Dược Thiên Sầu ngẫm lại cũng phải, tuy rằng hương vị của Lục Thanh không tệ, nhưng bán tại một quán ăn nhỏ giản dị lại bán tới một viên thần phẩm linh thạch, thật có chút quá đắt, phỏng chừng thật đúng là không có khách ghé thăm, nha đầu kia nghe được tính tiền mà hưng phấn cũng có thể hiểu được.
"Cái gì? Một chén đồ ăn như vậy liền giá trị một viên thần phẩm linh thạch?" Người nọ nhíu mày, phanh một tiếng vỗ bàn, quát:
"Các ngươi có phải hố người không? Ta vốn là đệ tử Vạn cổ Thông, các ngươi dám hố đến trên đầu ta, không muốn sống chăng?" Nhìn cái chén ngay trước mặt mình bị nhảy lên, Dược Thiên Sầu lạnh lùng liếc mắt, thật muốn nhìn xem người này muốn dùng thủ đoạn gì lấy được tiểu nha đầu này tới tay. Lục y tiểu cô nương nhất thời có chút hoảng sợ nhìn gia gia đứng phía sau, có vẻ như không biết làm sao ứng phó trường họp này. Lúc này lão nhân lưng gù đi tới, chỉ chỉ tấm vải trắng treo trên cây nói:
"Quý khách, ta ghi giá mua bán công khai, tuyệt đối không dám tùy ý hố người." "Không dám tùy ỷ hố người, thì là cố ý hố người?" Người nọ cười lạnh liên tục, nói:
"Lão già kia, thật sự là thật to gan, lại có thể dám hố lên trên đầu Vạn cổ Thông chúng ta." Lão nhân lưng gù nhướng mày, lập tức thở dài:
"Thôi, thôi, quý khách có thể quang lâm chỗ của ta, xem như là duyên phận, chén Lục Thanh này xem như tặng không. Quý khách xin cứ tự nhiên, Lục nhi!" Nhìn ra được là hắn không muốn gây chuyện. Tiểu cô nương được gọi là Lục nhi có chút ủy khuất quyệt quyệt miệng, lập tức đưa tay định thu dọn cái chén trên bàn, ai ngờ lại bị người nọ bắt lấy bàn tay nhỏ.
"Tiểu cô nương, ngươi thoạt nhìn rất không cao hứng đi! Chẳng lẽ làm sắc mặt cho ta xem?" Người nọ vẻ mặt cười dâm dùng hai tay bắt lấy bàn tay mềm mại xoa xoa, lục y cô nương bị hù dọa thất kinh nói:
"Gia gia!" Nàng thật không biết nên làm thế nào cho phải.
Mẹ nó! Mất hứng! Dược Thiên Sầu không nghĩ tới vừa đi ra ngoài ăn chút đồ vật lại gặp phải chuyện như vậy, trên đời này thật đúng là quá nhiều ác nhân. Hắn cơ hồ không hề nghĩ ngợi, một cước ngay dưới gầm bàn đạp tới, đá thẳng lên chân đối phương. Đối phương mất đi thăng bằng chồm sấp trên bàn, Dược Thiên Sầu không nói hai lời,
"hô" một tiếng một quyền đánh qua,
"phanh" một tiếng, người nọ bay ra ngoài mấy thước, máu tươi trong mũi miệng vải ra trên không trung.
Biến cố đột ngột làm tiểu cồ nương hoảng sợ rút vào trong lòng lão nhân lưng gù, lại nhìn khách nhân hung hung đang làm như không có việc gì, im lặng ngồi yên nơi đó ăn chén Lục Thanh của mình. Lão nhân lưng gù vỗ nhẹ nhẹ lên lưng tiểu cô nương trong lòng nói:
"Không có việc gì, không có việc gì!" Nhưng ánh mắt hắn lại nhìn Dược Thiên Sầu khẽ lắc đầu.
Động tĩnh bên này lập tức bị người bên quảng trường nhìn qua, chứng kiến lại có người dám đánh người trong Mê Huyễn Tiên Thành, nhất là chứng kiến trang phục của người bị đánh chính là đệ tử Vạn cổ Thông, nhất thời tiếng ồn ào vang lên một mảnh. Bốn gã đệ tử Tuyệt Tình cung trên không trung không ngừng đưa mắt nhìn nhau.
Tên kia bị một quyền đánh cho váng đầu hoa mắt không ngừng lắc lắc đầu, nhanh chóng bò lên, lau máu tươi trên mũi miệng, như thế nào đều không nghĩ tới trong Mê Huyễn Tiên Thành còn bị người đánh. Lúc này hắn chỉ vào Dược Thiên Sầu rít gào nói:
"Ngươi là ai, dám động thủ đối với người của Vạn cổ Thông." Hắn thật muốn xông tới trả thù, nhưng còn chưa có lá gan phá hư quy củ của Mê Huyễn Tiên Thành.
"Chỉ bằng ngươi còn chưa đủ đại biểu cho Vạn cổ Thông, ăn đồ vật của người ta phải thành thành thật thật trả tiền, đừng ném mặt mũi của Vạn cổ Thông." Dược Thiên Sầu nghiêng đầu nhìn đối phương liếc mắt, trên thực tế hắn cảm giác nếu không bị quy củ của Mê Huyễn Tiên Thành trói buộc, đã ngay đương trường muốn lấy mạng nhỏ của đối phương, người như thế đừng hi vọng hắn cải tà quy chính, lưu lại cũng là tai họa, giết mới là biện pháp giải quyết tốt nhất.
Nhưng khi hắn vừa nghiêng đầu, dưới tình huống ánh mắt mọi người đều nhìn tới, lúc này có không ít người nhận ra hắn, liền châu đầu ghé tai nói:
"Nguyên lai là Dược
Thiên Sầu." Tên của Dược Thiên Sầu nếu đã truyền ra, tên đệ tử Vạn cổ Thông vừa bị đánh nhất thời vẻ mặt cứng đờ, tuy rằng hắn chưa thấy qua Dược Thiên Sầu, nhưng biết Dược Thiên Sầu có quan hệ không nhỏ với cao tầng Vạn cổ Thông, nhất là với trưởng lão Vạn cổ Thông đang trấn thủ nơi đây, lại cùng Dược Thiên Sầu dùng huynh đệ xưng hô. Dù là tôn nữ bảo bối Vạn Linh của chưởng môn Vạn Bác Thánh cũng thường xuyên lui tới với Dược Thiên Sầu, hai người từng ở Thần Khư Cảnh tay trong tay có không ít người tận mắt nhìn thấy.
"Người này xem như trúng đòn vô ích..." Trong đám người nhất thời có không ít người bật cười lên. Tên đệ tử Vạn cổ Thông mò mò chỗ bị đánh, ánh mắt oán độc nhìn Dược Thiên Sầu, nhưng không dám nhiều lời xoay người muốn xám xịt rời đi.
Ai ngờ Dược Thiên Sầu hừ lạnh nói:
"Trước tiên trả tiền cho người ta rồi đi, có phải Vạn Cổ Thông các ngươi đều có thói quen ăn cơm bá vương?" Ánh mắt tên đệ tử kia càng phát ra oán độc, nhưng mò trong thủ trạc vơ vét hết một lần, phát hiện còn có chút chênh lệch với một viên thần phẩm linh thạch. Trên thực tế đối với môn phái nào, đối với cao tầng mà nói, vài ức hoặc nhiều ức thần phẩm linh thạch tày tay ném ra đều không tính là gì, nhưng đối với đệ tử phía dưới mà nói, một viên thần phẩm linh thạch là một số tiền không nhỏ. Người nọ xấu hổ một trận, hướng Dược Thiên Sầu chắp tay nói:
"Xin Dược chưởng môn hãy rộng lòng giúp đỡ, dung ta trở về lấy tiền trả lại." Dược Thiên Sầu quay đầu lại yên lặng ăn từng muỗng thức ăn của mình, không đề ý tới hắn, để cho hắn tự suy nghĩ mà làm. Lúc này lão nhân lưng gù lại hướng người nọ cười nói:
"Không sao, không sao, một chén thức ăn mà thôi, miễn phí đưa tặng, miễn phí đưa tặng, không thu tiền." Người nọ nhìn về phía Dược Thiên Sầu cắn chặt răng, không rên một tiếng nhanh chóng bay mất.
Cái gọi là chuyện tốt không ra cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm, mọi người còn đang nhìn Dược Thiên Sầu đang chậm rãi ăn đồ vật liên tục rì rầm. Vài đạo lưu quang thiểm tới hiện thân, tên đệ tử Vạn cổ Thông vừa rồi lại bị người dẫn chạy trở lại.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - truyenfull.vn Người dẫn đầu chính là Vạn cồ Thông trưởng lão Vạn Cách Di trấn thủ nơi đây, thấy Dược Thiên Sầu, lúc này cười ha ha nói:
"Dược chưởng môn quả nhiên thật có nhã hóng, thế nhưng ứốn ở chỗ này nhấm nháp mỹ vị." "Chưa nói tới là nhã hứng, trộm chút ngày rảnh rỗi mà thôi." Dược Thiên Sầu cũng ha ha cười, hai người làm như chưa từng có chuyện gì phát sinh qua.
Vạn Cách Di đi tới trước mặt Dược Thiên Sầu, chứng kiến món xanh mượt trong chén của hắn, nhất thời lạ lùng nói:
"Đây là vật gì, như thế nào ta chưa từng thấy qua bao giờ." Hắn lập tức hướng hai ông cháu kia nói:
"Cho ta một chén." Hắn ngồi ngay đối diện Dược Thiên Sầu.
Đợi khi chén Lục Thanh được bưng lên, hắn lướt qua một ngụm, nhất thời gật đầu nói:
"Quả nhiên là có loại hương vị khác." Ăn một chút, hắn liền buông chiếc muỗng trong tay xuống, chuẩn bị bắt đầu nói chuyện chính sự, cười híp mắt nhìn lên Dược Thiên Sầu nói:
"Không biết bổn môn đệ tử làm sao đắc tội ngươi, thế nhưng làm phiền Dược đại chưởng môn đích thân động thủ, người ta đã mang đến, để cho hắn bồi tội với ngươi?" Tất cả mọi người là người thông mình, nói một lời liền hiểu, Dược Thiên Sầu tự nhiên hiểu được ý tứ trong lời nói của hắn, ở mặt ngoài giống như đến bồi tội, trên thực tế là tới hỏi, vi một viên thần phẩm linh thạch ngươi lại làm bị thương đệ tử Vạn cổ Thông ta sao? Không khỏi cũng quá không cho mặt mũi Vạn cổ Di ta.
Vạn Cách Di đương nhiên cũng hiểu không thể làm gì được Dược Thiên Sầu, nhưng hắn là chấp chưởng nơi đây, đệ tử trong môn phái bị người đánh, nếu không rên lên một tiếng, thể diện của mình biết bỏ đi đâu. Hắn cũng tin tưởng Dược Thiên Sầu không phải kẻ ngu dốt, nhiều ít sẽ cho hắn chút mặt mũi để hắn xuống sân khấu.
Ai ngờ Dược Thiên Sầu nhìn tên đệ từ kia liếc mắt một cái, lạnh nhạt nói:
"Bồi tội
Cũng không cần, nếu theo lời ta, đồ vô sỉ như thế lưu trữ cũng là một tai họa, sẽ làm mất mặt Vạn cổ Thông ngươi, không bằng trực tiếp giết đi, xong xuôi mọi chuyện." Lời này vừa nói rạ, tên đệ tử kia nhất thời liền luống cuống, khẩn trương nhìn lên Vạn Cách Diẵ
Gương mặt Vạn Cách Di khẽ biến, trầm giọng nói:
"Dược chưởng môn nói chuyện sao ta nghe không hiểu?" "Vậy ngươi không ngại hỏi một chút hắn đã làm chuyện tốt gì." Dược Thiên Sầu hừ lạnh một tiếng, cười lạnh: "Người ta công khai ghi giá bán, ngươi không có tiền có thể không ăn, lại không phải là món gì nhất định phải ăn cho được. Không có tiền ăn rồi thì thôi, bằng mặt mũi của Vạn trưởng lão trấn thủ nơi này, nói cũng không cần hắn nói, ta sẽ giúp hắn trả tiền. Đáng giận chính là, lại có thể mắng người ta hố người, luôn miệng nói người ta lá gan không nhỏ dám hố người của Vạn cổ Thông, cũng mượn lý do này ở trước mặt mọi người động tay động chân đối với tiểu cô nương nhà người ta, còn đem lão tử trở thành loại người như hắn, có chuyện nhẫn có chuyện không thể nhẫn. Hôm nay đang ở Mê Huyễn Tiên Thành, nếu không lão tử ở ngay đương trường đã làm thịt hắn.
"Nguyên lai là như vậy...Mọi người vây xem ồn ào một mành.
Vạn Cách Di quay đầu lại, giương mắt lạnh lẽo nhìn tên đệ tử kia quát:
"Dược chưởng môn nói là sự thật?" "Ta..." Tên đệ tử kia vẻ mặt sợ hãi, còn đang ấp úng, Vạn Cách Di cười lạnh một tiếng nói:
"Ngươi thật dám cấp mặt mũi cho Vạn cổ Thông chúng ta...Phế đi tu vi của hắn, bẩm thỉnh tông mồn đem trục xuất mồn phái." Hắn trấn thủ nơi đây có quyền chặp pháp hành hình, lại không quyền lợi đem đệ tử trục xuất sư mồn.
"Ta biết sai rồi, trưởng lão tha mạng, a..." Hét thảm một tiếng, đệ tử kia đương trường ủ rũ xuống, bị cao thủ đồng mồn bên người phá đan điền, phế đi một thân tu vi, lập tức bị người nhấc lên bay mất.
Ờ Tiên giới, đây bất quá chỉ là một kết cục bi thảm của một tiểu nhân vật mà thôi. Đối với đại nhân vật mà nói, vì chính mình hay mặt mũi của lợi ích đoàn thể, hoặc là vì những điều gì khác, tính mạng của tiểu nhân vật bất quá là chuyện tùy tay mà làm, không đáng giá nhắc tới.
Bất quá đủ làm cho những tiểu nhân vật vây xem trong lòng run sợ, còn thầm nghĩ Vạn Cổ Thông chấp pháp nghiêm mình, trên thực tế đệ tử các đại phái đông như kiến cỏ, người nọ chính là không may mắn đụng phải Dược Thiên Sầu mà thôi.
Lục y tiểu cô nương bị kinh hãi trốn sau lưng gia gia, thỉnh thoảng thò đầu ra nhìn Dược Thiên Sầu, trong ánh mắt tràn ngập tò mò.
Vạn Cách Di phất phất tay, vài tên đệ tử khác hóa thành lưu quang ly khai. Theo hắn vung tay, việc này cứ như vậy bỏ qua, chỉ thấy vẻ mặt hắn tò mò hỏi:
"Dược chưởng môn, ta nghe được tin tức, Tiên Đế tự mình hạ đạo pháp chỉ cho ngươi, không biết việc này là thật hay giả?" Người xem náo nhiệt cách đó không xa nhất thời dựng lên lỗ tai.
"Tin tức đường nhỏ thôi!" Dược Thiên Sầu thật khiêm tốn khoát tay nói.
Đúng lúc này, lại thấy ba đạo kim sắc lưu quang bay tới hiện thân, cầm đầu đứng khoanh tay chính là Đại mình Luân. Dược Thiên Sầu cùng Vạn Cách Di đứng lên, hành lễ nói:
"Gặp qua chặp chưởng Đại mình Luân." Quanh thân nhất thời im ắng một mảnh.
Đại mình Luân mắt lạnh lẽo như điện hừ nói:
"Dược Thiên Sầu, ngươi thật to gan, dám động thủ đánh người trong Mê Huyễn Tiên Thành." Mọi người còn đang thầm nghĩ Dược Thiên Sầu sắp gặp xui xẻo, lại thấy Đại mình Luân vẫy tay,
"ba", ném hai thứ đồ vật lên bàn, hờ hững nói:
"Đồ vật ngươi cần, ta đã đem tới đây. Hôm nay xem thể diện Tiên Đế, ta sẽ không tính toán với ngươi, nếu tiếp tục còn lần sau, nhất định không thaếỄ."