Đây đều là lời nói ở mặt ngoài, âm thầm lại có truyền âm: "Tiểu tử ngươi ít gây phiền toái trên địa bàn của ta đi, không thể có nhiều lý do như vậy để mãi che chở ngươi, ngươi bảo ta sau này làm sao có thể quản người khác?" Trong lời nói có thế nghe ra hương vị Đại mình Luân đang nghiến răng nghiến lợi. Lời này nói ra làm Dược Thiên Sầu có chút xấu hổ, cảm giác có chút xin lỗi người ta, muốn giải thích mấy câu, Đại mình Luân lại hừ lạnh một tiếng, ba đạo lưu quang bay trở về phương hướng Thương Hội Liên mình.
 
Chung quanh hoàn toàn yên tình, Đại mình Luân tới làm mọi người đều rung động một phen, "xem thể diện của Tiên Đế", những lời này đại biểu hàm ý không thể nghi ngờ chứng minh lời đồn đãi trong Mê Huyễn Tiên Thành, đã xác nhận Dược Thiên Sầu nhận được pháp chỉ của Tiên Đế đi làm việc. Trong lúc nhất thời các loại vẻ mặt hiện lên trên mặt mọi người, hâm mộ chiếm đa số.
 
Kỳ thật Dược Thiên Sầu đối với chuyện Đại mình Luân đưa Tiên Đế ra nói cũng cảm thấy có chút ngoài ý muốn, không biết Đại mình Luân ngoại trừ giúp đỡ hắn làm ngơ việc hắn đánh người ở Mê Huyễn Tiên Thành, nhiều ít từng giúp hắn bài trừ một chút phiền toái, ví như Tuyệt Tình cung. Đây là chỗ cao mình của Đại mình Luân, vừa cam đoan lập trường của mình, còn giúp người một nhà nhưng không hề để lại dấu vết.
 
Lúc này ánh mắt mọi người đều trành về hướng hai loại đồ vật Đại mình Luân vừa ném lên bàn. Một thủ trạc trữ vật, còn có một lệnh bài. Vạn Cách Di đứng ngay trước mặt, liếc mắt liền nhìn ra đó là lệnh bài gì, lúc này ngạc nhiên nói: "Minh Giới lệnh bài thông hành?" Hắn có chút khó hiểu nhìn Dược Thiên Sầu, không biết Đại mình Luân cho hắn thứ này làm gì.
 
Nguyên lai đây là lệnh bài thông hành Minh Giới! Dược Thiên Sầu cầm lấy lệnh bài bằng bàn tay lên nhìn nhìn, kim sắc lẫn lộn hắc sắc, dùng Kim quyết tra xét một chút, phát hiện không ngờ là vật hỗn họp giữa Minh Thiết cùng hoàng kim. Hình thức của lệnh bài kỳ thật rất đơn giản, quanh thân quấn quanh vân văn, một mặt chạm khắc chữ Tiên, một mặt chạm khắc chữ mình, bất quá tỷ lệ hỗn hợp giữa Minh Thiết và hoàng kim cũng thật cân xưng, chỉ sợ dù là cao thủ luyện khí bình thường cũng khó làm được, muốn giả mạo cũng khó khăn.
 
Dược Thiên Sầu thậm chí hoài nghi người luyện chế lệnh bài cũng tinh thông Kim quyết, ngẫm lại cảm thấy được rất không có khả năng, Kim quyết là do chính mình tự nghĩ ra, cũng chỉ là truyền cho Hồng Thất mà thôi. Tiên cung là chốn có tiền như vậy nhưng lại chỉ cho được có trăm ức, thật nhỏ mọn! Dược Thiên Sầu âm thầm nói hai câu, trước đó cầm ra một nắm thần phẩm linh thạch, sau đó thu hồi thủ trạc. Theo sau vẫy vẫy tay với lục y tiểu cô nương đang từ sau lưng gia gia thò đầu ra tò mò nhìn hắn, ý bảo nàng lại gần.
 
Lục y tiểu cô nương lập tức đem đầu rụt trở về, lão nhân lưng gù cười a a kéo nàng ra ngoài, ý bảo nàng đã không sao. Lục y tiểu cô nương cũng thật nghe lời gia gia, có chút không yên chậm rãi đi tới, khó hiếu nhìn lên Dược Thiên Sầu.
 
"Vươn tay ra." Dược Thiên Sầu vung vẩy nắm linh thạch trong tay cười nói. Ánh mắt lục y tiểu cô nương tỏa sáng, sau đó ngoan ngoãn vươn bàn tay nhỏ bé, năm ngón tay lả lướt đáng yêu.
 
"Hai tay." Dược Thiên Sầu ha ha cười nói. Tiểu cô nương thật nghe lời vươn hai bàn tay, Dược Thiên Sầu đem linh thạch trong tay hoa hoa toàn bộ đặt vào trong tay của nàng, nàng cầm linh thạch không nói hai lời, hưng phấn chạy trở về bên người gia gia.
 
"Nhiều lắm, không cần nhiều như vậy." Lão nhân lưng gù sợ hãi nói, ý bảo tiểu cô nương đem phần dư trả lại cho Dược Thiên Sầu.
 
"Chọc phiền toái cho ngươi, nên vậy." Dược Thiên Sầu nhìn Vạn Cách Di gật gật
 
Đầu, hai người cùng hóa thành lưu quang bay mất.
 
Theo hai người rời đi, người vây xem nên đi đã đi, đều đang ghé tai bàn tán chuyện Tiên Đế hạ pháp chỉ cho Dược Thiên Sầu, không ai quan tâm tới hai ông cháu thoạt nhìn thật bình thường kia. Cũng có người bởi vì chuyện vừa xảy ra, ôm lòng tò mò muốn đi nếm thử Lục Thanh của hai ông cháu, nhưng hành động thu dọn quán của hai ông cháu đã bỏ qua ý nghĩ của bọn họ.
 
ILão nhân lưng gù đem đồ vật quầy hàng toàn bộ thu vào trong thủ trạc, lôi kéo cháu gái không nhanh không chậm bay ra ngoài Mê Huyễn Tiên Thành. Không ít người ngẩng đầu nhìn theo, lại tiếp tục đi làm việc của mình, đối với đại đa số người mà nói, tiểu nhân vật chẳng có gì đáng quan tâm, thậm chí là chẳng thèm ngó tới, đáng giá cho bọn hắn nói chuyện say sưa chính là chuyện thú vị phát sinh giữa các đại nhân vật mà thôi. Nguồn truyện: Truyện FULL
 
Rời xa Mê Huyễn Tiên Thành, bên trong một sơn cốc hẻo lánh, vùng núi cằn cỗi cây cỏ hoang vu, đá nhọn lởm chởm, nhưng lại có vẻ thật u tĩnh. Hai ông cháu bay tới song song hạ xuống, chậm rãi đi bộ vào tận sâu trong sơn cốc. Đi tới đi tới, trong tay lão nhân lưng gù đột nhiên hiện ra thêm một cây mộc trượng, mộc trượng hình như do hai rễ cây dây dưa mà thành, đầu mộc trượng lại giống như một loại cỏ linh chi, có vẻ phi thường quái dị.
 
Lão nhân lưng gù chậm rãi chống gậy bước đi, vùng lưng gù cũng từ từ thẳng lên, thân thể hình dáng chậm rãi biến thành khôi ngô. Một cơn gió mát rượi thối tới, đầu bạc râu bạc theo gió nhẹ nhàng phiêu động, da mặt rũ xuống lại đột nhiên thẳng lên, gương mặt trở nên hồng nhuận bóng loáng. Đôi mắt đục cũng biến thành trong sáng thấu đáo, ứong ánh mắt kiên nghị lộ ra vẻ cơ trí nhìn thấu hồng trần thế tục tang thương.
 
Lúc này ai còn có thể nhìn ra hắn chính là vị lão nhân lưng gù cúi đầu khom lưng buôn bán trong Mê Huyễn Tiên Thành, khí thế trong nháy mắt giống như biến thành hai người. Hai hình tượng, một giống như lão nhân có cuộc sống nghèo khó thất vọng, một giống như lục địa thần tiên có đại trí tuệ siêu phàm thoát tục đang dạo chơi thế gian.
 
Đáng tiếc lúc này không có ai nhìn thấy sự biến hóa trên người lão nhân, trên thực tế do vị lão nhân này không muốn cho người nhìn thấy, trên đời này lại có được người nào có thể chứng kiến? Nhưng trên người lục y tiểu cô nương cũng không có xuất hiện biến hóa, nhưng cũng không cảm thấy ngoài ý muốn với vẻ biến hóa của gia gia đi bên cạnh, hiển nhiên đã tập mãi thành thói quen.
 
Nàng một thân lục y phiêu phiêu, vui vẻ sôi nổi đi nhanh trên những tảng đá lởm chởm bên trong sơn cốc giống như đi trên đất bằng, gió thổi chiếc váy màu lục phất phơ như tiên đồng không hiểu thế sự vừa hạ phàm. Trên tay nàng cầm hai viên linh thạch ngăm đen không ngừng thưởng thức, thỉnh thoảng ngẩng đầu đưa linh thạch lên mắt ngắm nhìn không trung xanh thẳm, miệng ngẫu nhiên còn phát ra tiếng cười khanh khách.
 
"Gia gia! Khi nào chúng ta lại đi bày hàng?" Lục y cô nương bỗng nhiên nghiêng đầu hỏi.
 
Lão nhân đang chống gậy bước đi đột nhiên dừng bước, vẻ mặt phức tạp nhìn lục y tiểu cô nương đang vui vẻ tung tăng phía trước. Lục y tiểu cô nương chợt phát hiện bên người không có thân ảnh của gia gia, mạnh mẽ quay người nhìn lại, thấy gia gia ngừng lại bất động, lại vui vẻ bật trở về, lôi kéo quải trượng trong tay gia gia tò mò hỏi: "Gia gia! Sao ông không đi?"
 
Lão nhân nhàn nhạt cười nói: "Lục nhi, cháu thật thích du ngoại ngoài thế gian sao?"
 
Lục y tiểu cô nương nghiêng đầu nghĩ nghĩ, khờ dại gật đầu nói: "Thích."
 
"Vì sao thích?"
 
"Bởi vì có thật nhiều người, thật náo nhiệt." Lục nhi vung tay làm ra tư thế có thật nhiều người.
 
"Đúng là có nhiều người, nhưng cháu không sợ gặp phải người xấu mà gia gia nói qua với cháu sao? Tựa như người xấu ăn không trả tiền còn dọa dẫm cháu."
 
"Nhưng cũng có người tốt a!" Hai tay Lục nhi cầm hai viên linh thạch, miệng cười như hoa quơ quơ nói: "Người kêu là Dược Thiên Sầu đúng là người tốt, người tốt sẽ giúp cháu đánh người xấu." Nói xong hai tay làm loa trạng, nhìn sơn cốc xa xa hô: "Dược Thiên Sầu, ngươi là người tốt..."
 
Xa xa ở một địa phương, có một người nào đó đang cùng người nào đó nói chuyện, bỗng nhiên mạnh mẽ hắt hơi một cái, chửi váng: "Mẹ nó! Ai đang mắng lão tử, nhất định là lão vương bát đản Thương Vân Tín..."
 
Lục nhi hò hét một trận, vui vẻ nhảy lên một khối nham thạch, đứng trên tảng đá mở rộng đôi tay cười khanh khách nhẹ nhàng xoay quanh vũ động, thuần chân ngây thơ, gió núi thổi tung chiếc váy màu lục, nhẹ nhàng giống như một con bướm màu lục đang vỗ cánh muốn bay đi.
 
Ngay sau đó chuyện thần kỳ xuất hiện, chỉ thấy bên trong sơn cốc hoang vu, phàm là địa phương được bàn tay nhỏ nhắn của nàng chỉ tới.., cỏ dại khô héo từ từ bộc phát ra sinh cơ mới, lấy tốc độ có thể thấy được nhanh chóng một lần nữa sinh trưởng, khô vàng biến mất, cỏ dại xanh biếc lay động sinh tư...Ngón tay chỉ tới! Gỗ mục tàn phá trong nháy mắt tiếp tục sinh ra, cành tươi nhú lên, rất nhanh sinh trưởng thật lớn, mầm non ở đầu cành rất nhanh nở rộ. Không bao lâu sau, một cây khô lại lần nữa bộc phát ra sinh cơ bừng bừng, đảo mắt biển thành xum xuê xanh mát...Ngón tay chỉ tới! Đóa hoa đã tàn héo, cành hoa từng mảnh từng mảnh lớn dần, rõ ràng đã qua khỏi mùa hoa nở, nhưng lại bắt đầu nhú nụ, xấu hổ thật nhanh lan rộng trên cành, muôn hồng nghìn tía...Ngón tay chỉ tới! Dây leo như những con rắn ngủ đông vừa sống lại, rất nhanh từ dưới đất uốn lượn chui ra, kéo theo lá cây đang không ngừng toát ra từ thân thể, bò đầy núi, bò đầy triền núi...Một màn thần kỳ này thật sự không thể tưởng tượng nổi, chỉ trong nháy mắt đã phát sinh biến hóa cực lớn. Ở nàng làm trung tâm, trong một mảnh sơn cốc hoang vu, đảo mắt sinh cơ dạt dào, cây cỏ xum xuê, cỏ thơm khắp nơi, trăm hoa đua nở, hoang cốc biến thành xanh ngắt, làm người tâm khoáng thần di!
 
Đáng tiếc một màn này chỉ có một người đứng xem, nhưng vị khán giả này tựa hồ đối với một màn này vô cùng quen thuộc bình thường, xem nhiều cũng không thấy gì lạ lẫm, mộc trượng trong tay đang chỉ chỉ mặt đất nói: "Lục nhi, đừng tiếp tục hồ nháo."
 
Lục nhi thè lưỡi, từ trên tảng đá nhảy xuống, đứng ngay địa phương gia gia vừa chỉ, lão giả cau mày nói: "Lục nhi, cháu nhớ kỹ, sau này không có sự đồng ý của ta không cho chạy ra, hơn nữa không thể gặp lại người tên Dược Thiên Sầu."
 
Lục nhi mở trừng hai mắt, nghi hoặc nói: "Vì sao?"
 
Vẻ mặt lão nhân ngưng trọng nói: "Bởi vì hắn mới là người xấu nhất, cũng dễ dàng thương tổn cháu nhất, cháu cần rời xa hắn."
 
"Vì sao?" Lục nhi có chút không cho là đúng quyệt miệng nói: "Nhưng cháu ở trên người hắn không hề cảm giác được ác ý a!"
 
Lão nhân nghe vậy cầm mộc trượng gõ lên đầu Lục nhi một cái, trịnh trọng cành cáo nói: "Lục nhi, cháu nhớ kỹ cho ta, phàm là người có thể ngửi được hương thơm trên người cháu, đều là người xấu. Những người này đều không phải là người bình thường, sẽ tao thành thương tổn cưc lớn cho cháu, cần xa cách bon ho. Nhớ kỹ hay khong?
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play