Hai mỹ nữ kia đều “có chuẩn bị mà đến”, mặc vào lễ phục dạ hội. An Vũ Đồng mặc váy ngắn trắng tuyết, buộc dây lưng màu tím, mang giày cao gót màu tím, đôi chân thon dài cực kỳ mê người, có vẻ phi thường tinh xảo. Lam Lan mặc váy dài màu lam, đeo vòng cổ trân châu trắng muốt, chậm rãi đi tới, phong tình vạn chủng. Hai nàng mỗi người chỉ đeo một bông tai, hiển nhiên là cố ý làm như thế.

Khi mở cửa, Lý Nghệ Cơ cố ý ưỡn ngực, miễn làm hổ thẹn phong tình của một nữ phó.

Thật sự người so với người giận điên người.

Lý Nghệ Cơ luôn cho rằng mình lại đại mỹ nữ, nhưng so sánh với những cô gái bên cạnh Tùy Qua, thật đúng là thua chị kém em, khó trách tên nham hiểm Tùy Qua luôn sai khiến nàng như người hầu.

Lam Lan mỉm cười cảm tạ Lý Nghệ Cơ mở cửa, sau đó nhìn Tùy Qua nói:

- Đã sớm nghe nói trong nhà anh mời được một mỹ nữ thật mỹ lệ làm người giúp việc, tôi vẫn không tin, hôm nay vừa gặp quả nhiên là đại mỹ nữ Triều Tiên điển hình đâu.

Lý Nghệ Cơ nghe Lam Lan khen ngợi, theo bản năng sờ sờ khuôn mặt của mình, nhưng lại nghe Tùy Qua tiếp lời nói:

- Phải đó, điển hình là mặt bánh mì loại lớn, mắt một mí.

Nghe xong lời này Lam Lan thiếu chút nữa bật cười thành tiếng, vội vàng dùng tay che miệng nói:

- Tùy Qua, miệng của anh thật đúng là thiếu đạo đức.

- Phải, miệng của tôi luôn thiếu đạo đức.

Nói xong Tùy Qua đồng học bước tới ôm Lam Lan, sau đó còn vô sỉ hôn mặt nàng.

Dù chỉ hôn lên má nhưng vẫn làm Lam Lan thẹn thùng, vì vậy nàng lặp lại một câu:

- Phải, miệng của anh thật thiếu đạo đức.

- Chỉ theo truyền thống quốc tế mà thôi.

Tùy Qua giải thích một câu, lại ôm An Vũ Đồng hôn má nàng, tiếp theo giải thích:

- Hai vị, tối nay mặc thành như vậy, vừa nhìn liền biết muốn đi thảm đỏ tiệc tối. Nhưng tôi đã phát hiện một vấn đề, Hoa Hạ chúng ta đúng là biết tiến theo thời đại, không nhìn thấy những vị làm trong giới văn nghệ sao, vừa thấy mỹ nữ liền tiến lên cắn người ta, chẳng phải là nối đường ray với quốc tế đó sao.

- Em thật sự là phục anh!

An Vũ Đồng cười mắng một tiếng:

- Chỉ có tư tưởng của anh mới xấu xa hạ lưu như thế!

- Hạ lưu?

Tùy Qua để hai nàng ngồi trong phòng khách, sau đó nói tiếp:

- Có người nói rất tốt, trên đời này này làm gì có thượng lưu, tất cả đều là tam lưu. Gọi là thượng lưu, chỉ biết hết ăn lại nằm lại lừa lại chơi lại phá phách…

- Được rồi, anh câm miệng đi.

Lam Lan không nhịn được uống hớp trà, nói:

- Trà thật ngon, đáng tiếc anh lại quá tục.

- Lam tỷ không phải lần đầu tiên nhận thức tôi, cô nên sớm hiểu tôi là một tục nhân chứ.

Tùy Qua cười cười.

- Không phải anh nói hôm nay tự mình xuống bếp sao?

An Vũ Đồng tò mò hỏi:

- Nhưng anh không mặc tạp dề, nhìn có giống như tự mình xuống bếp đâu?

- Hắc…anh chỉ nói như vậy mà em thật sự tin?

Tùy Qua đồng học lộ ra bản tính vô sỉ:

- Hai vị mỹ nữ tài đức song toàn, anh tin tưởng khẳng định có thể ra được phòng khách, vào được phòng bếp…

- Đợi một chút, anh lại dám đánh chủ ý với chúng tôi?

An Vũ Đồng dù chậm chạp cũng nghe được ý đồ của Tùy Qua, kháng nghị nói:

- Chị em tôi mặc lễ phục đắt tiền không nói, cả kiểu tóc cũng phải sửa soạn suốt mấy giờ, anh lại bảo chúng tôi vào phòng bếp? Anh có phải hơi quá đáng hay không?

- Ách…nói giỡn mà thôi.

Tùy Qua vuốt vuốt bờ vai trắng muốt của nàng:

- Làn da thơm tho như vậy, anh làm sao đành lòng để em vào phòng bếp bị khói dầu huân thành đại thẩm đây.

- Tùy Qua đồng học, chú ý một chút. Nếu anh cần tán tỉnh, cũng chờ bóng đèn như tôi đi khỏi được chưa?

Lam Lan lườm Tùy Qua.

- Ý tứ của Lam tỷ chính là trách tôi lúc tán tỉnh hẳn nên tính luôn cả cô đi?

- Phi!

Lam Lan hừ một tiếng:

- Anh đừng quá phận ah. Nếu không đợi lát nữa Đường tỷ của anh về nhà, tôi sẽ tố cáo anh.

- Lam tỷ, lời này của chị nghe giống như đang tán tỉnh đâu.

An Vũ Đồng cười nói.

- Chân ngoài dài hơn chân trong!

Lam Lan hừ một tiếng, sau đó mới nói:

- Nói chính sự đi. Tùy Qua, hôm nay anh mời chúng tôi đến dự tiệc tối, còn nói tự mình xuống bếp, vì sao chưa vào phòng bếp chuẩn bị đây?

- Tiếp khách mới là chính sự, không thể lạnh nhạt Lam tỷ đi.

Tùy Qua nói.

- Đường tỷ còn chưa về sao?

An Vũ Đồng không nhịn được hỏi Tùy Qua, ở trong lòng nàng cảm giác mình giống như bên thứ ba, vì vậy luôn cảm thấy sợ hãi Đường Vũ Khê.

- Chắc sắp về rồi. An An, em đừng lo lắng, hôm nay anh mời em tới tham dự tiệc tối chính là hi vọng mọi người nhận thức nhau một chút, nếu mọi người đều biết sự tồn tại của nhau, luôn tránh né nhau ngược lại không tốt.

Tùy Qua nói ra ý nghĩ của mình.

- Em biết.

An Vũ Đồng gật gật đầu.

- Đừng khẩn trương.

Tùy Qua nói:

- Gần đây em cùng Lam tỷ luyện công phu không tệ đâu, xem ra rất nhanh có thể tiến thêm một bước. Lam tỷ, nghe nói cô từ chức, chẳng lẽ cô thật sự tính toán đi làm hiệp nữ?

- Phải đó, chẳng lẽ không được sao?

Lam Lan hỏi lại.

- Không phải không được.

Tùy Qua đáp:

- Nhưng có lệnh cấm trong thế tục giới, hiện tại làm hiệp nữ thật không dễ dàng, luôn có người trông coi đâu. Quốc gia có một tổ chức đặc biệt quản lý những hiệp khách hành hiệp trượng nghĩa như vậy.

Tùy Qua muốn nhắc tới Long Đằng.

- Không phải đâu, thật sự có tổ chức như vậy?

Lam Lan tò mò hỏi.

- Phải, đích thật là có.

Tùy Qua đáp.

- Thật sao?

Lam Lan vui mừng nói:

- Nói vậy sau khi tôi tới Đế Kinh đã có thể có đề tài phỏng vấn mới.

- Đề tài phỏng vấn?

Tùy Qua nghi hoặc hỏi:

- Không phải cô đã từ chức sao, còn làm đề tài phỏng vấn gì vậy?

- Anh bị chị họ gạt rồi!

An Vũ Đồng không nhịn được nói:

- Chị họ đích thật là từ chức, nhưng sẽ đến đơn vị mới tại Đế Kinh trình diện. Cho nên nàng sẽ có đề tài phỏng vấn mới.

- Đi Đế Kinh sao?

Tùy Qua kinh ngạc:

- Nguyên lai là thăng chức? Nhưng mà Lam tỷ, ngàn vạn lần đừng nên đến đài CC nhậm chức, tôi cũng không muốn hình tượng chính trực của cô trong lòng tôi toàn bộ bị hủy.

- Có ý tứ gì?

Lam Lan nghi hoặc hỏi.

- Đài truyền hình kia, ngàn lần giống nhau, không chút sáng ý.

An Vũ Đồng nói:

- Đừng nói Tùy Qua không thích, em cũng không thích xem, suốt 30 phút tin tức hoàn toàn chỉ có ba chương trình. Mười phút đầu đều là trăm công ngàn việc, mười phút kế là nói nhân dân cả nước thật hạnh phúc, mười phút cuối là người của thế giới đều ở nước sôi lửa bỏng. Lam tỷ, chị đừng đến chỗ đó làm tin tức ah.

- Chị muốn đi cũng đi không được đâu.

Lam Lan hừ một tiếng. Nhưng nàng cũng nói thật, hiện tại cho dù truyền bá tin tức cũng phải có chút bối cảnh, mà muốn đến đài truyền hình lớn bối cảnh nhỏ thật sự không thể nào.

- Tôi đi một đài truyền hình khác.

Lam Lan nói:

- Bọn họ cho rằng Đông Giang thị điểm của tôi không tệ, cho nên chuẩn bị thành lập một tiết mục tin tức hoàn toàn mới, cũng tương tự như thế. Nói thật, lời Tùy Qua vừa nói quốc gia có một tổ chức đặc biệt quản lý giang hồ hiệp khách, là thật sao? Chẳng lẽ quốc gia thật sự có tổ chức dị năng giả tồn tại?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play