- Thật sự không nghĩ tới Tùy tiên sinh lại có lòng rộng lượng như vậy.

Hải Sắt Vi khẽ hừ một tiếng.

- Vì sao Hải Sắt Vi tiểu thư nói như vậy đây?

Tùy Qua thản nhiên hỏi.

- Ngươi lại đi để ý sự tồn vong của những kẻ rác rưởi này.

Hải Sắt Vi nói:

- Thần ma huyết thống trên thân những người này thật loãng, cho dù ngươi chịu hỗ trợ trong thời gian ngắn lực lượng của bọn hắn cũng không thể đạt tới cấp bậc hai S hoặc là ba S, nếu ứng phó kiếp nạn tương lai, bọn hắn căn bản vô dụng. Ngươi bỏ công sức trên người bọn họ, quả thật là lãng phí thời gian!

- A, chưa chắc.

Tùy Qua nói:

- Nếu như không cứu vớt bọn họ, khi kiếp nạn tới chỉ sợ bọn hắn biến thành tay sai, là sâu mọt hại người ah.

- Hừ!

Hải Sắt Vi không cho là đúng nói:

- Vậy thật đơn giản, hiện tại giết hết không được sao. Nếu bọn hắn chết, đương nhiên không khả năng biến thành tay sai. Nếu ngươi cảm thấy khó xuống tay, giao cho ta cũng được, ta có thể đem bọn hắn hoàn toàn giải quyết. Mà nếu như ngươi cần quân đội, hợp tác với ta không phải rất tốt sao?

- Hải Sắt Vi, từ khi nào ngươi có lòng tốt như vậy đây?

Tùy Qua hừ lạnh một tiếng:

- Hợp tác với ngươi, ngươi cùng thủ hạ của ngươi chịu nghe lệnh ta sao?

- Việc này đương nhiên phải do ngươi tỏ vẻ thành ý một chút trước mới được.

Hải Sắt Vi nói:

- Nếu như ngươi chịu giúp ta một chuyện.

- Đường đường đoàn trưởng Vinh Diệu quân đoàn, cũng có việc đi cầu người?

Tùy Qua hỏi:

- Nhưng ta thật có chút tò mò, rốt cục là chuyện gì có thể làm cho ngươi cũng không thể giải quyết đây?

- Ta đã không còn là đoàn trưởng Vinh Diệu quân đoàn!

Hải Sắt Vi nói:

- Chẳng lẽ ngươi không nhìn ra?

- Ách…thật sự là không biết.

Tùy Qua nói:

- Lấy tu vi của ngươi còn có thủ đoạn, làm sao lại bị người đoạt đi vị trí đoàn trưởng đây? Nhưng nhìn dáng vẻ của ngươi không giống như đang nói đùa.

- Thật buồn cười sao?

Hải Sắt Vi hừ một tiếng.

- Phải, có chút buồn cười.

Tùy Qua nghiêm trang nói:

- Chẳng lẽ tổng thống của ngươi căn cứ theo dân chủ tự do, dùng danh nghĩa tự do tước đoạt chức vị đoàn trưởng Vinh Diệu quân đoàn của ngươi?

- Ngươi cảm thấy thế nào?

- Không giống lắm.

Tùy Qua lắc đầu cười nói:

- Bởi vì ta biết trong mắt của ngươi, dân chủ cùng tự do chỉ là cái rắm mà thôi!

- Thật sự là thô tục! Nhưng sự thật đúng là như thế, mặc dù ở phương tây tự do cùng dân chủ vẫn chỉ là đặc quyền của một số ít người – nhưng việc này không phải điểm mấu chốt, mấu chốt là ở chỗ ta bị người giành quyền!

Hải Sắt Vi oán hận nói.

- Không phải đâu?

Tùy Qua thoáng kinh ngạc:

- Trong quốc gia của ngươi còn có ai lợi hại hơn ngươi?

- Hắn không phải người Mỹ, mà là cường giả thánh đường, là một thánh quang pháp sư.

Hải Sắt Vi nói:

- Thuận tiện nói một câu, hắn chỉ mới mười sáu tuổi.

- Cái gì? Một đứa con nít mười sáu tuổi lại có thể cướp đi vị trí đoàn trưởng của ngươi?

Tùy Qua không tin tưởng:

- Đúng rồi, thánh đường mà ngươi nói, chính là thánh địa của Cơ Đốc giáo, cũng là “thập tự chinh cuối cùng” cực mạnh đó sao?

- Xem ra ngươi cũng nhiều kiến thức.

Hải Sắt Vi nói:

- Đúng vậy, chính là chung cực thập tự chinh. So sánh với bọn hắn, thực lực của Vinh Diệu quân đoàn cùng Thánh Quang Tài Quyết đoàn hoàn toàn kém cỏi hơn một bậc. Bởi vì những người này là nhi đồng có thiên phú nhất được tuyển chọn từ trong toàn bộ giáo đường trên thế giới, bọn hắn hoàn toàn trung với giáo hội, không hề có chút tạp niệm.

- Vậy hiện tại ngươi không ràng buộc càng nhẹ nhàng, không phải rất tốt sao?

Tùy Qua nói:

- Nhưng nghe khẩu khí của ngươi, hình như thật không cam lòng ah?

- Vô nghĩa! Vinh Diệu quân đoàn là do ta một tay dẫn dắt trưởng thành, ta đã trút vào nhiều tâm huyết như vậy, dựa vào cái gì để một đứa con nít lấy đi! Hơn nữa bọn hắn thao tác Vinh Diệu quân đoàn không chút hảo tâm!

Hải Sắt Vi cả giận nói.

- Cẩn thận giải thích một chút, dã tâm của bọn hắn là gì?

Tùy Qua bình tĩnh hỏi:

- Ngươi nên biết ta sẽ không tùy tiện ra tay, nếu ngươi không thể cho ta lý do chính đáng, ta sẽ không giúp cho ngươi.

- Ngươi nói vậy không phải giả đứng đắn sao!

Hải Sắt Vi cả giận:

- Ngươi giúp ta, sau này Vinh Diệu quân đoàn cũng có thể giúp ngươi làm việc, đây không phải tốt lắm sao? Chừng nào ngươi biến thành lề mề như vậy? Chẳng lẽ ngươi không biết thời gian cấp bách sao?

- Có một số việc không gấp được.

Tùy Qua thong thả nói.

- Được!

Hải Sắt Vi trừng mắt nhìn hắn, nói tiếp:

- Ngươi nhất định phải ra tay ngăn cản bọn hắn, bởi vì giáo hội chính là người phát ngôn của thần ma trong thế giới này.

- Người phát ngôn?

- Chuẩn xác mà nói, là người phát ngôn của “thần”!

Hải Sắt Vi rốt cục nói ra một bí mật làm Tùy Qua cảm thấy hứng thú:

- Ngươi nên biết ta kế thừa huyết thống thánh quang thiên sứ, hơn nữa thật tinh thuần, cho nên có lần nhận được giáo hội xem trọng, sau khi ta trở thành đoàn trưởng Vinh Diệu quân đoàn, giáo hội đã phái giáo sĩ tiếp xúc với ta, hi vọng ta xuất lực cho giáo hội, nhưng ngươi nên biết ta không có hứng thú, ta không có hảo cảm với bọn hắn, không muốn mình bị quản chế. Nhưng trong tay ta có hệ thống tình báo thật ưu tú, cho nên ta biết một ít bí mật của giáo hội, nhưng không biết vị trí của thánh đường, điều này làm cho ta phi thường buồn bực. Thông qua điều tra, ta biết được sở dĩ giáo hội kéo mãi không suy, bởi vì sau lưng có cỗ thế lực thần bí thúc đẩy. Ân, loại tình huống này cũng giống như Phật tông của Hoa Hạ, sau lưng cũng có một cỗ lực lượng thúc đẩy, có phải không?

- Ngươi nhắc tới là Thiên Ngoại Phật Tông, hoặc nên gọi là Phật giới.

Tùy Qua nói:

- Ta hiểu được ý tứ của ngươi, ngươi muốn nói sau lưng giáo hội cũng có một cỗ thế lực bên ngoài thế giới thao tác, đúng không?

- Nói chuyện với người thông minh thật dễ dàng.

Hải Sắt Vi nói:

- Chính là thánh đường. Biết vì sao cho tới nay không tìm được vị trí của thánh đường không, bởi vì thánh đường không phải phân đường thần bí của giáo hội, mà là chúa tể giáo hội! Là thánh đường khống chế giáo hội! Luôn như thế!

- Ý của ngươi là nói, giáo hội là người phát ngôn của thánh đường trong thế giới nhân loại?

Tùy Qua cau mày nói, tin tức này làm cho hắn khó chịu, lại bất an. Bởi vì lực ảnh hưởng của giáo hội rất lớn, cơ hồ còn lớn hơn cả Hoa Hạ, có được số lượng tín đồ khổng lồ, thậm chí vượt qua Phật tông. Nếu giáo hội cũng là quân cờ hay nô lệ của thế lực bên ngoài, như vậy lại có thêm thế lực cường đại ngoại tộc rình rập thế giới nhân loại, mà càng thêm tức giận chính là bọn hắn đã sớm nuôi dưỡng thật nhiều quân cờ sẵn sàng mở cửa cho bọn hắn tiến vào, hơn nữa những quân cờ kia còn bồi dưỡng ra thật nhiều tín đồ, mà tín đồ cuồng nhiệt như phát điên, luôn mơ ước có thế lực ngoại tộc ở thế giới khác đến thống trị mình, ao ước được người nô dịch hoàn toàn.

- Không sai, Tùy Qua, ngươi đã đoán đúng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play