"Võ Thái, Võ gia có dám bảo chứng bộ trang phục này đúng là Tuyết La Sam của Tiểu Tuyết hay không?" Vài người am hiểu lai lịch Tiểu Tuyết, liền mở miệng dò hỏi.
Võ Thái nâng hai tay lên hướng mọi người đè xuống, ra hiệu mọi người hãy im lặng. Theo sau hắn ngoảnh mặt nhìn bộ trang phục kia thở dài:
"Chưa nghiệm chứng quả thực không thể xác định, nhưng nghiệm chứng xong rồi, nếu người nào nói đây không phải là y phục Tuyết La Sam, thì ta sẽ không tin. Món đồ này thoạt nhìn thì rất bình thường, không khác quần áo nữ nhân bao nhiêu. Nhưng trên thực tế diệu dụng lại nhiều vô cùng! Sợ rằng cũng chỉ có Thần Tượng mới luyện chế ra nổi một bảo vật thần kỳ như thế." "Bên trên có lưu danh Thần Tượng Mặc Như Khí sao?" Dưới đài có thanh âm kinh
Hô.
Võ Thái lắc đầu nói:
"Không cố." Người giải thích lai lịch Tiểu Tuyết lúc trước mỉm cười nói:
"Nếu trên mặt Tuyết La Sam có lưu danh Mạc Như Khí, ngược lại sợ là hàng giả mà thôi. Nghe đồn trong những thứ Thần Tượng luyện chế ra, có vài món còn chưa được lưu danh đâu." "Vì sao? Nói như vậy chẳng may Thần Tượng sẽ lưu danh lên trên bảo vật này thì sao?" Người kia gân cổ lên hỏi.
Người trước lại giải thích: "Chuyện này ngoại lệ. Nghe đồn Tiểu Tuyết chính là thị nữ của Thần Tượng, và còn là tu sĩ Hóa Thần Kỳ. Nếu quần áo trên người nàng mặc có lưu danh Thần Tượng, vậy quan hệ của hai người chỉ sợ đã không phải là chủ nô nữa rồi, mà phải là song tu đạo lữ mới chính xác. Hơn nữa theo truyền thuyết Tuyết La Sam vốn là một trong món vật năm đó Thần Tượng hứng khởi luyện chế cấp cho Tiểu Tuyết, bốn vật này đều không có lưu danh Mạc Như Khí, ngược lại chỉ thấy mỗi cái tên Tiểu Tuyết, nhưng cũng không biết chuyện này là thực hay giả nữa."
Lại có người hoài nghi nói:
"Chỉ là một kiện trang phục mà thôi, liệu có được bao nhiêu uy lực chứ? Võ trưởng lão, thứ này rốt cuộc là pháp bảo dạng gì vậy?" "Tuyết La Sam này công dụng quả thực rất thần kỳ, không hổ là bút tích do Thần Tượng luyện chế ra." Võ Thái cảm thán nói: "Võ gia ta dựa theo công hiệu của Tuyết La Sam trong truyền thuyết mà làm thí nghiệm mới phát hiện. Bộ trạng phục này đúng là có thể tránh được khói, tránh độc, tránh nước, tránh lửa. Vô luận nhiệt độ như thế nào, mặc lên trên người đều bảo trì thân thể mát mẻ thông khí, làm cho người ta ôn hòa thoải mái cực kỳ. Đối với tu chân giả chúng ta mà nói, thì công dụng lớn nhất vẫn là tính năng phòng ngự của nó. Sau khi rót chân nguyên vào, xung quanh trang phục liền xuất hiện một màn hào quang hộ thể, ngay cả một kích toàn lực của tu sĩ Độ Kiếp trung kỳ đều không phá nổi. Đương nhiên đó là dưới tình huống không dùng pháp bảo và nhiều lần công kích toàn lực. Đem nó so sánh cùng Kim Cương Trạc còn mạnh hơn vài phần. Tuy rằng lực phòng ngự vẫn còn kém thượng phẩm pháp bảo phòng ngự, nhưng với các loại công năng thần kỳ, thì cũng đã đủ để nó bước chân vào hàng ngũ thượng phẩm pháp bảo rồi. Chỉ sợ công hiệu của Tuyết La Sam, còn nhiều thứ chưa khám phá ra hết!"
Lúc này mọi người kinh ngạc không thôi, một bộ trang phục lại có nhiều công năng thần kỳ đến mức như vậy, Thần Tượng quả nhiên đúng là danh bất hư truyền. Bất quá hơi đáng tiếc, bộ trang phục kia là quần áo của nữ nhân, phần lớn nam nhân đều không muốn mặc. Nghĩ như vậy nên mọi người lại lắc đầu không thôi!
Tuy nhiên Dược Thiên Sầu không nghĩ như vậy, nghe được Võ Thái giới thiệu công năng của bộ trang phục này, hai mắt hắn nhất thời tỏa sáng, tỷ và Khúc Bình Nhi đều thích mặc quần áo trắng tinh, có khi mua về làm quà cho hai người.
"Mẹ! Không phải nói Thần Tượng thượng cổ trong truyền thuyết đã luyện chế ra rất nhiều Linh Bảo hay sao? Như thế nào không đem hết ra, còn dông dài làm gì thêm nữa chứ." Có thanh âm buồn bực mắng. Cũng không ít người phụ họa cười theo, dù sao hiện giờ bày ra bọn hắn đều khẳng định mua không nổi, chỉ là muốn theo sau góp vui mà thôi. Thế nên có thanh âm hô lớn:
"Ờ đây có đệ tử Vọng Nguyệt Tông không nhỉ? Hay là các ngươi mua về tặng cho chưởng môn Quỳnh Hoa Tiên Tử đi! Ta nghĩ nàng mặc bộ trang phục này sẽ rất vừa vặn đó." Ngay sau đó lại là một trận cười vang.
"Ôi chao, cũng không thể nói như vậy được!" Võ Thái nghiêm mặt nhìn chúng nhân giải thích: "Không dối gạt chư vị bằng hữu! Vừa rồi vị tiên sinh nào đã nói năm xưa do Thần Tượng nhất thời hứng khởi luyện chế ra bốn bảo vật cấp cho Tiểu Tuyết. Đây cũng chính là bốn thứ cuối cùng của buổi đấu giá ngày hôm nay, mà Tuyết La Sam là một trong số đó, ba thứ kia dần dần sẽ mang ra cho mọi người thưởng lãm. Mặc dù đều kém thượng phẩm pháp bảo, nhưng dù sao đó cũng là do Thần Tượng chế luyện, cùng những loại linh bảo bình thường là không cần phải so sánh."
"Cái gì? Chẳng nhẽ Truy Vân Thoa, Tề Văn Khăn và Tuyết Trường Lăng cũng đều có mặt ở đây sao?" Cái thanh âm của người am hiểu thân phận Tiểu Tuyết không khỏi đứng lên kinh hô:
"Nếu nắm giữ cả bốn vật phấm, vì sao Vũ gia không đem chúng ra đấu giá luôn chứ?" "Phải ah! Lấy hết ra cho mọi người thưởng lãm một chút đi." Nhất thời đương trường trở nên hỗn loạn.
Lúc này Võ Thái chỉ hận không thể vả cho mình hai cái vì tội lắm miệng, đây không phải là tự mình rước phiền toái cho chính mình hay sao? Lần lượt đấu giá từng văn kiện, tự nhiên là vì muốn bán được cái giá tốt nhất. Giống như Kính Chiếu Yêu, Tuyết La Sam chính là một kiện pháp bảo gân gà, cho nên mới đặc biệt trưng bày ra trước. Hi vọng nương theo danh khí Thần Tượng sẽ tạo thành hiệu quả dây chuyền như Kính Chiếu Yêu. Huống chi công năng và cấp bậc của Tuyết La Sam còn cao hơn cả Kính Chiếu Yêu. Hẳn là sẽ bán được với giá không sai đi.
"Mọi người im lặng, dần dần chúng ta sẽ mang những món kia ra cho mọi người thưởng lãm, không cần phải vội." Võ Thái đứng ở trên đài liên tục hướng về phía dưới phất tay. Mà Võ Tứ Hải ngồi trong phòng phía sau đã hơi chau mày.
"Các ngươi muốn kiếm tiền thì cũng không nên đem pháp bảo đồng bộ chia ra như thế chứ! Đây không phải là lừa người sao?" Có người kinh hô.
Theo sau đó là thanh âm phụ họa:
"Lấy cả bộ ra đấu giá đi! Đang ngồi ở kia dám khẳng định là đại biểu Phù Tiên Đảo và Vạn Ma Cung, Võ gia các ngươi còn sợ bọn họ không mua nổi sao?" Tiếng ồn càng lúc càng huyên náo, nếu tình trạng này kéo dài xuống dưới hẳn là sẽ không thể khống chế nổi cục diện.
Dược Thiên Sầu nhìn về hướng Võ Lập Thành cười nói:
"Ta cũng hiểu là nếu cục diện kéo dài xuống dưới. Tựu ngay cả Võ gia đều không thể gánh vách nổi chuyện này ah." Võ Lập Thành im lặng không nói, chuyện này gia chủ trong hậu trường tự nhiên sẽ xử lý.
"Oanh! Đều trật tự hết cho ta, kẻ nào huyên náo giết không tha." Vạn Ma Cung - Cừu Vô Oán hét lớn một tiếng, bỗng dưng tháo chiếc áo choàng đen ở trên người rạ, nhìn xung quanh quát:
"Lão phu chính là Cừu Vô Oán, chư vị cần lý luyện chuyện gì thì có thể giảng giải cùng ta." Đóng ở ngay bên cạnh Cừu Vô Oán là bốn người mặc thanh y. Lúc này đã lộ ra tướng mạo chân thực, đang lạnh lùng quét mắt nhìn toàn trường.
"Ma gia Tứ Tướng!" Có người kinh hôề
"Ách...!" Trần cuồng phong vừa nổi lên nhất thời đã tiêu thất không còn trông thấy tăm hơi bóng dáng, cả đám người ngoan ngoãn an vị. Người nào ở trong tu chân giới mà không biết Vạn Ma Cung đây!
Có người nói, ngươi gây với Cừu Vô Oán còn không bằng đi gây với chưởng mồn nhân của Phù Tiên Đảo! Bởi dù sao Phùng Hướng Thiên cũng được mệnh danh là đệ nhất chính phái, nhiều ít sẽ giảng chút điểm đạo lý, còn cơ hội giữ được mạng sống. Nhưng đã gặp Cừu Vô Oán thì nhất định là phải chết, huống chi ở bên cạnh lão gia hỏa này còn có
"Ma gia Tứ Tướng" đại danh đỉnh đỉnh trong giới ma đạo.
Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm. Cừu Vô Oán trừng mắt ra nhìn, bốn phía xung quanh vừa rồi còn ầm ĩ náo nhiệt, thế nhưng hiện giờ đã im lặng như tờ. Dược Thiên Sầu cũng hơi ngần ra, người này đi khỏi Bách Hoa Cốc chạy tới đây làm gì nhỉ? Hắn nhìn tứ phía, thì không khỏi cười hắc hắc nói:
"Hung danh trong ma đạo quả nhiên có lực sát thương! Vừa báo danh hào ra liền hữu hiệu hơn Võ trưởng lão kêu khản cả giọng nhiều." Cả một mảnh im lặng ở trước mặt Cừu Vô Oán, thế nhưng cư nhiên lại vẫn có người vui vẻ trò chuyện được. Điều này khiến cho chúng nhân phải nhìn người mua số một bằng con mắt khác, bọn họ đang suy đoán thân phận của người này. Cừu Vô Oán tự nhiên cũng nghe thấy, liếc mắt nhìn lại, hơi nhíu mày một chút rồi không nói thêm gì. Tương phản còn ngoảnh mặt hướng lên trên đài hô:
"Võ huynh, đã như thế này rồi, còn ngồi ở trong ám phòng làm gì nữa, mời ra ngoài nói chuyện đi!" Người hắn ám chỉ tự nhiên phải là Võ Tứ Hải, bằng không những người khác như thế nào đáng giá để cho lão xưng huynh gọi đệ cơ chứ. Võ Tứ Hải dù sao cũng là gia chủ Võ giạ, một trong tứ đại gia tộc, nên ngữ khí của Cừu Vô Oán coi đã là khách khí lắm rồi.
Từ phía sau màn, Võ Tứ Hải nhẹ nhàng bước ra, trừng mắt nhìn Võ Thái một cái, lập tức hướng Cừu Vô Oán chắp tay nói:
"Cừu huynh, đã lâu không gặp, có gì xin hãy chỉ giáo!" Theo sau, Cừu Vô Oán dựng râu trừng mắt nói:
"Người Võ gia tựa hồ không công bằng cho lắm. Cư nhiên lại đem bốn văn kiện chia ra đấu giá lần lượt. Ta xem buổi đấu gia lần này hay là quên đi thôi." Võ Tứ Hải ảm đạm cười, không nhiều lời vô nghĩa mà nói trực tiếp vấn đề: "Tuyết La Sam giá quy định là hơn tám trăm vạn thượng phẩm linh thạch, Tuyết Trường Lăng giá quy định một trăm ngàn vạn thượng phẩm linh thạch, Tề Vân Khăn là ngàn ba, Truy Vân Thoa cũng tới một ngàn năm trăm vạn. Tổng cộng bốn ngàn sáu trăm vạn thượng phẩm linh thạch. Đây chính là giá cả thương lượng với mãi chủ, không thể thay đổi. Cừu huynh! Nếu chúng ta mang cả bốn món ra bán cũng không thành vấn đề, nhưng cái giá tiền cao như thế, có mấy ai mua nổi như Vạn Ma Cung đâu chứ? Ném Võ gia ta sang một bên chưa nói, chuyện này đối với mãi chủ và người mua ở đương trường đều không có lợi. Coi như ta đáp ứng, những người kia sẽ không chịu đáp ứng, cho nên chia ra vẫn là tốt nhất mà."
Cừu Vô Oán nhíu mày trầm ngâm, hắn biết Võ Tứ Hải nói rất đúng với tình huống. Bất quá hắn vẫn muốn chiếm một chút tiện nghi về cho Vạn Ma Cung, nếu không sao lại có tâm tư nhảy ra phá bãi của Võ gia. Bỗng dưng hắn ngoảnh mặt nhìn tới phía người mua số ba, cười lạnh:
"Đông Phương Trường Ngạo, ngươi đứng ở một bên xem náo nhiệt lâu rồi, phải chăng cũng nên chường mặt ra đây chứ nhỉ?" Đông Phương Trường Ngạo? Trưởng lão của Phù Tiên Đảo cũng đến nơi này sao? Chúng nhân đưa mắt nhìn về phía người số ba, rồi lại nhìn về phía người số một. Số ba là người của Phù Tiên Đảo, vậy thì kẻ nắm giữ thẻ bài số một kia là ai?
Đông Phương Trường Ngạo
"hừ" lạnh một tiếng, đứng lên thoát mảnh áo choàng màu đen trên người, lộ ra chân diện ngắm nhìn bốn phía xung quanh, hơi chắp tay cùng Võ Tứ Hải đứng ở trên đài một cái. Theo sau liền giương mắt nhìn lại phía Cừu Vô Oán. Hai thân ảnh bên cạnh lão đồng dạng cũng hiện ra chân diện, Dược Thiên Sầu nhìn thoáng qua là biết, hai người này cũng là hai vị trưởng lão Độ Kiếp kỳ trên Phù Tiên Đảo.
"Đông Phương Trường Ngạo! Ngươi thấy đề nghị đem cả bốn thứ này ra đấu giá, như thế nào?" Cừu Vô Oán dò hỏi.
Đông Phương Trường Ngạo mặt không chút đổi sắc nói:
"Ngươi khác không dị nghị, ta tự nhiên cũng không có ý kiến." Kì thực bằng vào tiền vốn của Phù Tiên Đảo, lão đương nhiên cũng mong muốn sẽ thu thập được những thứ này cùng một mẻ, kết thúc buổi đấu giá. Coi như không mua được vì nguyên nhân không mang đủ tiền, thì sau khi quay về tông môn cũng không ai trách móc chính mình được. Nhưng hắn và Cừu Vô Oán thân phận không giống nhau, đối phương là ma đạo, bản thân mình là chính đạo. Bởi vậy mà tâm tư trong đầu tự nhiên là không thể thẳng thắn nói ra.
"Ngụy tạo!" Cừu Vô Oán khinh bỉ mắng, liền quay đầu nhìn về phía người số một,
Ôm quyền nói:
"Chẳng biết người mua số một là cao nhân phương nào, có thể cho chiêm ngưỡng dung nhan hình dáng một chút hay không?" Chúng nhân cũng đồng loạt gật đầu, xem ra ai cũng muốn chiêm ngưỡng dung nhan của kẻ lắm tiền nhiều của này rốt cuộc là nhân vật nào. Trên đài, Võ Tứ Hải và đám người Tất Tử Thông đều biết hắn là đệ từ trong Phù Tiên Đảo, vừa nhớ đến cảnh tượng hắn đấu giá cùng với Đông Phương Trương Ngạo, nếu như lúc này lộ ra hình dáng thì không biết sẽ náo nhiệt cỡ nào. Nhất thời mấy người đều trưng bày ra khuôn mặt quái dị không thôi.
Mẹ kiếp! Ma đạo quả nhiên chính là ma đạo, suốt ngày thích đi quấy rối người khác, lão tử còn muốn dùng chiêu bài Phù Tiên Đảo đi hỗn vài năm, Cừu Vô Oán lão gia hỏa ngươi không có chuyện gì thì xả trên đầu ta làm chi? Nếu mấy lão Đông Phương Trường Ngạo trông thấy ta, đến lúc đó lão tử có mười cái miệng cũng không thể nào giải thích được đâu. Dược Thiên Sầu thầm mắng ở trong lòng, nhưng ngoài miệng thì nói:
"Ta không thích xuất đầu lộ diện, chuyện này không cần tính phần của ta, muốn như thế nào ta phụng bồi là được." Lời này vừa nói rạ, Cừu Vô Oán thần tinh xám xịt, còn Ma gia Tứ Tướng thì muốn xông lên động thủ. Bất quá Cừu Vô Oán đã kịp mở rộng hai tay ngăn cản, và truyền âm nói:
"Đừng loạn động, người này tu vi thâm sâu khó lường, chúng ta không phải đối thủ của hắn." "Xem ra thể diện của Vạn Ma Cung ta không đủ rồi." Cừu Vô Oán tự giễu một câu, rồi ngoảnh mặt nhìn sang Đông Phương Trường Ngạo cười nói:
"Đông Phương Trường Ngạo, tất cả mọi người đều muốn nhìn chân diện của người mua số một. Vạn Ma Cung ta không làm nổi, hay là Phù Tiên Đảo ngươi thử một lần xem." Đông Phương Trường Ngạo tự nhiên hiểu Cừu Vô Oán đang rắp tâm châm ngòi. Bất quá hiểu thì hiểu nhưng lão vẫn phải làm, bằng không chẳng những tỏ vè nhược thế hơn người mua số một, đồng thời cũng yếu thế hơn cả Vạn Ma Cung. Huống chi ở đây còn có rất nhiều người đang nhìn xem cử động của mình...
Đang chần chừ, thì bỗng dưng Dược Thiên Sầu mở miệng, lúc này hắn không mở miệng không được ah! Cừu Vô Oán này một bụng tâm tư tranh giành uy phong, xem ra không nhìn thấy mình tuyệt đối sẽ không bỏ qua, nhất định phải khiến cho lão gia hỏa này câm miệng lại. Vậy nên, Dược Thiên Sầu trầm giọng cười lạnh nói:
"Một đám ếch ngồi đáy giếng, phân ra mấy cái danh hào đứng đầu ma đạo, đứng đầu chính đạo. Cừu Vô Oán! Xem ra ngươi đã quên mấy năm trước ở Yêu Quỷ Vực ta khiến trách Phù Tiên Đảo một phen rồi đúng không? Quả nhiên buông tha cho Vạn Ma Cung các ngươi là một sai lầm ah! Nếu vậy rảnh rỗi ta đến Vạn Ma Cung dạo chơi, cho ngươi được thỏa mãn tâm nguyện nhé." Lời vừa nói ra, cả người Đông Phương Trường Ngạo cùng Cừu Vô Oán đều chấn động, thất thanh kinh hô:
"Là ngươi!" Cũng có thêm mấy người ở đương trường, mặc áo choàng màu đen nhảy dựng lên khỏi ghế.
Sau khi thốt lên xong, hai người liền đưa mắt nhìn nhau, trên mặt mang theo thần tình khiếp sợ không thể ngăn cản. Người khác không biết Dược Thiên Sầu đang nói gì, nhưng hai người bọn hắn lại phi thường rõ ràng. Mấy năm trước hai người ở trong Yêu Quỷ Vực, năm sáu vị trưởng lão tu vi Độ Kiếp hậu kỳ của Phù Tiên Đảo đều trúng thương, Đông Phương Trường Ngạo đã tự mình trải qua chuyện này nên sao có thế quên được, về phần nhóm người Cừu Vô Oán, thì lúc ấy phải chờ nhóm người tỉnh dậy, mới theo trong miệng Đông Phương Trường Ngạo nghe ra một chút ý tứ. Nhưng lão vẫn không tin, bằng vào một cỗ chân khí mà có thể làm bị thương năm sáu cao thù của Phù Tiên Đảo. Sau đó, bọn họ đều phán đoán rằng, trong Yêu Quỷ Vực này có Hóa Thần Kỳ ẩn tu.
Vốn đây cũng là chuyện bí mật, cam kết giữa nhóm nhân vật cao tầng của các phái. Nên thoạt đầu Dược Thiên Sầu cũng không biết, về sau nghe Phí Đức Nam kể lại, bản thân hắn mới hiểu ra, chỉ sợ cái người đã ra tay chấn nhiếp quần hùng kia chính là Tất Trường Xuân ah!
Lúc này, bỗng dưng hai người nghe một ngoại nhân nói ra chuyện bí mật năm xưa! Thì không khỏi tưởng nhớ đến cỗ chân khí bá đạo cùng tu vi thâm sâu khôn lường của người kia, nhất thời chân tay đã hơi có điểm run rẩy.