- Cao chuyên gia, mặc dù ngài là chuyên gia, nhưng cũng không thể ngậm máu phun người như vậy? Tôi đánh gãy tay bác sĩ Lương lúc nào?
Tùy Qua bình tĩnh nói, dùng ngón tay đâm vào huyệt vị ở eo của tên bác sĩ, để hắn tỉnh lại.
Bởi vì dược tính của bồi nguyên cao đã qua, tên bác sĩ cũng không cảm thấy đau đớn nữa.
Nhưng, thấy Cao ngự y đã dẫn cảnh vệ tới, tên bác sĩ này lại lập tức sinh động, bắt đầu chỉ vào Tùy Qua cuồng phun nói:
- Tên đáng chết này, ngươi có bản lãnh đánh chết ta không? Nếu đánh chết ta, ngươi sẽ bị đưa đến tòa án quân sự, bắn chết tiểu tử ngươi! Đồng chí cảnh vệ, đồng chí tới đúng lúc lắm, mau bắt phần tử bạo lực này lại!
- Đợi một chút...cái này không đúng, hai cánh tay của ngài rõ ràng không có vấn đề gì?
Cảnh vệ nhìn kỹ hai cánh tay của tên bác sĩ, phát hiện hắn căn bản không bị gãy tay. Nếu không có chuyện gì, cảnh vệ cũng không phải ngu đần, đương nhiên sẽ không tùy tiện làm ra chuyện đắc tội với người khác. Cho nên, cảnh vệ nói với Cao Bá Minh:
- Cao chuyên gia, ngài là quý nhân, là người bận rộn. Nhưng, đám cảnh vệ chúng tôi cũng không phải người rảnh rỗi, đi làm chuyện lung tung. Nếu không ai bị thương, vậy tôi đi đây.
Cao Bá Minh cả giận nói:
- Đồng chí cảnh vệ. Vừa rồi hắn quả thật đánh người! Hơn nữa đúng đánh gãy tay bác sĩ Lương!
Tiểu cảnh vệ có chút căm tức rồi. Đám thần tiên các ngươi muốn đánh nhau, cũng không thể bắt người phàm chúng ta gánh. Cho nên, tiểu cảnh vệ không thể làm gì khác hơn là nhẫn nại nói:
- Cao chuyên gia, mặc dù tôi không phải bác sĩ, nhưng cũng biết, nếu cánh tay một người bị đánh gãy rồi, không thể nào khỏi nhanh như vậy, ngài có phải nhìn lầm hay không?
- Làm sao tôi có thể nhìn lầm!
Cao Bá Minh lớn tiếng nói:
- Chẳng lẽ đồng chí dám hoài nghi trình độ của tôi sao? Đừng nói nhiều nữa, mau bắt người đi?
- Cao chuyên gia...tôi đưa ngài về Bắc Kinh!
Đường Hạo Thiên nãy giờ vẫn trầm mặc, bỗng nhiên mở miệng nói. Thanh âm của hắn không lớn, nhưng là vô cùng uy áp. Khi hắn dứt lời, trong phòng hoàn toàn tĩnh lặng, tựa hồ những người còn lại cũng không dám thở.
Vẻ mặt Cao Bá Minh lúc đỏ lúc trắng. Năm nay hắn vừa tròn năm mươi tuổi, trong hàng ngũ bác sĩ, hắn cũng chưa lớn tuổi, nhưng lại có thành tựu kinh người. Danh hiệu "ngự y" Trung Nam Hải quả thật làm cho rất nhiều đồng nghiệp vô cùng ghen tỵ. Sau khi làm ngự y, Cao Bá Minh rất kiêu ngạo, quen thuộc với cuộc sống to giọng lớn lối, a dua nịnh hót.
Ai ngờ, chân trần không sợ mang giày. Cao Bá Minh nằm mơ cũng không nghĩ tới, hôm nay lại bị một tên bác sĩ chân không làm cho mất hết thể diện, càng làm hắn không ngờ chính là, Đường Hạo Thiên lại mở miệng tiễn khách, như vậy chẳng khác nào coi thường y thuật của hắn.
Cao Bá Minh vừa tức vừa giận, nhưng hắn đương nhiên không dám trút giận lên đầu Đường Hạo Thiên. Phải biết rằng, Đường Hạo Thiên là tướng quân, sớm muộn có một ngày sẽ trở thành trung tướng thậm chí thượng tướng, không phải là nhân vật ngự y như hắn có thể dây vào.
Cho nên, Cao Bá Minh không thể làm gì khác hơn là đổ oán hận lên đầu tên bác sĩ tay ngang Tùy Qua.
Huống chi, Cao Bá Minh biết rõ, lần này mình trở về Bắc Kinh, cho dù không nói gì cả, lão thủ trưởng của Đường gia cũng sẽ hỏi tới. Dù sao, Cao Bá Minh tới Đông Giang thị cũng là ý tứ của Đường Thế Uyên.
Cao Bá Minh biết rõ tính tình của Đường Thế Uyên, lão thủ trưởng này mặc dù lớn tuổi, nhưng hắn đã đưa quyết định, bất luận lớn nhỏ, cũng sẽ rất ít dao động, thay đổi. Cho dù là nhi tử hắn, cũng không có ngoại lệ!
Cho nên, Cao Bá Minh mỉm cười sâu xa với Tùy Qua, sau đó bước ra khỏi phòng.
Mặc dù Đường Hạo Thiên nói muốn "đưa" Cao Bá Minh về, nhưng đương nhiên chỉ là lời nói, dĩ nhiên hắn sẽ không hạ mình đi đưa Cao Bá Minh, huống chi lúc này ấn tượng của hắn đối với Cao Bá Minh cũng không tốt. Cho nên, Đường Hạo Thiên chỉ kêu mấy thân thích của Đường gia tiễn Cao Bá Minh một đoạn đường.
Lúc này, trong phòng chỉ còn lại Đường Hạo Thiên, Hứa Nhan Hâm và Đường Vân.
Theo Tùy Qua đồng học thấy, đây đều là "Người nhà".
Đường Hạo Thiên và phu nhân ngồi xuống ghế sa ***, ý bảo Tùy Qua cũng ngồi xuống, sau đó bình tâm nói:
- Tiểu Tùy, như cậu mong muốn, chúng tôi cũng tôn trọng lựa chọn của Vũ Khê. Nhưng, tôi muốn biết, cậu thật sự có thể chữa khỏi bệnh cho nó hay không? Cao Bá Minh từng nói rõ, giải phẫu tốt nhất chính là mấy ngày này, sau này tình trạng sức khỏe của nó có thể sẽ càng ngày càng kém.
- Tôi nói rồi, chỉ có năm thành nắm chắc.
Tùy Qua nói:
- Tôi biết một loại thuốc có thể chữa khỏi bệnh của Vũ Khê, nhưng bây giờ còn thiếu một vị dược thảo mấu chốt, loại dược thảo này không dễ dàng tìm được.
- Cậu cần dược thảo gì, cứ nói, tôi có thể tìm được.
Đường Hạo Thiên nói.
Tùy Qua không trả lời thẳng vấn đề này, mà hỏi ngược lại:
- Đường thúc thúc, ngài cảm thấy loại cao dán tôi vừa dùng có thần hiệu không?
- Thần hiệu.
Đường Hạo Thiên gật đầu nói, tận mắt nhìn thấy, đương nhiên không có gì hoài nghi.
- Xin hỏi Đường gia có thể kiếm được loại thuốc dán như vậy hay không?
Tùy Qua lại hỏi.
- Tôi hiểu.
Đường Hạo Thiên nói:
- Tôi cũng không nghi ngờ y thuật của cậu, chỉ hi vọng Vũ Khê có thể mau bình phục. Dù sao, tôi lo lắng thời gian của con bé không còn nhiều, không biết có thể đợi được thuốc của cậu không.
- Ngài yên tâm.
Tùy Qua nói:
- Tôi sẽ cố gắng hết sức, tranh thủ thời gian cho cô ấy.
- Chúng tôi cũng chuẩn bị một chút.
Lúc này Hứa Nhan Hâm mới mở miệng nói, ý bảo Đường Vân đưa một valy mật mã đến.
- Đưa tiền cho mình? Hay là hoàng kim, châu báu?
Tùy Qua nghĩ thầm, chẳng lẽ Đường gia tính toán trả tiền cho mình trước. Nhận tiền, cũng có nghĩa Đường gia không mắc nợ ân tình của Tùy Qua. Nếu như vậy, sau này bọn họ mang Đường Vũ Khê rời đi, Tùy Qua cũng không thể làm gì. . .
Nhưng, Tùy Qua đồng học đã nghĩ quá nhiều.
Đường Vân mở valy, bên trong có một hộp thủy tinh trong suốt, vật bên trong hộp chính là hai cây dã sơn sâm.
Dã sơn sâm trăm năm tự nhiên!
Rất quý, rất đáng tiền.
Nhưng Tùy Qua chỉ nhìn thoáng qua, mất đi hứng thú, trên mặt thậm chí không có vẻ kinh ngạc.
Hứa Nhan Hâm là một người thông minh, thấy Tùy Qua có vẻ mặt như thế, kinh ngạc nói:
- Tiểu Tùy, tôi nghe nói sâm núi trăm năm có thể kéo dài tisnh mạng, chẳng lẽ là giả hay sao?
- Không giả.
Tùy Qua nói,
- Hai gốc cây này đúng là dã sơn sâm trăm năm, có thể kéo dài tánh mạng. Bây giờ thứ tốt như vậy cũng không nhiều, cho nên, các người nên giữ lại cho mình.
- Đồ có quý bao nhiêu, cũng không quan trọng bằng tính mạng con gái tôi.
Hứa Nhan Hâm có chút không vui nói.
- Dì à, dì hiểu lầm rồi.
Tùy Qua mỉm cười nói:
- Tôi kêu các người giữ lại, là vì tôi đã có chuẩn bị tốt hơn cho Vũ Khê. Nếu các người không yên lòng, vậy tôi sẽ cho mọi người xem.
Cho nên, Tùy Qua đứng dậy lấy balo của mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT