Những người khác nghe cũng ngây ra, người mua số một này là nhân vật nào? Hắn cư nhiên lại dám giáo huấn Phù Tiên Đảo, mà trông bộ dạng của hai người Đông Phương Trường Ngạo và Cừu Vô Oán thì dường như đều cực kì kinh sợ người này! Trên đời này lại có nhân vật sẽ khiến cho Phù Tiên Đảo cùng Vạn Ma Cung đồng thời e ngại hay sao?
Chúng nhân nghĩ thôi cũng đã cảm thấy kinh sợ rồi. Liên tưởng đến chuyện người mua số một nói ra cái tên Yêu Quỷ Vực, thì mọi người liền nghĩ tới một cái truyền thuyết năm xưa trong tu chân giới. Đó chính là chuyện ba môn phái bài đanh đứng đầu trong chính đạo và ma đạo, mỗi năm năm sẽ phái ra một nhóm cao thủ đến Yêu Quỷ Vực đánh nhau một phen, để xem bên nào lợi hại hơn. Chẳng nhẽ lần trước chính là đụng phải hắn sao? Hơn nữa, người Phù Tiên Đảo còn bị giáo huấn cho một trận?
Mỗi năm năm thí luyện ở Yêu Quỷ Vực một lần, chuyện tinh huyên náo như vậy sẽ không thể giấu nổi người bình thường. Cho nên trong mắt các phái xem ra cũng là việc hợp tình hợp lý.
Lúc này Võ Tứ Hải và đám người Tất Tử Thông cũng đang khiếp sợ không thôi. Chẳng nhẽ thế lực ở sau lưng Dược Thiên Sầu lợi hại đến vậy sao? Đã xuất thủ giáo huấn qua Phù Tiên Đảo rồi ư?
Có mấy người mặc áo đen ở phía sau trong mật thất, cũng thặp giọng nói:
"Yêu Quý Vực, Phù Tiên Đảo, Vạn Ma Cung. Chẳng nhẽ lần tỉ thí giữa chính ma lưỡng đạo đã xảy ra chuyện gì sao? Người mua số một này là ai? Cư nhiên lại khiến cho hai nhân vật đứng đầu hắc bạch phải e ngại như thế, xem ra nơi này không nên ở lâu." Riêng về phần Cừu Vô Oán nghe thấy người mua số một tính đến Vạn Ma Cung dạo chơi, thì nét mặt lão run rẩy không thôi. Thầm nghĩ nghe nộ khí trong giọng ngươi, muốn đến Vạn Ma Cung tìm ta chỉ sợ cũng không phải dạo chơi suông thôi ah! Lúc này liền mủn cười hòa hoãn giải thích:
"Tiền bối nói đùa rồi! Vạn Ma Cung chúng ta sơ sài vô cùng, thật sự không có danh lam thắng cảnh gì để xem cả. Nếu tiền bối không muốn xuất đầu lộ diện thì xin hãy tự nhiên, không ai miễn cưỡng đâu!" Còn chúng nhân nghe được thì sửng sốt, có khi nào trông thấy Cừu Vô Oán dùng cái loại khẩu khí nhún nhường này để nói chuyện với người khác bao giờ đâu. Nhất là nghe hắn kêu Dược Thiên Sầu bằng tiền bối, đám người Võ Tứ Hải lại càng không thể hiểu nổi? Còn ánh mắt của Võ Lập Tuyết nhìn về phía Dược Thiên Sầu, xem như cùng quái vật đã không sai biệt lắm.
"Ưm! Ta thích nghe câu này, ta là người không thích miễn cưỡng. Các ngươi muốn làm như thế nào thì làm như thế đó thôi." Dược Thiên Sầu nói xong dựa lưng vào ghế.
"Được, được!" Cừu Vô Oan liên tục cười bồi, thiếu chút nữa đã túa ra mồ hôi lạnh rồi. Ngày hôm nay thành ra cái dạng này, thể diện của hắn xem như đã mất rất đi rất nhiều. Nhưng lại không có biện pháp, bởi vì nếU Minh muốn gọi nhịp với cao thủ Hóa Thần Kỳ, thì không phải là đang chê cái mạng sống quá dài rồi hay sao?
Xung quanh yên tĩnh trở lại, ngay cả tiếng hò hét của đám người Phù Tiên Đảo cùng Vạn Ma Cung đều im bặt xuống. Võ Tứ Hài liếc mắt nhìn đương trường đánh giá một phen, chân mày hơi cau lại, làm theo Cừu Vô Oán nói đem bốn thứ gộp vào hay là vẫn tách ra như trước đây? Cân nhắc thêm lúc sau, hắn liền chắp tay nhìn mọi người nói:
"Nếu chư vị đã muốn đem cả bốn văn kiện gộp thành một bộ, mang ra đấu giá thì Võ gia ta đây cũng không thể làm chủ được. Bởi ta còn phải đi thương lượng với người bán một chút, xem người bán có nguyện ý hay không, thỉnh chư vị đợi chút!" Kì thực Võ Tứ Hải làm như vậy cũng là bất đắc dĩ, và cũng biết người bán sẽ không bao giờ muốn gom bốn thứ vào đấu giá, nhưng chính ma lưỡng đạo đều muốn làm theo phương pháp này, dù sao cũng không thể đắc tội với nhiều người được. Nhất là có Dược Thiên Sầu chấn trụ ở bãi này, bất quá nếu chủ bán không đồng ý, thì đó chính là việc của hắn. Ta ra thông báo xong liền thoái lui vào phía trong là được.
Lúc này có không ít người tâm tư đang rung lên, buổi đấu giá ngày hôm nay cư nhiên lại xuất hiện năm văn kiện bảo vật có từ thời thượng cổ. Quan trọng nhất đó đều là tác phẩm của Thần Tượng, việc này nghe hơi nghi ngờ ah! Không biết người bán là thần thánh phương nào nhỉ?
Không bao lâu sau Võ Tứ Hải đã quay trở về, hướng mọi người chắp tay thông báo:
"Chủ bán đã trng thuận gom bốn văn kiện bảo vật này đồng loạt xuất ra đấu giá!" Nói xong Võ Tứ Hải ngoảnh mặt về phía sau màn vỗ tay, liền có ba gã đệ tử Võ gia bưng khay bước ra, lần này không thấy che phủ vải đỏ. Đối với chuyện này cũng không phải do ý kiến của Võ Tứ Hải, mà chủ bán nói có chuyện trọng yếu cần phải quay về, muốn đấu giá nhanh chóng hơn binh thường.
Yêu cầu này dưới tình huống bình thường sẽ không đáp ứng, bởi trong đây còn liên quan tới lợi nhuận của những món hàng đấu giá! Nhưng lần này thì đành phá lệ, dù sao người chủ bán này liền một hơi đã cung cấp ra năm vật phẩm, đúng là một cái đại chủ gom, chỉ dựa vào một mình hắn, thì tương lai hẳn là Võ gia sẽ kiếm được không ít tiền!
Giờ khắc này, gẫ đệ tử Võ gia thứ nhất đang giờ cao một chiếc trâm cài tóc hơi ngăm đen, hướng mọi người triển lãi! Trong tay gã thứ hai là một tấm khăng trắng, tên thứ ba thì phô bày một dải lụa thật dài. Võ Tứ Hải theo thứ tự, nhìn mọi người giới thiệu:
"Chiếc trâm cài tóc màu đen kia chính là Truy Vân Thoa, mảnh khăn màu trắng đó là Tề Văn Khăn. Và cuối cùng là dải lụa Tuyết Trường Lăng, về phần Tuyết La Sam trên giá áo thì mọi người đã biết cả rồi!" Mau chóng giới thiệu xong, Võ Tứ Hải liền nhìn mọi người cất cao giọng:
"Van như lúc trước ta nói, bốn thứ này tổng cộng có giá bốn ngàn sáu trăm vạn thượng phầm linh thạch. Người nào ra giá cao sẽ thắng cuộc, mỗi lần tăng giá thấp nhất sẽ là một trăm vạn thượng phẩm linh thạch. Chư vị bằng hữu ra giá đi!" Mọi người đều ngần rạ, Võ Tứ Hải này làm sao thế nhỉ? Như thế nào ngay cả công năng tác dụng của vật phầm còn chưa giới thiệu, mà đã kêu giá rồi.
Trong lúc mọi người ngần ra, thì Dược Thiên Sầu đã lên tiếng:
"Bốn ngàn sáu trăm vạn!" Võ Lập Tuyết ngồi ở một bên tâm tư không ngừng nhảy thẳng lên, hai tay giống nhau đang đốt hương nhầm tính xem con số này là bao nhiêu cái năm trăm ngàn thượng phầm linh thạch. Muốn dùng phương pháp này để giải tỏa đi áp lực trong lòng mình.
Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm. Dưới tràng vô cùng im ắng, đợi lâu sau mà không nghe thấy thanh âm nào cạnh phách, thì chúng nhân đều sôi nổi quẳng ném ánh mắt về phía hai người Đông Phương Trường Ngạo và Cừu Vô Oán. Nhưng lúc này hai người đang rất ngoan ngoãn, tựa như là ta cùng ngươi đều hồn nhiên chẳng nghe thấy gì.
Kì thực nếu thay đổi là người khác mở miệng, hai người bọn hắn nhất định sẽ bước ra tranh chấp một phen. Nhưng ở Yêu Quý Vực, Đông Phương Trường Ngạo đã đích thân trải qua thì không cần phải nói, nào đâu dám cạnh phách cùng người này. Về phần Cừu Vô Oán thì càng không dám, vạn nhất thực sự đắc tội với cao thủ Hóa Thần Kỳ, nói không chừng người này liền chạy đến Vạn Ma Cung dạo chơi cũng nên. Nhân vật đã gần như sự tồn tại của thần thánh rồi, quả thực không thể trêu vào!
Không thể trêu vào thì phải tránh đi chứ? Cho nên hai người đều không dám rên rỉ một tiếng. Ngoài ra còn có năm đại biểu của bốn môn phái khác cũng nghĩ, chuyện lần trước coi như không quan hệ với chính mình. Nếu bỗng dưng nhảy ra cạnh phách, thì đây không phải là muốn đi tìm chết hay sao? Có thể người ta sẽ không làm gì mình, nhưng vạn nhất.., vạn nhất phải gánh hậu quả nghiêm trọng thì tính sao đây?
Hiện trường buổi đấu giá quỷ dị như vậy, cũng khiến cho những môn phái khác chú ý. Tuy bọn hắn không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng ngay cả Phù Tiên Đảo cùng Vạn Ma Cung đều tránh sang một bên, thì phe mình không cần phải nói đến!
Trong mật thất, người mặc áo đen kia hai tay nắm chặt thành quyền, hận người mua số một biến trường đấu giá trở thành như thế này, nhất định là sẽ tổn thất thảm trọng ah!
Trên khán đài, Võ Tứ Hải chờ thật lâu sau mà vẫn còn chưa tuyên bố kết quả. Ánh mắt đảo quanh phía dưới mấy lần, cuối cùng khóc không ra nước mắt nhìn lên người Dược Thiên Sầu...