Có thể xuất hiện ở đây đều không phải là người bình thường, huống chi lại dưới tình huống không hề che giấu, há lại không phát hiện ra có người bám theo phía saU Minh? Phó Đông nhanh chân bước tới một chỗ vắng người, lúc này mới quay lại nhìn Dược Thiên Sầu, có chút bất đắc dĩ hỏi:
"Dược chưởng môn, ngươi đi theo ta làm gì?" Dược Thiên Sầu cũng buồn bực không kém, hắn xem như đã nhìn ra, đối phương tựa hồ muốn thoát khỏi sự đeo bám của mình. Lúc này liền cau mày nói:
"Không phải là ta muốn bám theo ngươi, mà Dược mỗ phát hiện Phó chưởng môn, tựa hồ khinh thường ta, không biết ta đã làm sai chuyện tình gì, mà khiến cho Phó chưởng môn tránh né như thế?" "Dược chưởng môn, ta nào dám khinh thường ngươi?" Phó Đông dở khóc dở cười nói.
"Vậy như thế nào phải trốn tránh ta?" Dược Thiên Sầu liếc mắt cao thấp đánh giá Phó Đông, tuy rằng nhìn không thấu tu vi của đối phương, nhưng bản thân hắn chưa bao giờ nghe thấy cái tên Linh giáp Môn này, nên híp mắt gằn giọng nhắc nhỏ:
"Dược Thiên Sầu ta cũng không phải ai đều có thể vũ nhục. Hôm nay nếu ngươi không giải thích rõ ràng, đừng trách ngày sau ta dẫn cao thủ đến Linh giáp Môn luận bàn." Câu uy hiệp thẳng thắn như thế, khiến cho Phó Đông cứng lưỡi không biết phải nói gì, tu vi của hắn bất quá cũng chỉ ngang tầm bốn vị chưởng môn của Hồ Quang Tứ Đảo, tự nhận còn chưa phải là đối thủ của Dược Thiên Sầu, huống chi cao thủ trong Thiên Hạ thương hội, trừ bỏ Vân Bằng cùng Vi Xuân Thu ra, thì còn có thể là ai? Nếu Dược Thiên Sầu dẫn hai người này đến Linh giáp Môn luận bàn, chỉ sợ cũng là lành ít dữ nhiều ah!
"Dược chưởng môn ngàn vạn lần đừng hiểu lầm, Phó mỗ tuyệt đối không dám khinh thường ngươi. Mà sự thật là quý phái cùng Tuyệt Tình Cung kết thù sâu nặng, Linh giáp Môn chúng ta người đon lực mỏng, không dám bị Tuyệt Tình Cung nhắm trúng ah!" Phó Đông chắp tay cười khổ nói:
"Cầu xin Dược chưởng môn lượng thứ, đừng khiến ta khó xử." Hóa ra là như vậy! Dược Thiên Sầu nhíu mày, hiện giờ rốt cuộc hắn mới hiểu được, vì sao nghe thấy tên của mình, các môn phái khác đều tránh xa như thế. Ban đầu còn tưởng rằng mình chiến một trận ở Sinh Tử Cương sẽ vang danh thiên hạ, không ngờ rằng mọi người vẫn còn sợ uy danh của Tuyệt Tình Cung hơn.
Dược Thiên Sầu ngắm nhìn đoàn người nhốn nháo xung quanh, trong lòng thầm nghĩ, xem ra chỉ cần Tuyệt Tình Cung còn uy chán một ngày ở trong Tiên giới, thì những tiểu môn phái giống như Phó Đông cũng không dám kết giao bằng hữu với mình, trừ bỏ những đại phái không sợ Tuyệt Tình Cung ra. Nếu như vậy thì Thiên Hạ thương hội nhất định sẽ roi vào tình huống bị cô lập.
Làm khó Phó Đông cũng không có nghĩa lý gì, đang muốn kêu hắn cút đi, thì lại chứng kiến phía trước cách hai người không xa, có một đám người đang xuất trình thiệp mòi ánh vàng rực rỡ cho hai gã kim bào nhân gác cửa. Theo sau liền thông qua cửa sau tiến nhấp vào bên trong.
"Những người kia vào trong cửa sau làm gì?" Dược Thiên Sầu chợt hỏi.
Phó Đông liếc mắt nhìn theo phương hướng đó, giải thích: "Nghe nói năm mươi môn phái cùng năm mươi thưong hội bài danh trong Tiên giới đều nhận được thiệp mòi của Ô Hùng. Còn như chúng ta không nhận được thiệp mời, nhưng vẫn chủ động tiến đến chúc mừng, thì sẽ ngồi uống rượu mừng ở khu bài phường này. Mà những môn phái nhận được thiệp mòi của Ô Hùng, thì sẽ tiến vào phủ đệ của Đại Thống Lĩnh trong Cực Lạc Tiên Cảnh, trở thành thượng khách của Tiên Cung."
"Thiệp mời?" Dược Thiên Sầu từ trong ngực, lấy ra một tấm thiệp mời, đưa cho Phó Đông nói:
"Ngươi nói chính là cái thiệp mời này hay sao?" Phó Đông mở tấm thiệp mòi ra ngắm nghía. Lúc này mới nhớ ra, thiên hạ bàn tán Dược Thiên Sầu là bằng hữu của Mục Thiên Kiều, thầm nghĩ ngươi đã có thiệp mòi thượng khách còn bám theo sau mông ta làm cái gì? Nhưng ngoài mặt vẫn hâm mộ gật đầu, đem tấm thiệp mòi hoàng kim trả lại cho Dược Thiên Sầu.
Dược Thiên Sầu cầm tấm thiệp mời trầm ngâm như có suy nghĩ. Lúc này mới hướng Phó Đông chắp tay nói:
"Ta đi trước một bước, đỡ phải làm cho Phó chưởng môn khó xử. Nếu không sợ Tuyệt Tình Cung gây phiền hà, Phó chưởng môn có rảnh rỗi thì mời đến Thiên Hạ thương hội ngồi chơi uống trà. Dược mỗ tùy thời hoanh nghênh, cáo từ!" Nói xong bước tới phía cửa sau, cầm thiệp mời giao cho hai gã kim bào nhân canh gác cửa. Sau khi hỏi thăm rõ ràng vị trí phủ đệ của Ô Hùng xong, lúc này cũng thuận lợi tiến vào trong cửa sau. Nhìn theo bóng lưng Dược Thiên Sầu ly khai, Phó Đông mới nhẹ nhàng thở phào ra một hơi, thầm nghĩ ta tránh ngươi còn không kịp, như thế nào còn dám đến Thiên Hạ thương hội ngồi chơi uống trà đây?
Dược Thiên Sầu cầm thiệp mời hoàng kim, đã có đủ tư cách phi hành ở trong sơn mạch Cực Lạc Tiên Cảnh, bất quá cũng không thể bay loạn khấp nơi. Trên không trung đang có một nhóm kim bào nhân thủ vệ giám sát những người tiến đến hướng phủ đệ của Đại Thống Lĩnh, có thể nói là canh phòng khá sâm nghiêm.
Dược Thiên Sầu đành phải ngoan ngoãn một đường phi hành về phía trước. Trên đường đi, mỗi khi bay qua nơi sơn thủy hữu tình, chứng kiến không ít tiên thảo quý hiếm mọc dưới thác nước, thì nhãn tình của hắn không khỏi sáng rực lên.
Nhưng mà các loại tiên thảo trân quý ở trong này tựa hồ đều mất đi giá trị vốn có, cùng những luống cỏ dại ngoài vùng hoang vu sơn dã cũng không khác gì nhau. Dược Thiên Sầu tận mắt nhìn thấy một con dã thú thân hình khổng lồ đang chơi đùa, cắn nát một gốc tiên thảo trị giá mấy ức Thần Phẩm Linh Thạch ra thành nhiều mảnh vụn, khiến cho hắn đau lòng không thôi.
Mặc dù trong lúc vô tình chứng kiến được cảnh tượng này, nhưng lại khiến cho Dược Thiên Sầu không khỏi âm thầm kinh hãi, những loại tiên thảo mà các môn phái đánh giết nhau tranh đoạt. Thế nhưng Tiên Cung lại chẳng buồn ngó ngàng tới, đám người Tiên Cung này tầm nhìn đúng là hạn hẹp!
Trong lòng thầm mắng một câu! Nguyên bản Dược Thiên Sầu mang theo một gốc tiên thảo trị giá năm ức Thần Phẩm Linh Thạch tiến đến làm quà mừng. Nhưng lúc này không biết phải làm sao, cũng không thể mang cái thứ cỏ dại trong mắt người ta, ra làm quà mừng hôn lễ đi!
Trên đỉnh núi bao phủ mây mù lượn lờ, có một tòa nhà đồ sộ nguy nga, thế đứng sừng sững như hổ dũng long bàn. Dược Thiên Sầu đáp xuống cạnh bức tường vây cao, ngắm nhìn tấm biển hoàng kim treo trước đại môn, trên mặt có điêu khắc một hàng chữ
"Ngoại vụ đại thống lình phủ", hai bên đại môn đều có kim bào nhân thủ vệ canh gác.
Dược Thiên Sầu thoáng liếc mắt đánh giá bốn phía xung quanh, bỗng dưng đôi con ngươi trong mắt cấp tốc co rút lại, cả người thất thần si ngốc đứng ngây ra. Chỉ thấy xa xa trên không trung, thế nhưng lại có một ngọn núi đang phiêu phù lơ lửng giữa tầng trời. Trên đỉnh núi có một tòa cung vàng điện ngọc tỏa ánh hào quang chói lóa, ở trong mây mù thoắt ẩn thoắt hiện, thản nhiên tản mát ra một cỗ khí thế trang nghiêm túc mục, quân lâm thiên hạ.
Ban đầu Dược Thiên Sầu còn tưởng bản thân mình đang rơi vào ảo giác, nhưng dụi mắt nhìn kĩ lại, mới phát hiện ra cảnh tượng trước mắt đúng là thiên chân vạn xác, đỉnh núi đang trôi lơ lửng giữa tầng trời kia, là phần trên của một ngọn núi khổng lồ, vô hình trung bị người ta chém đứt ngang hông, phần dưới của ngọn núi thì vẫn nằm ở dưới mặt đất. Thật không hiểu ai là người đã tạo ra kỳ quan này.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn Tiên Cung! Trong đầu Dược Thiên Sầu bỗng dưng nhảy ra một cái danh hào, im lặng trầm ngâm hồi lâu sau, mới chậm rãi thở dài ra một hơi, trong lòng đã dám khẳng định, đỉnh núi trôi lơ lửng giữa tầng trời kia đúng là Tiên Cung trong truyền thuyết rồi! Bởi vì hắn không nghĩ ra, có tòa cung điện nào dám đứng trên đỉnh đầu của dải sơn mạch Cực Lạc Tiên Cảnh! Ngắm nhìn những ngọn núi lớn nhỏ bốn phía xung quanh, có không ít kiến trúc rộng lớn tương đương với phủ đệ của Ô Hùng, nhưng lại chỉ có một tòa cung vàng điện ngọc kia là duy ngã độc tôn mà thôi.
Dược Thiên Sầu chậm rãi thu hồi ánh mắt, cầm tấm thiếp hoàng kim đi tới trước đại môn, thủ vệ canh gác cửa đón nhận nhìn thoáng qua, lập tức hướng vào trong cao giọng hô:
"Thiên Hạ thương hội khách đến!"