đi.
- Ha ha, anh thật là ghê tởm.
Đường Vũ Khê cười nói.
Nghe thấy đoạn đối thoại giữa Tùy Qua và Đường Vũ Khê, thần sắc oán độc trong đôi mắt Ngư Trường càng nồng đậm.
Bốp !
Tùy Qua đưa tay quạt Ngư Trường một bạt tai, nói:
- Nếu muốn bớt đánh thì ít dùng loại ánh mắt kia nhìn ta đi.
Ngư Trường làm như không nghe thấy lời của Tùy Qua..., ánh mắt oán độc ngày càng tăng lên.
- Vũ Khê, em tránh đi một lát.
Tùy Qua nói với Đường Vũ Khê:
- Tránh cho em nhìn thấy cảnh tượng máu tanh.
Đường Vũ Khê bĩu môi nói:
- Anh lợi hại như thế, không thể dùng thủ đoạn không máu tanh hỏi hắn sao? Dù sao, cho dù là sát thủ, cũng có chút nhân quyền đúng không. Nếu như có thể văn nhã bức cung, không phải là tốt hơn sao.
- Cũng được, vậy anh sẽ văn nhã.
Tùy Qua nói:
- Con gái bọn em xem dụng hình làm gì.
- Em vẫn cảm thấy có chút hứng thú .
Đường Vũ Khê nói:
- Khi học trung học, bộ phận của cha em từng bắt được một gián điệp ngụy trang thành ký giả, sau đó em nghe nói sẽ bí mật tra hỏi nên cùng Đường Vân đi xem một chút, kết quả Đường Vân đồng ý đi cùng em, nhưng sau đó anh ấy lại lén đi theo cha em, bỏ lại em một mình, sau đó nói con gái gì đó không thể xem những cảnh tượng máu tanh này. . . Thật là rất đáng hận!
- Được rồi, em ngụ ý, nếu như anh không để em xem, anh sẽ rất đáng hận?
Tùy Qua buồn bực nói.
Nhưng, Tùy Qua đích xác có phương thức tra hỏi rất "văn nhã", hơn nữa bảo đảm vị Ngư Trường này nhất định sẽ thổ lộ chân tướng .
Tùy Qua lấy chiếc lá thông ghim trên người Ngư Trường, để cho hắn có thể mở miệng nói chuyện.
- Đừng có nằm mộng, ngươi sẽ không lấy được thông tin gì từ ta đâu!
Ngư Trường cười lạnh nói:
- Ta là một sát thủ chân chính!
- Đúng, xem ra ngươi rất mạnh miệng.
Tùy Qua thản nhiên nói:
- Nhưng, phương thức tra hỏi của ta có chút đặc biệt.
- Đặc biệt?
Ngư Trường khinh thường nói:
- Có thủ đoạn gì cứ mặc sức mà làm, nếu ta chau mày cúi đầu, cũng không phải là nam nhân!
Làm nghề sát thủ, Ngư Trường đại khái đã trải qua huấn luyện, cho nên mới dám càn rỡ như thế.
Đường Vũ Khê ngạc nhiên nói:
- Làm sao em cảm thấy hắn giống như người tra hỏi, còn chúng ta giống như bị tra hỏi vậy?
- Mạnh miệng mà thôi.
Tùy Qua thản nhiên nói:
- Không lâu nữa hắn sẽ không còn kiên cường. Đây là phương thức tra hỏi anh tự nghĩ ra, tên là "Tâm hoa nộ phóng", đợi lát nữa hắn sẽ không còn mạnh miệng như vậy.
- Tâm hoa nộ phóng?
Đường Vũ Khê nói:
- Nghe giống như rất hưởng thụ vậy.
- Đúng vậy, đích xác là rất hưởng thụ .
Tùy Qua nói:
- Nhưng người hưởng thụ chính là người dụng hình, chứ không phải là người chịu hình.
Lúc này, Tùy Qua đã lấy ra một hạt giống Tam Nguyên Kinh Dịch thảo, sau đó nói với Đường Vũ Khê:
- Anh sẽ đặt hạt giống này vào trong trái tim của hắn. Hạt giống này sẽ nhanh chóng mọc ra một cây cỏ giống như cây củ cải, nó có thể hấp thu máu thịt của hắn. . .
- Thật sao?
Đường Vũ Khê tựa hồ có chút không tin:
- Nhưng em nhớ hình như lần trước anh cũng dùng nó với tên đội trưởng cảnh sát đúng không.
Đường Vũ Khê không tin, Ngư Trường càng không tin: trên ngực mọc ra cây, đây là lừa gạt người sao?
- Thử một chút sẽ biết.
Tùy Qua cười nhạt, đặt một ít hạt giống Tam Nguyên Kinh Dịch thảo vào trong da Ngư Trường.
Ngư Trường hừ lạnh một tiếng, cũng không thèm để ý động tác của Tùy Qua, tựa hồ căn bản không tin lời Tùy Qua nói.
- Ồ, thật sự mọc mầm rồi?
Ước chừng mấy chục giây sau, Đường Vũ Khê đột nhiên kinh hô một tiếng. Lần trước nàng không nhìn thấy rõ ràng, nhưng lần này, nàng đã thật sự nhìn thấy.
Hạt giống lúc trước đã mọc mầm, hơn nữa đã dài một tấc!
Ngư Trường vừa nhìn, nhất thời trong lòng cũng thất kinh.
Mặc dù miệng vết thương chỉ hơi tê dại, cũng không phải rất đau, nhưng áp lực trong lòng vượt xa thống khổ trên thân thể .
Hạt giống nảy mầm? Sau đó thì như thế nào, chẳng lẽ thật sự sẽ mọc ra một cái cây hay sao?
Hạt giống nẩy mầm trong đất là chuyện ai cũng thấy rất bình thường, nhưng nếu như sinh trưởng trong tim con người, vậy thì rất không bình thường. Nếu như mọc trong trái tim của mình, vậy thì rất dễ dàng làm cho người ta điên cuồng!
Không thể không nói, tố chất tâm lý của Ngư Trường có thể xem là rất cường ngạch.
Nhìn thấy tình huống như thế, tinh thần của hắn cũng không suy sụp, chẳng qua sắc mặt càng thêm khó coi.
- Mọc ra lá rồi!
Chỉ chốc lát sau, Đường Vũ Khê lại kinh hãi kêu lên.
Tiếng kêu sợ hãi của nàng, đối với Ngư Trường mà nói, quả thực chính là "Gọi hồn".
Ngư Trường quả thực muốn hồn phi phách tán.
Đúng như Tùy Qua đã nói, hạt giống trong trái tim Ngư Trường bắt đầu mọc rễ nẩy mầm, sau đó còn mọc ra lá.
Kế tiếp sẽ thế nào? Nở hoa kết quả? Sau đó bị gốc cây cỏ này hấp thu tất cả huyết nhục hay sao?
Suy nghĩ đến đây, Ngư Trường bất giác không rét mà run.
Đối với công việc tra hỏi, đầu tiên là tấn công tâm lý, sau đó mới dụng hình.
Rất nhiều cao thủ tra hỏi, không dùng thủ đoạn dụng hình cao siêu, mà dùng thủ đoạn công tâm cao siêu.
Một khi phòng tuyến tâm lý sụp đổ, như vậy tra hỏi đã thành công hơn phân nửa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT