Một đạo lưu quang cấp tốc phi hành về phía chân trời, Đại mình Luân thao túng phi hành pháp khí, tốc độ nhanh như thơi đưa, khiến cho Lộ Nghiên Thanh luôn luôn buồn bực không vui cũng phải giật mình kinh hãi ngắm nhìn quang cảnh xung quanh, nàng vẫn là lần đầu tiên chứng kiến phi hành pháp khí bay nhanh như thế này. Bất quá đối với Dược Thiên Sầu, chuyện này hắn còn chưa coi vào đâu, dù sao bản thân hắn đã kiến thức qua, tốc độ này còn kém Vi Xuân Thu cùng Vân Bằng rất nhiều.
Trong Tiên giới, Mê Huyễn Tiên Thanh và Cực Lạc Tiên Cảnh vốn mười ba tiên châu do mười ba vị tiên quân cai quản, cho nên khoảng cách cũng không tính là xa. Nhưng dù là như vậy, bằng vào tốc độ phi hành của Đại mình Luân, thì ước chừng vẫn phải đi mất nửa ngày thời gian.
Gần nửa ngày thời gian sau, phía chân trời xa xăm đã xuất hiện một biền sương mù mênh mông, trong biển sương mù thấp thoáng trông thấy bóng dáng của một ngọn đại sơn đồ sộ, cũng có vài bầy chim tung cánh bay xuyên qua đó, nhất phái tiên gia phúc địa, cảnh đẹp ý vui khiến cho người ta ngắm nhìn thổn thức không thôi.
Đến chúc mừng ngày thành hôn của Ô Hùng, hiển nhiên là không chỉ có đám người Dược Thiên Sầu, những đạo lưu quang trước sau cấp tốc phi hành đến đã chứng minh hết thảy. Khi Dược Thiên Sầu cùng Lộ Nghiên Thanh còn chưa kịp ngắm nhìn, thì phi hành pháp khí đã chui vào trong biển sương nồng đậm, theo sau bất thinh lình dừng lại, khiến cho Dược Thiên Sầu hồ nghi nói:
"Đến rồi sao?" Đại mình Luân quay đầu thoáng nhìn về phía hắn, nói:
"Hai các ngươi xuống ở chỗ này đi! Cực Lạc Tiên Cảnh không cho phép ngoại nhân tùy tiện phi hành, ta không có phương tiện dẫn các ngươi vào trong Cực Lạc Tiên Cảnh ở trước mắt bao người. Các ngươi theo phương hướng này tiến đến phía trước. Tự nhiên sẽ có người ra nghênh đón, an bài cho các ngươi." "Ưm!" Dược Thiên Sầu chắp tay nói:
"Đa tạ chấp chưởng." Lộ Nghiên Thanh cũng tạ ơn, theo sau hai người cùng bay ra khỏi phi hành pháp khí. Đại mình Luân liền phất tay thu hồi phi hành pháp khí, hóa thành một đạo lưu quang lao ra khỏi tầng mây nồng đậm sương mù.
Hai người đưa mắt nhìn nhau còn đang xác định phương hướng. Dù sao cũng chưa quen thuộc cuộc sống nơi đây, hơn nữa lại còn là Cực Lạc Tiên Cảnh mà theo truyền thuyết Tiên Đế đã đừng lưu lại, tâm tình của hai người nhiều ít có chút lo lắng không yên.
Theo sau hai người chui ra khỏi tầng mây nồng đậm sương mù, những đạo lưu quang cấp tốc phi hành bốn phía xung quanh cũng đang giảm tốc độ, dù sao nơi này chính là Cực Lạc Tiên Cảnh, không ai dám tùy tiện phi hành. Lộ Nghiên Thanh chưa từng thấy qua tràng cảnh lớn đến như thế, nên cần thận bám theo sau lưng Dược Thiên Sầu, còn Dược Thiên Sầu da mặt quá dầy, tuy rằng chính mình không quen thuộc địa hình, nhưng vẫn thuận miệng lải nhải giới thiệu không ngừng.
Dược Thiên Sầu nhìn đông ngó tây, dẫn Lộ Nghiên Thanh đi theo mọi người tới gần địa phương vân sơn vụ hải ở phía trước. Không đầy bao lâu sau đã tới phiến núi non trùng điệp trong Cực Lạc Tiên Cảnh, phía dưới có kiến tạo mấy gian nhà đơn giản, lúc này đã có không ít khách nhân dừng chân nghỉ ngơi ở đó.
Đoàn người sôi nổi đáp xuống dưới mấy gian nhà nghỉ chân, hai người Dược Thiên Sầu cũng bám theo, chỉ thấy trên mái nhà có không ít kim bào nhân đứng canh gác, mỗi người đứng cách nhau khoảng chừng hai mươi thước, cả đám mắt lộ tinh quang quét xuống phía bên dưới. Mà khi tiến vào đại môn, hai bên đường đều có kim bào nhân đứng kiểm tra tín vật đại biểu cho các môn phái đến tham dự hôn lễ, dù sao ngày hôm nay không phải ai cũng có thể đến tham dự.
Lộ Nghiên Thanh bởi vì dung mạo xuất chúng, nổi bật trong đoàn người khiến cho đám đông xung quanh chú ý tới. Sau khi phát hiện tu vi của nàng mới chỉ đến cảnh giới
Hóa Thần trung kỳ, thì có vài người kiềm lòng không đậu, trong mắt đã hiện lên một tia ác ý. Nhưng còn đang ở nơi này, nên không ai dám làm xằng làm bậy, cho nên cũng không xảy ra tai nạn gì ngoài ý muốn.
Sau đó đám đông lại phát hiện ra Lộ Nghiên Thanh theo sát Dược Thiên Sầu, thì không khỏi chăm chú đánh giá tu vi của hắn, kết quả không nhìn thấu nội tình, nhất thời ánh mắt tham lam đều thu liêm không ít. Tuy rằng mỹ sắc phơi bày ra trước mặt, nhưng vạn nhất đụng phải người không nên trêu chọc, thì lúc đó muốn hối hận cũng sẽ không còn kịp nữa rồi.
"Tại hạ Phó Đông, chưởng môn Linh giập Môn, vị bằng hữu này lạ mặt vô cùng, không biết là cao nhân của môn phái nào?" Một gã nam nhân khôi ngô, thân mặc trường bào màu xám trắng bước đến gần Dược Thiên Sầu, ôm quyền chào hỏi.
Dược Thiên Sầu nghiêng đầu nhìn, phát hiện ra làn da của đối phương đen không phải bình thường, cả người giống như mới chui ra từ mỏ than. Thấy hắn chào hỏi mình, lúc này cũng ôm quyền đập:
"Tại hạ là Dược Thiên Sầu, chương môn Thiên Hạ thương hội." "Ách..." Phó Đông đương trường si ngốc. Bởi vì ngày hôm nay Dược Thiên Sầu ở trong Tiên giới có thể nói là nhân vật đại danh đỉnh đỉnh, đây chính là ngưu nhân dám đối đầu cùng Tuyệt Tình Cung ah! Tuy mọi người chưa từng gặp qua, nhưng đã ngưỡng mộ đại danh bấy lâu.
Bất quá mọi người xung quanh dường như rất không cấp thể diện cho vị ngưu nhân này. Sau khi nghe thấy danh hào Dược Thiên Sầu xong, theo bản năng đều chen chúc thối lui ra xạ, không ai nguyện ý đứng gần cùng hắn, sợ bị Tuyệt Tình Cung hiểu lầm.
Dược Thiên Sầu quét mắt nhìn xung quanh, phát hiện ra những ánh mắt dán lên người Lộ Nghiên Thanh đã thu liêm đi ít nhiều, khiến cho hắn thoải mái hơn không ít. Lúc này Phó Đông yên lặng quay đầu đi, coi như chưa từng phát sinh qua chuyện gì, nhưng trong lòng đang âm thầm hối hận, không thể vả cho mình hai cái bạt tai. Hôm nay đúng là xui xẻo, tùy tiện bắt chuyện làm quen, không ngờ lại gặp phải cái tên điên này.
"Thứ cho Dược mỗ cô văn quả lậu, không biết Linh giập Môn của Phó huynh chuyên tinh thông làm về cái gì?" Dược Thiên Sầu đang nhàn rỗi, thầm nghĩ tâm sự kết giao bằng hữu một phen cũng không tệ.
Nhưng lúc này Phó Đông đã theo dòng người bước tới bài phường, sau khi xuất trình tín vật môn phái xong, liền nhanh chóng chạy vào bên trong. Linh giập Môn hắn bất quá chỉ là một tiểu môn phái, quả thật không gánh vác nổi cơn thịnh nộ của Tuyệt Tình Cung, nếu Tuyệt Tình Cung hiểu lầm, kết cục sẽ vô cùng bi thảm. Hồ Quang Tứ Đảo ở Mê Huyễn Tiên Thành còn hai vị chưởng môn may mắn sống sót, nhưng thủy chung vẫn không thoát khỏi sự truy sát của Tuyệt Tinh Cung, hơn nữa còn liên lụy đến người nhà, hắn không muốn bước theo vết xe đổ này!
Thật là.., đâu cần gấp như thế! Dược Thiên Sầu thầm mắng một câu, cũng lấy ra tín vật môn phái giao cho kim bào nhân thủ vệ kiểm tra.
"Thiên Hạ thương hội?" Kim bào nhân cầm lệnh bài trong tay xem xét, đột nhiên hỏi:
"Ngươi chính là Dược Thiên Sầu, chưởng môn của Thiên Hạ thương hội?" Lời này vừa nói ra, những ánh mắt xung quanh đều quẳng ném về phía Dược Thiên Sầu. Trước ánh mắt soi mới của chúng nhân, Dược Thiên Sầu kì quái nói:
"Xin hỏi có vấn đề gì không?" Lúc này có một gã kim bào nhân đứng phía sau bước lên, ánh mắt trực tiếp quẳng ném về phía Lộ Nghiên Thanh, ôm quyền nói:
"Xin hỏi vị cô nương này có phải là Lộ Nghiên Thanh hay không?" Lộ Nghiên Thanh không hiểu chuyện gì, cũng không biết phải nói cái gì, cho nên nàng chỉ gật đầu. Gã kim bào nhân kia thấy nàng xác nhận xong, liền nhường ra một lối
Đi, khoát tay cung thỉnh nói:
"Phu nhân đợi cô nương đã lâu, Đại Thống Lĩnh phái ta đến đây nghênh đón, mòi cô nưong đi theo ta." Mọi người xung quanh đều đem ánh mắt quẳng ném lên trên người Lộ Nghiên Thanh, không hiểu nàng có lai lịch như thế nào, mà lại khiến cho Ô Hùng phải đích thân phái người tới nghênh đón.
Nguồn: http://truyenfull.vn Lộ Nghiên Thanh nhìn Dược Thiên Sầu không biết phải làm sao. Dược Thiên Sầu thoáng ngây ra, theo sau cũng minh bạch, dường như Mục Thiên Kiều đặc ý phái người đến nghênh đón Lộ Nghiên Thanh ah! Lúc này mới ho khan một tiếng nhìn Lộ Nghiên Thanh nói:
"Nếu là phu nhân của Đại Thống Lĩnh đã mời, vậy ngươi hãy đi đi! Sẽ không có chuyện gì đâu." Lộ Nghiên Thanh roi vào đường cùng, đành phải thân bất do kỷ đi theo. Trước khi đi còn quay đầu nhìn thoáng qua Dược Thiên Sầu, lúc này mới theo chân kim bào nhân bay đi.
Đám kim bào nhân lại khép chặt vòng cảnh giới, một gã thủ vệ trong đó cầm túi vật môn phái trà lại cho Dược Thiên Sầu...
Tiến vào bên trong, liền thấy các môn phái nơi nơi chào hỏi người quen, mà chỉ có hắn là cô độc một mình. Vì thế hắn liền nhớ đến Phó Đông vừa mới nhận thức!
Có suy nghĩ này, Dược Thiên Sầu chạy loạn khắp nơi truy tìm người bằng hữu mới quen, thanh âm hàn huyên chào hỏi xưng hô không dứt bên tai. Tuy rằng đều là đám chưởng môn chó má không có danh tiếng, nhưng vẫn khiến cho Dược Thiên Sầu không ngừng chệp miệng, phóng nhãn đánh giá tình hình bốn phía xung quanh, nơi này không đến một vạn thì cũng phải tám nghìn người. Chỉ là buổi hôn lễ của Ô Hùng mà đã có nhiều chưởng môn các phái tiến đến chúc mừng như thế, giá trị quà mừng cũng phải lên đến con số dọa người ah!
Dược Thiên Sầu càng nghĩ càng khiếp sợ, chẳng trách thường nghe nói Tiên Cung tiền vốn hùng hậu, người ta quyền cao chức trọng không muốn phát tài cũng là khó khăn, đây mới chỉ là buổi hôn lễ của một cái Đại Thống Lĩnh trong Tiên Cung mà thôi ah!
Dược Thiên Sầu thổn thức cảm khái, đi xuyên qua đám người mấy vòng, đột nhiên nhãn tình sáng lên, rốt cuộc đã phát hiện Phó Đông, chưởng môn Linh giáp Môn đang cùng mấy người nào đó nói chuyện phiếm.
Lúc này Dược Thiên Sầu hứng thú tiến đến trước mặt Phó Đông, chắp tay nói:
"Phó huynh, hạnh ngộ.., hạnh ngộ.., không nghĩ ra ngươi cũng ở đây, thật đúng là xào!" Phó Đông vừa nhìn thấy hắn thì sắc mặt liền đại biến. Một gã nam nhân đang nói chuyện phiếm cùng Phó Đông, liếc mắt đánh giá Dược Thiên Sầu một cái, liền quay sang nhìn Phó Đông dò hỏi:
"Phó huynh, không biết vị bằng hữu này là cao nhân phương nào, có thể giới thiệu qua một chút hay không?" "Không dám!" Không cần Phó Đông giới thiệu, Dược Thiên Sầu đã khách khí chắp tay nói:
"Tại hạ là Dược Thiên Sầu, chưởng môn của Thiên Hạ thương hội." "Nga! Hóa ra là Dược chưởng môn, ách..." Gã nam nhân kia đang muốn đáp lễ, thì chợt biến sắc, phàn ứng cực nhanh hướng hai người chắp tay nói:
"Thứ lỗi, ta quên mất bản thân mình còn chuyện tình quan trọng cần phải đi giải quyết, cáo từ!" Nói xong liền chen vào đám đông, đi mất.
"Ha ha!" Dược Thiên Sầu lắc đầu cười ha hà. Chờ sau khi hắn thu hồi ánh mắt thì mới phát hiện ra, Phó Đông vô thanh vô tức, một mình lủi về phương hướng khác. Dược Thiên Sầu giật mình, nhanh chân bước theo...