Lời này vừa nói ra, Vi Xuân Thu cũng không có phản ứng, vẫn còn gào khóc như trước, Vân Bằng lại quay đầu lại tức giận trừng mắt nhìn hắn.
 
Dược Thiên Sầu co rụt cổ: "Vân tiền bối, hắn rốt cục làm sao vậy?"
 
Vân Bằng ngậm miệng không đáp, Vi Xuân Thu không ngừng kêu tên "Ngọc nhi", lúc này Dược Thiên Sầu ngồi xổm bên người hắn, kỳ quái nói: "Vi bức vương, Ngọc nhi là ai? Chẳng lẽ là lão tình nhân của ngươi?"
 
Lúc này Vân Bằng cũng không nhịn được nữa, trầm giọng quát: "Ít ở chỗ này nói bậy, Ngọc nhi là nữ nhi của hắn."
 
"Nữ nhi của hắn?" Dược Thiên Sầu bật đứng lên, kinh ngạc nói: "Nữ nhi hắn tới? Ở đâu? Ở đâu? Xinh đẹp không? Sẽ không giống lão biên bức đi chứ." Đang lúc nói chuyện hắn vẫn nhìn xung quanh, nhưng dưới bầu tròi đêm yếu ớt tuy lưu quang vẫn phấp phồng lên xuống không ngừng, nhưng làm sao phân ra được ai là ai.
 
"Hỗn trướng." Vân Bằng thực sự không thể nhịn được nữa, giận dữ hét: "Nữ nhi của hắn đã chết mấy vạn năm rồi...
 
"
Ách...Đã chết mấy vạn năm..." Dược Thiên Sầu ngây dại, sửng sốt một hồi, ngồi xuống bên người Vi Xuân Thu, nhẹ nhàng vỗ sau lưng hắn an ủi nói: "Vi bức vương, người chết không thể phục sinh, nén bi thương nén bi thương."
 
Kết quả không an ủi còn tốt, vừa an ủi liền ra vấn đề, lúc này Vi Xuân Thu ngăn không được gào khóc thật to: "
Ngọc nhi...Ngọc nhi.., là cha có lỗi với con, hại con và mẹ con a..."
 
Lão tử chiêu ngươi chọc giận ngươi sao? Dược Thiên Sầu chỉ cảm thấy đôi tai phát ách, da đầu tê dại, không biết nói gì, nhanh chân bò lên đứng cùng Vân Bằng.
 
"
Nữ nhi hắn rốt cục chết như thế nào? Còn có Đại mình Luân chấp chưởng của Thương Hội Liên mình với các ngươi rốt cục là chuyện gì xảy ra?" Dược Thiên Sầu moi moi lỗ tai hỏi Vân Bằng, kết quả thấy Vân Bằng không thèm phản ứng hắn, trái lại dời bước đi ra khỏi cách âm kết giới, tựa hồ đang tập trung tinh thần lắng nghe chuyện gì.
 
Dược Thiên Sầu nao nao, thoáng ngưng thần lắng nghe, trong tiếng khóc lớn của Vi Xuân Thu mơ hồ có tiếng đàn hát vang lên như Thiện Nữ u Hồn, nghe rõ thanh âm chính là từ dưới lầu truyền đến...
 
"...Ta có một đóa hoa, sinh trưởng trong lòng ta, chân tình chân ái không người hiểu..." Dược Thiên Sầu nghe rõ ràng, thần tình một trận co quặp, liền biết là Lộ Nghiên Thanh, hắn nghiêng đầu nhìn Vân Bằng, phát hiện trên gương mặt vốn chưa từng có chút gợn sóng của hắn lại bày biện ra một loại kinh ngạc giống như nghe được âm thanh của trời, Dược Thiên Sầu nhìn nhìn lại Vi Xuân Thu vẫn đang gào khóc không dứt, triệt để hết chỗ nói rồi, hiện nay bản thân mình vốn không có tiếng nói chung với hai vị cao thủ này, lúc này liền phất tay áo rời đi...
 
Bên trong Vạn cổ Thông thương hội, nghe xong Vạn Cách Di phân tích, Vạn Linh đầu tiên là sửng sốt, sau đó che miệng bật cười, cười đến thổ hổn hển nói: "Các ngươi không ngờ lại cho rằng Dược Thiên Sầu và Vạn Kiếm Ma Quân có quan hệ? Gặp quỷ...
 
Vạch Cách Di nhướng mày, trầm giọng nói: "Vạn Linh, mặc kệ Vạn Kiếm Ma Quân và Dược Thiên Sầu có quan hệ hay không, bằng vào sự lãnh huyết của Tiên Đế Kim Thái, phàm là có khả năng này, lập tức sẽ là thiên lôi trừng phạt phủ xuống, chúng ta phải làm tốt phòng bị, tạm thời đừng xen lẫn với hắn mới tốt, ngươi không nên tùy hứng, hảo hảo suy nghĩ một chút, hiện tại ta đang muốn bẩm báo việc này với chưởng môn."
 
Nói xong đang muốn rời đi, lại nghe Vạn Linh ở phía sau cười khanh khách hô: "Trưởng lão tạm thời dừng chân, việc này không cần bầm báo cho gia gia, ngươi yên
 
Tâm, Tiên Đế Kim Thái tuyệt đối sẽ không truy cứu việc này, gia gia cũng sẽ không để việc này trong lòng."

 
Vạn Cách Di quay đầu lại nói: "Việc này không giống, nếu xảy ra việc sẽ không ai gánh nổi trách nhiệm, để chưởng môn tự mình định đoạt." Nói xong mặc kệ Vạn Linh gọi thế nào hắn cũng trực tiếp ly khai, Vạn Linh chỉ đành bất đắc dĩ lắc đầu.
 
Sở dĩ nàng không chút sợ hãi, hoàn toàn là bởi vì biết Dược Thiên Sầu chính là mật thám thân túi của Tiên Đế Kim Thái. Nếu như nàng biết được Dược Thiên Sầu chỉ là giả mạo, không biết nàng còn có thể trấn định tự nhiên như vậy nữa hay không.
 
Không bao lâu, Vạn Cách Di mang theo vẻ mặt nghi hoặc đi trở về, Vạn Linh cười dài nhìn hắn hỏi: "Chẳng hay ý kiến chưởng môn như thế nào?"
 
Vạn Cách Di im lặng lắc đầu, hắn vừa đưa tin liên hệ chưởng môn bầm báo việc này xong, Vạn Bác Thánh chỉ sửng sốt một hồi, lập tức nhẹ nhàng hỏi Vạn Linh có ý tứ gì? Vạn Cách Di tự nhiên đem thái độ của Vạn Linh chuyển cáo, kết quả Vạn Bác Thánh lập tức tỏ thái độ, việc này Vạn Linh có thể quyết định, sau đó liền chặt đứt liên hệ.
 
"Vạn Linh, việc này ở phía sau có phải có tin tức gì đó mà ta không biết?" Vạn Cách Di hồ nghi hỏi.
 
Vạn Linh cười lắc đầu nói: "Vạn trưởng lão, có một số việc không nên hỏi thì đừng hỏi nữa, biết được đối với ngươi không có chỗ tốt." Vạn Cách Di nghẹn họng không nói gì.
 
Tuy rằng Vạn Cách Di và Vạn Linh cùng một tổ tông, tuổi tác cũng lớn hơn Vạn Linh rất nhiều, nhưng trên thực tế bối phận của Vạn Linh lại lớn hơn Vạn Cách Di vài bậc, loại hiện tượng này ở trong các đại gia tộc và đại phái cũng rất thường nhìn thấy, nguyên nhân tự nhiên là bởi vì tu tiên thọ mệnh quá dài, thời gian nối dõi tông đường hơn kém quá lớn, cho nên trong các phái Tiên giới, cách nhau tới bốn đời cũng sẽ không còn án bối phận tới xưng hô, chỉ là xưng hô bằng chức vị hoặc tên là được, chức vị cũng không án bối phận, đều là căn cứ theo tu vi và năng lực.
 
Bởi vậy có thể thấy được, một đại gia tộc còn tồn tại nhiều hậu nhân, đều trở thành lão bất tử, cũng xác thực là một chuyện phiền toái, nhưng sinh con sinh cái là thiên tính, ngay thần tiên cũng vui vẻ làm chuyện này.
 
Phong Tiên Châu, mây mù vờn quanh, nơi bầu trời ngọn núi cao nhất Cực Lạc Tiên Cảnh, ở trong đám mây lượn lờ thiên hình vạn trạng, có một tòa cung điện kim quang lóe sáng. Đại mình Luân vừa bay vào khu núi non của Cực Lạc Tiên Cảnh, lập tức bị tầng tầng kiểm ứa, nhưng hắn cầm Kim Hà lệnh bài trong tay, có thể nói một đường thông suốt, trực tiếp bay lên nửa đoạn ngọn núi di động trên không trung.
 
Trên ngọn núi đã được làm thành bằng phẳng, toàn bộ những tảng đá vàng lót đầy mặt đất ánh vàng rực rỡ, hình thành một quảng trường bằng hoàng kim thật lớn, bốn phía san sát cột trụ bằng hoàng kim, lầu hoàng kim, cầu hoàng kim, lan can hoàng kim, hơn nữa còn tòa cung điện hoàng kim lóe sáng kim quang, ở đây chính là một vương quốc làm bằng hoàng kim, thế giới của hoàng kim.
 
Đại mình Luân không biết Tiên Đế vì sao lại thích hoàng kim như vậy, nhưng biết quảng trường hoàng kim này ngoại trừ Tiên cung nội vệ, những người khác cũng bị nghiêm cấm phi hành.
 
Vừa đến ngay Chính Thiên Môn nằm trên quảng trường hoàng kim, hai gã kim bào thủ vệ đang đứng thẳng lập tức tiến lên ngăn cản hắn, Đại mình Luân đưa ra một mặt lệnh bài kim quang bắn khắp bốn phía, hai gã thủ vệ lập tức lui trở về tại chỗ.
 
Ờ đây nghiêm cấm phi hành, Đại mình Luân không thể làm gì khác hơn là thành thật đi theo một con đường thẳng tắp hướng Tiên cung đi tới, đây là con đường chính đi thông Tiên cung, hai bên điêu khắc các loại tiên thú, vừa đi không bao xa đã thấy một người gương mặt không chút biểu tình đang từ trong Tiên cung đi ra.
 
Đại mình Luân cùng người nọ nhìn nhau sửng sốt, sau đó gương mặt hiện lên nụ
 
Cười, người kia không phải ai khác, chính là Tiên cung ngoại vụ đại thống lĩnh Ô Hùng, quan hệ của hai người trong Tiên cung cũng không tệ lắm.
 
"Ô huynh, đã lâu không gặp." Đại mình Luân chắp tay cười nói: "Nghe nói ngươi sắp kết hôn, bất quá thê tử của ngươi ta đã gặp qua tại Mê Huyễn Tiên Thành, ngươi nói ngươi một đại nam nhân, tìm một người vợ xinh đẹp như vậy, có phá hủy người ta hay không đó?"
 
"Chớ đem ta ra nói giỡn, đến lúc đó không thiếu rượu cưới cho ngươi uống." Ô Hùng cười khổ, gần đây trong Tiên cung hay đem việc này ra nói đùa với hắn cũng không ít người, hắn xua tay nói: "Ngươi tới nơi này làm gì? Có việc tìm Tiên Đế?"
 
"Không sai." Đại mình Luân cười nói, vùng lông mày hơi nhích động, không biết thấy Ô Hùng lại nhớ tới việc gì.
 
"Vậy không cần đi Tiên cung, ta vừa đi qua, Tiên Đế không ở trong Tiên cung, nói là đi xuống chỗ Cơ Vũ Tiên cung, vừa lúc ta cũng sập đến đại hôn cần gặp Tiên Đế xin nghỉ phép, ngươi ta không ngại cùng đi." Ô Hùng phất tay mời mọc. Nguồn truyện: Truyện FULL
 
"Như vậy thật đúng là xảo, vừa lúc cùng đi." Đại mình Luân cười cười, hai người sóng vai đi ra, Đại mình Luân vừa định lên tiếng, Ô Hùng ứái lại dẫn đầu hỏi: "Chấp chưởng Thương Hội Liên mình như ngươi luôn rất ít trở về, chẳng lẽ phát sinh đại sự gì?"
 
"Đích xác phát sinh đại sự, việc này nói không chừng còn liên lụy đến hai chúng ta." Đại mình Luân thở dài một tiếng, Ô Hùng đột nhiên khựng lại, hí mắt nói: "Mình Luân huynh đừng nói giỡn làm ta sợ, có đại sự gì có thể liên lụy lên trên đầu chúng ta?"
 
Đại mình Luân cười khổ lắc đầu, lúc này đem chuyện Dược Thiên Sầu ở tại Mê Huyễn Tiên Thành tranh đấu cùng người nói lại một lần, cường điệu chỉ ra tình hình Dược Thiên Sầu khống chế vạn kiếm.
 
"Nói như thế, Dược Thiên Sầu rất có thể là dư nghiệt của Vạn Kiếm Ma Quân, thế nhưng điều này có liên hệ gì với ta...Ô Hùng ban đầu còn chưa kịp phản ứng, sau đó sắc mặt đại biến, tựa hồ nghĩ tới điều gì.
 
"
Vốn không quan hệ tới ngươi và ta." Đại mình Luân xòe đôi tay cười khổ nói: "Ngươi hẳn là biết, ta đã từng là bằng hữu của Vân Bằng và Vi Xuân Thu, nhưng làm ta nghĩ không thông chính là hai người này lại hỗn cùng Dược Thiên Sầu, tuy rằng hiện tại hai người không chút khách khí với ta, nhưng ta cũng không thể bỏ qua tình cũ không để ý, thấy chết mà không cứu không được, cho nên mới mạo hiểm tới Tiên cung cầu kiến Tiên Đế, mà ngươi...Ta nói thê tử của ngươi Mục Thiên Kiều ở nhà không tốt sao, lại chạy đến Mê Huyễn Tiên Thành ủng hộ ngày khai trương Thiên Hạ thương hội của Dược Thiên Sầu, huyên cho người trong thiên hạ đều biết các ngươi và Dược Thiên Sầu là quan hệ bằng hữu, đây không phải tìm phiền toái cho hai phu thê ngươi sao?"
 
"
Nàng đi Mê Huyễn Tiên Thành được sự đồng ý của ta." sắc mặt Ô Hùng có chút khó coi, ra vẻ không nghĩ tới sẽ chọc phải phiền phức này, nhìn chằm chằm Đại mình Luân cười khổ hỏi: "Mình Luân huynh chuẩn bị làm sao tấu việc này trước mặt Tiên Đế?"
 
"
Trên thực tế ta đã kiểm tra qua Dược Thiên Sầu, đã phi thường khẳng định hắn không có bất luận quan hệ gì với Vạn Kiếm Ma Quân, nhưng hắn lại tu luyện một công pháp tên là Quy Nguyên kiếm quyết, nhưng loại kiếm quyết này vốn không có uy lực gì, hoàn toàn chỉ là bề ngoài hù dọa người, so sánh với cách ngự kiếm đánh đâu thắng đó của Vạn Kiếm Ma Quân, hoàn toàn là không thể so sánh, ngươi nhìn thử xem." Đại mình Luân lấy ra ngọc điệp ghi kiếm quyết mà Dược Thiên Sầu đưa cho hắn, vốn hắn bóp nát trước mặt Vi Xuân Thu và Vân Bằng chỉ là giả, vì hòa hảo với hai vị huynh đệ nên hắn thoáng dùng chút tâm tư, trên thực tế vật muốn làm bằng chứng trước mặt Tiên Đế sao hắn có thể đơn giản mà hủy diệt.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play