Trong lòng Hứa Nhan Hâm và Đường Hạo Thiên có chút buồn bực, nghĩ thầm chẳng lẽ tiểu tử ngươi còn có thể lấy ra thứ tốt hơn dã sơn sâm của Đường gia chúng ta hay sao? Huống chi, dã sơn sâm trăm năm chân chính, làm sao có thể tùy tiện đặt trong một cái ba lô.

Tùy Qua kéo khóe ba lô, lấy từ bên trong ra một cây dã sơn sâm bọc vải đỏ, sau đó mở tấm vải trước mặt ba người Đường Hạo Thiên. Cái này gọi là "Không sợ không biết hàng chỉ sợ hàng so hàng", khi Tùy Qua đưa gốc cây dã sơn sâm này ra, nhất thời đã hạ thấp giá trị hai gốc sơn sâm của Hứa Nhan Hâm.

Bàn về cái đầu, hai cây dã sơn sâm của Đường gia cộng lại, cũng không lớn bằng cái đầu gốc cây Tùy Qua lấy ra, bàn về phẩm chất, gốc cây dã sơn sâm của Tùy Qua hoàn toàn có thể được xưng là sơn sâm vương.

- Dã sơn sâm làm sao lớn như vậy?

Hứa Nhan Hâm luôn luôn trấn định, lúc này cũng bị làm cho kinh hãi.

- Đây là dã sơn sâm tự nhiên gần năm trăm trăm.

Tùy Qua bình tĩnh nói, phảng phất như gốc cây dã sơn sâm này chỉ là một cọng hành:

- Trong nhà trung y thế gia như chúng tôi, những dược liệu như dã sơn sâm này mặc dù rất quý hiếm, nhưng nhà chúng tôi lại có không ít.

- Vậy bệnh của Vũ Khê xin nhờ cậy cậu.

Đường Hạo Thiên đứng dậy nói, rốt cục hoàn toàn công nhận Tùy Qua.

Trời xanh mây trắng, gió thu nhẹ đưa.

Trên lối đi từ bệnh viện quân khu Minh Hải đến thành phố Đông Giang, có một chiếc xe Porsche màu lam đang lao nhanh trên đường.

Bên trong xe, gió thổi tung mái tóc ngắn của Đường Vũ Khê, để lộ ra khuôn mặt tràn đầy hạnh phúc của nàng.

Nàng mỉm cười nói với Tùy Qua:

- Tôi thật không ngờ, cậu có thể thuyết phục cha tôi.

- Bởi vì tôi có đầu lưỡi dài ba tấc.

Tùy Qua đồng học lại khôi phục thần sắc vô liêm sỉ.

Mặc dù biết muốn trị khỏi bệnh cho Đường Vũ Khê cũng không dễ dàng, nhưng là một người lạc quan, hắn tuyệt đối sẽ không để những khó khăn kia ảnh hưởng tới tâm tình của hắn và Đường Vũ Khê.

Ốm đau, có thể đoạt đi sức khỏe của con người, thậm chí là tính mạng, nhưng lại không cách nào cướp đi tâm tình vui vẻ hưởng thụ của con người.

Tùy Qua chỉ có năm thành cơ hội chữa khỏi bệnh cho Đường Vũ Khê, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không để Đường Vũ Khê biến thành bóng ma trong cuộc đời hắn.

Hắn sẽ làm cho nàng vui vẻ, làm cho nàng khỏe mạnh .

- Bản lĩnh gì chứ, đầu lưỡi cậu có thể kéo dài mười phân không?

Đường Vũ Khê hỏi.

- Cái này. . . cô cứ thử rồi sẽ biết.

Tùy Qua nói.

- Quá mức! Tùy Qua đồng học!

Đường Vũ Khê giả vờ cả giận nói.

- Đường Vũ Khê nữ sĩ, cô đừng quên, cô đã nghỉ việc ở trường, hiện giờ cô đã không phải giáo viên của tôi nữa!

Tùy Qua nói.

Bởi vì Đường Vũ Khê đã từ bỏ thân phận giáo viên, cho nên hiện tại quan hệ giữa nàng và Tùy Qua đã không có gì cố kỵ. Nói chuyện cũng thoải mái hơn rất nhiều.

- Cũng không thể nói như vậy.

Đường Vũ Khê nói:

- Ngạn ngữ không phải nói, một ngày làm thầy cả đời là cha sao?

- Nhưng cô là nữ sinh, làm sao có thể là cha?

- Vậy thì một ngày làm thầy cả đời là mẹ!

Đường Vũ Khê hừ một tiếng.

- Vậy cũng không được, tôi không yêu mẹ mình đâu. . .

- Tôi thấy cậu có vẻ muốn ăn đòn lắm rồi!

- Được rồi, vậy cô nhớ nhé. Đợi sau này có cơ hội, cô dùng roi da đánh tôi đi.

- Cậu có tin bây giờ tôi thắng xe, đẩy cậu xuống đường không!

Đường Vũ Khê có chút không chịu được giọng điệu sắc lang của Tùy Qua.

- Đừng!

Tùy Qua vội vàng nói:

- Hiện tại tôi chính là bác sĩ chữa trị của cô, phải chịu trách nhiệm về an toàn tính mạng của cô. Huống chi, tôi còn hứa với anh vợ tương lai, nhất định phải chữa khỏi cho cô!

Đường Vũ Khê hung hăng trợn mắt nhìn Tùy Qua, sau đó không thể làm gì khác hơn là đổi chủ đề khác:

- Này, nói chuyện chính đi, lần này cậu thật sự trở thành bác sĩ trị liệu cho tôi rồi, rút cuộc cậu tính chữa bệnh cho tôi như thế nào?

- Cái này không cần cô quan tâm.

Tùy Qua nói:

- Cô chỉ cần sống thật vui vẻ là được. Những thứ khác cứ giao cho tôi!

- Được rồi, cậu là bác sĩ của tôi, tất cả mọi việc tôi sẽ nghe theo cậu.

Đường Vũ Khê nói:

- Bây giờ đi đâu?

- Đến nhà ông ngoại cô, nơi đó thích hợp nghỉ ngơi hơn.

Tùy Qua nói.

Đường Vũ Khê ngoan ngoãn gật gật đầu.

Sau khi đưa Đường Vũ Khê đến biệt thự của Hứa Hành Sơn, Tùy Qua dặn dò nàng một số việc, sau đó rời khỏi biệt thự.

Thời gian cấp bách, Tùy Qua phải nắm chặt thời gian đi tìm Ngũ Hành bổ thiên chi, sau đó chế biến linh dược chữa bệnh cho Đường Vũ Khê.

Vốn lúc này nên tranh thủ cơ hội, đánh chiếm trái tim của Đường Vũ Khê. Nhưng Tùy Qua cũng không thể vì chuyện tình cảm, mà đùa giỡn với tính mạng của Đường Vũ Khê.

Rời khỏi biệt thự, Tùy Qua đi về phía trường học, trong lòng đang suy nghĩ có nên mua một chiếc xe cho mình.

Khi Tùy Qua đồng học đang tính toán chuyện mua xe, đột nhiên thấy hai hòa thượng đầu trơn bóng, mặc tăng bào màu vàng, dáng người hơi mập đi về phía Tùy Qua. Lúc này, cách cổng trường cũng không xa.

Hoá duyên sao?

Tùy Qua sải bước, đi về hướng khác, lúc này hắn cũng không có thời gian ứng phó với những tăng nhân hóa duyên này.

Tùy Qua bước rất nhanh, nhưng điều khiến hắn không ngờ chính là, hai tăng nhân cũng bước rất nhanh, lại vừa vặn đụng đầu hắn.

Xem ra hai tăng nhân này cũng không phải là hòa thượng hoá duyên bình thường.

Tùy Qua dừng lại, nói với hai tăng nhân:

- Hai vị đại sư, có gì muốn làm?

Hai tăng nhân đi tới trước mặt Tùy Qua, một người nói:

- A di đà Phật! Tiểu tăng là Diên Tính. Vị này là tiểu tăng sư đệ, tên là Diên Định. Hai người chúng tôi, là điều tra tăng tới từ La Hán đường Thiếu Lâm tự.

- Điều tra tăng?

Tùy Qua đồng học có chút kinh ngạc nhìn hai vị tăng nhân này, đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy cái tên "điều tra tăng" này. Đúng rồi, Tùy Qua hình như từng nghe thấy danh hiệu "nghiên cứu tăng" trong bộ phim "Đội bóng Thiếu Lâm", không ngờ còn có loại tồn tại thần bí là điều tra tăng.

Nếu như không phải hai vị đại sư này mặc tăng y, Tùy Qua còn tưởng bọn họ là người của FBI.

- Chúng tôi nghe nói, Tùy tiên sinh hình như biết Niêm Hoa Chỉ của Thiếu Lâm tự, xin hỏi có chuyện như vậy hay không?

Diên Tính hòa thượng hỏi, quả nhiên là giọng điệu điều tra viên.

- Không có chuyện này.

Tùy Qua khẳng định.

- Niêm Hoa Chỉ là tuyệt học nội môn của Thiếu Lâm tự, ngoại trừ bộ phận võ tăng của La Hán đường được truyền thụ, người bên ngoài chùa không được truyền thụ. Cho nên, chúng tôi muốn biết, chỉ pháp của Tùy tiên sinh là học được từ chỗ nào.

Diên Tính nói.

- Niêm Hoa Chỉ sao? Tôi thật không biết.

Tùy Qua nói.

- Chúng tôi có một số chứng cớ.

Diên Định lấy ra một chiếc túi vải màu xám phía dưới tăng y, sau đó móc từ bên trong ra mấy tấm hình, đưa tới trước mặt Tùy Qua.

Tùy Qua nhìn, rõ ràng là tấm ảnh khi hắn xuất thủ dạy dỗ Vệ Hoa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play