Tên sát thủ âm trầm này, không xứng với cái tên uy phong như vậy, cho nên Tùy Qua cảm thấy gọi hắn là ruột già heo thì đúng hơn.
Nhưng chuyện Ngư Trường làm ra, đúng là ngoài dự liệu của Tùy Qua.
Mấy phút sau, "đại lễ" rút cuộc cũng được đưa đến.
Nhìn thấy màn trước mắt, con mắt của Tùy Qua muốn nứt ra, cừu hận mãnh liệt nhất thời dâng lên:
Ngư Trường quả nhiên xuất hiện, hơn nữa đi cùng với hắn còn có Lâm Tiểu Vũ.
Tùy Qua không biết Ngư Trường làm thế nào đưa Lâm Tiểu Vũ đến đây, cũng không biết hắn làm thế nào biết Lâm Tiểu Vũ và Tùy Qua có quen biết. Tóm lại, sát thủ chính là sát thủ, Ngư Trường biết làm thế nào lợi dụng nhược điểm của mục tiêu, đạt được mục đích của hắn.
Lúc này, song phương cách xa nhau khoảng một trăm mét.
Khoảng cách xa như vậy, Tùy Qua đương nhiên không thể nào cướp súng của Ngư Trường, còn Ngư Trường hiển nhiên cũng biết khoảng cách như vậy có thể xem là "khoảng cách an toàn". Làm một sát thủ, mặc dù hắn biết đối phương có công phu cao hơn mình, nhưng hắn sẽ không sợ hãi, bởi vì trong tay hắn đang cầm vũ khí có thể giết chết đối phương, hơn nữa có phong phú kinh nghiệm, hắn biết không nên duy trì khoảng cách quá ngắn với Tùy Qua.
Khoảng cách như vậy, Tùy Qua đương nhiên thấy rõ dung mạo của đối phương.
Ngư Trường, thoạt nhìn rất gầy yếu, nhiều lắm chỉ được một thước bảy, như vậy lại rất xứng đôi với danh hiệu của hắn. Ngư Trường kiếm thời cổ đại, chính là vừa mảnh vừa ngắn, cho nên mới có thể ẩn thân trong bụng cá.
Ngư Trường buộc tóc dài, sắc mặt yếu ớt, khó trách lúc nói chuyện lại âm trầm như vậy.
Lâm Tiểu Vũ đi phía trước Ngư Trường, lộ ra vẻ rất là hoảng sợ, nhưng khi nàng thấy Tùy Qua lại trở nên vô cùng trấn tĩnh.
Điện thoại của "nhãn tuyến" lại vang lên.
Tùy Qua nhấn nút trả lời.
Thanh âm âm hiểm của Ngư Trường lại vang lên:
- Ta rất có lòng tin vào tài bắn súng của mình, nhưng ta biết công phu của ngươi không tệ, phản ứng lại càng nhất lưu, nếu chỉ dựa vào một khẩu súng..., rất khó làm ngươi bị thương nặng, càng không thể giết chết ngươi. Cho nên, ta cần ngươi phối hợp một chút.
- Phối hợp như thế nào?
Tùy Qua bình tĩnh hỏi.
- Lúc ta nổ súng, ngươi tốt nhất không nên cử động.
Ngư Trường nói.
- Ngươi cho là có thể sao?
Tùy Qua cười lạnh nói.
- Vốn là không thể nào. Nhưng khi ngươi biết trên ngực tiểu cô nương phía trước ta có một quả bom nhỏ, không biết ngươi sẽ cảm thấy thế nào? Ngươi biết, ta chỉ cần nhúc nhích ngón tay, đè xuống cái nút, lồng ngực của cô ta sẽ nổ tung một lỗ thủng, mất mạng ngay lập tức, hơn nữa bởi vì ngươi mà chết! Hắc!
- Ngươi dùng tay đè xuống cái nút? Không phải bom hẹn giờ sao?
Tùy Qua hỏi.
- Bom hẹn giờ? Thứ đó đâu tiện lợi. Huống chi, ngươi cho rằng ta có thể cho ngươi thời gian hủy đạn sao?
Ngư Trường cười lạnh nói.
- Nghe ngươi nói như vậy, ta an tâm...
Tùy Qua đột nhiên mỉm cười quỷ dị, quát lên:
- Tiểu Ngân côn trùng!
Tiểu Ngân côn trùng?
Khi nghe thấy Tùy Qua nói "Tiểu Ngân côn trùng", Ngư Trường khẽ sửng sốt, nghĩ thầm chẳng lẽ nơi này còn có người khác sao? Điều này hiển nhiên không thể nào, trước khi hắn xuất hiện cũng đã điều tra qua, Tùy Qua không có trợ thủ nào khác.
Nhưng ý nghĩ này vừa mới xuất hiện, chỉ nghe thấy một tiếng "vù", một đạo ngân quang đột nhiên từ dưới đất bắn ra, dùng tốc độ như tia chớp xẹt qua hai bàn tay Ngư Trường.
Hai bàn tay Ngư Trường tựa hồ đồng loạt rơi trên mặt đất.
Đột nhiên gặp gỡ biến cố như thế, Ngư Trường đương nhiên biết lần này hắn thật sự biến thành dạ dày heo rồi, nhiệm vụ hoàn toàn thất bại!
Nhưng hắn không cam lòng!
Kíp nổ của quả bom vẫn ở dưới chân, chỉ cần hắn đè xuống, có thể nổ chết tiểu cô nương này.
Nếu như vậy, cho dù Tùy Qua giết chết hắn, lương tâm cũng sẽ bất an cả đời.
Ngư Trường thích nhìn thấy người khác thống khổ, chỉ sợ khi đó chính hắn cũng có thể chết.
Đúng vậy, mặc dù hai bàn tay hắn đã mất, nhưng đầu ngón chân vẫn đang còn!
Gian ngoan mất linh!
Tùy Qua nghĩ thầm, Tiểu Ngân Trùng làm sao cho sát thủ cơ hội, thấy tà tâm kia chưa chết, nhất thời cắt rơi đầu ngón chân.
Ầm!
Ngư Trường ngửa mặt lên trời, ngã xuống mặt đất.
Mặc dù bị thương nặng, hắn cũng coi như tương đối kiên cường, không kêu tiếng nào.
Khi ngửa mặt lên trời ngã xuống đất, Ngư Trường nhìn thấy trời xanh, mây trắng, khí trời hôm nay đẹp như vậy, cho dù chết cũng có ý nghĩa. Chẳng qua là, sau nhiệm vụ lần này, có thể trở thành sát thủ cấp vàng . . . Đáng tiếc!
Sau đó, Ngư Trường cắn nát bao con nhộng độc dược trong miệng hắn.
Nhiệm vụ thất bại, ít nhất hắn có thể chết như một sát thủ chân chính .
- Muốn chết dễ dàng như vậy sao? Nằm mơ đi!
Tùy Qua cười lạnh nói, lúc này đã đi tới trước mặt Ngư Trường, tung quyền đánh lên ngực hắn.
Chân khí nhập vào cơ thể, Ngư Trường phun ra một ngụm máu tươi, độc dược đã nuốt vào cũng phun ra hơn phân nửa.
Thế nhưng đã rơi vào trong tay Tùy Qua, cho dù muốn chết cũng không dễ dàng như vậy!
Bốn "Nhãn tuyến" được Tùy Qua thả ra.
Tùy Qua cũng không lo lắng bọn họ sẽ đi mật báo với tổ chức, bởi vì nhiệm vụ thất bại, mấy sát thủ chuyên nghiệp cũng bỏ mạng, nếu mấy tên này trở về, khẳng định sẽ bị tổ chức thích khách giết chết.
Huống chi, cho dù Tùy Qua thả bọn hắn, bốn người này sợ rằng sẽ vĩnh viễn đối mặt với đuổi giết của tổ chức đến hết đời, cho đến khi bọn họ chết, hoặc là tổ chức không còn.
Nhưng Tùy Qua cũng không muốn quan tâm đến vận mệnh của bốn người này.
Nhưng Lâm Tiểu Vũ, Tùy Qua lại không thể không quan tâm.
Sau khi Tùy Qua hoàn toàn "khống chế" Ngư Trường, Lâm Tiểu Vũ thoáng cái đã lao vào lồng ngực Tùy Qua, sau đó khóc nức nở, khiến cho Tùy Qua chân tay luống cuống. Cũng may Lâm Tiểu Vũ kiên cường hơn những tiểu cô nương khác rất nhiều, rất nhanh đã ngừng khóc, sau đó hỏi ngược lại Tùy Qua có bị thương không.
Đơn giản hỏi mấy câu, Tùy Qua mới biết hôm nay Lâm Tiểu Vũ vốn đi học, nhưng sau khi tan lớp, nghe bảo vệ nói có một thân thích tìm nàng, cho nên nàng mới đi ra cửa. Lâm Tiểu Vũ đương nhiên không nhận ra Ngư Trường, nhưng Ngư Trường lấy tấm hình của Tùy Qua ra, lại lừa gạt mấy câu, Lâm Tiểu Vũ rốt cục bị hắn lừa đi.
Tóm lại, nếu như không phải liên quan đến Tùy Qua, Lâm Tiểu Vũ đại khái cũng sẽ không ra khỏi cổng trường.
Mấy phút sau, Đường Vũ Khê lái một chiếc xe con màu đen đến.
Tùy Qua ném Ngư Trường vào sau xe, sau đó đưa Tiểu Vũ về nhà.
Một lát sau, Tùy Qua và Đường Vũ Khê đến một nơi vắng vẻ bên bờ sông.
- Xảy ra chuyện gì vậy?
Đường Vũ Khê hỏi Tùy Qua, giọng nói có chút trách cứ.
Bởi vì chuyện này, lúc trước Tùy Qua cũng không nói cho Đường Vũ Khê.
Tùy Qua giải thích đại khái chuyện đã xảy ra, nhưng lại bỏ qua chi tiết bị thương, sau đó lại nói:
- Không phải anh không muốn nói cho em biết, mà là anh không thể phân tâm, một khi gọi điện thoại phân tâm, nói không chừng sẽ để tên sát thủ có thời cơ lợi dụng.
Lúc này Đường Vũ Khê mới buông tha Tùy Qua, nói:
- Nói như vậy, là Lâm gia tìm sát thủ?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT