Trời đã sáng, việc tìm kiếm đệ tử các phái tiến hành tương đối thuận lợi, có la bàn thần thức làm hướng đạo, trên đường gặp phải tiểu yêu hoặc đơn phương hoặc đi theo đàn căn bản không đỡ được bước chân mười vị cao thủ Độ Kiếp kỳ, cả đám đệ tử tìm được, lại được những trưởng lão hộ tống quay trở về trên đỉnh núi. Trên đường có không ít đệ tử đang giằng co với yêu nghiệt được cứu lại, trở lại đỉnh núi đệ tử các phái đều may mắn không ngớt. Bọn họ biết, lần thí luyện hôm nay xem như sẽ sớm kết thúc.
"Thứ tốt, thứ tốt a! Yêu Quỷ Vực thật sự là địa phương tốt." Trong tay Dược Thiên Sầu đang cầm một gốc cây cỏ hình dáng quái dị hắn mới vừa đào đi ra oa oa kêu to cười lên điên cuồng. Cách đó không xa Khấu Tuyết Hoa cầm thanh kiếm máu chảy đầm đìa trong tay, thở hổn hển, vẻ mặt oán giận theo dõi hắn, bên người còn nằm một con cự mãng đã chết cách đó không xa.
"Dược sư huynh, có phải chúng ta đã bỏ chạy trốn quá xa một chút hay không." Cổ Thanh Vân quan sát bốn phía, càng chạy càng kinh hãi, Dược Thiên Sầu chuyên chọn một ít địa phương hiểm ác đáng sợ mà đi, đã đi rất xa, hắn nhìn thấy một ít hoa hoa thảo thảo liền chạy còn nhanh hơn thỏ, vừa chạy tới lập tức đào điên cuồng.
May là trong mấy người còn có một Khấu Tuyết Hoa có Nguyên Anh kỳ, trên đường vài lần gặp nạn đều do nàng xuất thủ hóa giải, nhưng Dược Thiên Sầu vẫn chẳng hối cải, nguy hiểm của Yêu Quỷ Vực ở trong mắt hắn hình như chó má cũng không bằng, giống như những hoa hoa thảo thảo kia mới là vận mệnh tử của chính hắn. Làm mấy nữ nhân vừa mới ra đời cũng bị tình tự của hắn cảm nhiễm, hình như Yêu Quỷ Vực xác thực cũng bất quá là như vậy, thấy một ít hoa hoa thảo thảo kỳ lạ còn tốt bụng kêu lên nhắc nhở hắn.
Dược Thiên Sầu cầm vật trong tay ném vào túi trữ vật, cười hì hì vỗ vỗ vai Cổ Thanh Vân:
"Cổ Thanh Vân, đã nói với ngươi bao nhiêu lần, từ hôm nay trở đi ngươi phải gọi lão đại, đừng gọi cái gì sư huynh, tuy rằng tu vi của ta cao hơn ngươi một chút, thế nhưng ta không thích. Đừng quên lúc trước ngươi có nói qua, chỉ cần ngươi có thể sống đi ra Yêu Quỷ Vực, ngươi là người của ta." "Ân! Ân! Lúc đó chúng ta đều nghe được…chúng ta có thể làm chứng." Tiếu Uyển Thanh bọn họ vui tươi hớn hở ồn ào, ba nữ nhân không biết trời cao đất rộng chạy theo Dược Thiên Sầu chơi đùa không ngừng, lại không biết Khấu Tuyết Hoa một đường khổ sở gặp nạn, chỉ biết ở một bên vừa kêu vừa hét vang.
Cổ Thanh Vân cười khổ không ngớt, Dược Thiên Sầu luôn không quên nhắc hắn sự kiện kia, còn giống như xem là thật, điều này bảo hắn phải làm sao. Mà hắn cũng lý trí hơn ba nữ nhân, hiện tại còn chưa đụng phải yêu qái gì lợi hại, Khấu Tuyết Hoa còn có thể tiếp tục ứng phó, nhưng nếu Dược Thiên Sầu cứ tiếp tục làm như thế, sớm muộn sẽ gây ra họa, nhưng uy vọng của người ta hiện tại rất cao, các nữ nhân đối với hắn nói gì nghe nấy, mà hắn lại tu vi thấp, lời nhẹ, thế đơn lực bạc a!
"Ai nha nha!" Dược Thiên Sầu bỗng nhiên chỉ vào một đỉnh núi uẩn khí lượn lờ cách đó không xa, than thở:
"Linh khí quấn quýt, gió thổi không dứt, địa phương linh khí vô cùng dư thừa, nơi đó chắc chắn có thứ không tầm thường, chúng ta đi qua nhìn." "Không nên! Phía trước theo ta đoán, sợ có yêu vật gì lợi hại." Khấu Tuyết Hoa bỗng nhiên ngăn cản, nàng vuốt mái tóc rối loạn vì cuộc tranh đấu vừa rồi, hai mắt nhìn chăm chú vào địa phương Dược Thiên Sầu vừa nói, nơi đó so với bốn phía lại có thụ cao rừng rậm hiếm thấy, hơn nữa tĩnh mịch tới mức không có một điểm thanh âm, nàng đã sớm chú ý tới nơi đó, bằng trực giác mà nói, nhất định rất nguy hiểm.
Cổ Thanh Vân cũng phát hiện có chút không thích hợp, một đường đi tới còn nghe được tiếng kêu kỳ quái kinh khủng, thế nào đến gần lại không hề có chút thanh âm nào? Thật quá an tĩnh. Hắn không khỏi gật đầu nói:
"Khấu sư tổ nói có đạo lý, Dược sư huynh, chúng ta đi đường vòng thôi!" Về phần lão đại, hắn thật sự gọi không ra miệng.
"Không cần, tất cả có ta, ta bảo đảm các ngươi không có việc gì." Dược Thiên Sầu nói xong dẫn đầu rời đi, Tiếu Uyển Thanh ba nàng nhìn nhau, người nào đó đã có một phiếu quyết định, phản đối vô hiệu, vì vậy vui tươi hớn hở chạy đi theo.
Sùng bái mù quáng! Khấu Tuyết Hoa và Cổ Thanh Vân nhìn nhau, hai người cười khổ lắc đầu, không thể tránh được đi theo tới.
Trên ngọn núi hiện ra màu xanh biếc, thụ cao rừng rậm, thảm thực vật sinh cơ dạt dào, đi qua một mảnh rừng cây rậm rạp, mấy người đứng dưới chân núi không cao lắm, trên đỉnh núi được linh khí tụ tập như mây mù bao phủ, trong hô hấp, hương khí thơm ngào ngạt phiêu bay lả tả chung quanh, nơi mũi bắt được một tia hương vị như có như không.
Địa phương như vậy, không ngờ còn có một con đường nhỏ như ruột dê nối thẳng lên núi, ngay chỗ khởi điểm, một tấm bia đá dựng lên chặn bước chân của mọi người.
"Người xâm nhập giết! Linh Vụ Tam Thánh." Cổ Thanh Vân niệm xong tấm bia, cùng Khấu Tuyết Hoa nhìn về phía Dược Thiên Sầu. Nhìn thấy tấm bia không chút thương lượng nhắn nhủ, Tiếu Uyển Thanh ba nàng cũng có chút do dự.
"Linh Vụ Tam Thánh? Là người, yêu hay quỷ? Rốt cục là ba thứ gì vậy?" Dược Thiên Sầu xoa cằm nghi hoặc nói. Hắn nhìn chằm chằm văn tự trên bia đá âm thầm nói, là ai ngưu bức như thế a? Linh Vụ Tam Thánh! Xem danh hào hình như địa vị không tầm thường nha! Không biết Quỷ Vương Lệnh của Quỷ Tướng Quân có thể tráo được hay không đây? Ra vẻ Ngu Cơ nói qua, phương viên mấy ngàn dặm là quỷ hay yêu thấy lệnh bài đều phải nể tình.
Nghĩ tới đây, Dược Thiên Sầu an lòng không ít, vận chuyển chân nguyên, thu về hai tay làm như miệng loa, hướng trên núi la lớn:
"Linh Vụ Tam Thánh ở trên núi, tại hạ đặc biệt đến bái phỏng." Thanh âm cuồn cuộn truyền lên núi.
Mấy người còn lại lấy làm kinh hãi, hắn làm gì vậy? E sợ người ta không biết có người vào núi sao?
"Là ai ở dưới chân núi la to." Lập tức có thanh âm trên núi truyền xuống. Chỉ thấy ba đạo bóng xám xẹt qua, hai lão giả gương mặt quái dị, còn có một nữ tử xinh đẹp như hoa ăn mặc bại lộ trong nháy mắt đi tới trước mặt bọn họ.
Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm. Hai bên đều tự quan sát đối phương, Khấu Tuyết Hoa liếc mắt liền nhìn ra tu vi ba người xa xa cao hơn chính mình, trong lòng bắt đầu có chút lo lắng, oán Dược Thiên Sầu không nên chạy loạn. Cổ Thanh Vân thầm than, lần này không biết là phúc hay là họa, người này đang muốn làm gì? Là đầu óc có chuyện hay do bản thân hắn chưa bao giờ gặp qua thế nào là nguy hiểm? Chưa từng thấy hắn sợ qua cái gì. Thấy bầu không khí có chút sai, ba nữ nhân không biết trời cao đất rộng cũng mơ hồ có chút khiếp đảm.
Thoáng chốc, Dược Thiên Sầu chắp tay cười nói:
"Tại hạ Dược Thiên Sầu, vốn thấy núi này phong quang tú lệ nên muốn đến du lãm một phen, đi tới chân núi thấy tấm bia đá mới biết là nơi đã có chủ, bởi vậy mạo muội quấy rối, mong được bao dung." Nói đùa gì vậy? Ở trong Yêu Quỷ Vực du lãm phong cảnh? Xem mình là Yêu Vương hay Quỷ Vương? Dù là chúng ta cũng không dám nói mạnh miệng như vậy. Linh Vụ Tam Thánh đưa mắt nhìn nhau, không ngờ là sáu người, còn là sáu nhân loại tu vi không tốt lắm, nhưng người dẫn đầu lại không nhìn thấu tu vi, xem hình dạng tu vi cũng không cao được đi đâu.
Thấy ba người cũng không nói, Dược Thiên Sầu lại cười nói:
"Nói vậy ba vị là Linh Vụ Tam Thánh đại danh đỉnh đỉnh, tại hạ nghe danh đã lâu, hôm nay vừa thấy, quả nhiên danh bất hư truyền." Mấy người phía sau rùng mình, người này không ngờ chuyện gì cũng dám nói đi ra, vừa rồi còn không biết Linh Vụ Tam Thánh là vật gì, hiện tại vừa thấy mặt liền nói ngưỡng mộ đại danh đã lâu.
Nghe vậy, một lão giả tóc vàng bù xù khặc khặc cười nói:
"Ta nói là ai dám xông vào Linh Vụ Sơn, nguyên lai là mấy người a!" Hắn cố ý nhấn mạnh chữ
"người", không thể nghi ngờ đã nói cho đối phương ba người bọn hắn không phải nhân loại.
"Khanh khách! Xác thực là ít khách đến!" Nữ tử đẹp đẽ cười đến bộ ngực run rẩy.
Một lão giả hình dạng được xem như đoan chính, vươn đầu lưỡi liếm một vòng nhìn thật buồn nôn, cười quái dị nói:
"Nếu ngưỡng mộ đại danh chúng ta đã lâu, đã biết uy danh của ba người chúng ta tại Yêu Quỷ Vực, tu vi nông cạn không ngờ dám xông vào nơi đây, thực sự là mới mẻ, xem ra ngày hôm nay chúng ta có lộc ăn, ta đã lâu không có hưởng qua tư vị của thịt người." "Xoát…xoát…" Mấy người thấy tình thế sai, liền nhanh rút ra trường kiếm, Khấu Tuyết Hoa cầm kiếm hoành thân chắn trước người Dược Thiên Sầu. Dược Thiên Sầu hài lòng liếc nhìn nàng, âm thầm gật đầu, nhưng đưa tay nhẹ nhàng đẩy nàng ra, bước tới, làm mấy người phía sau kinh hãi không ngớt.
"Hừ! Cho mặt mũi lại không biết xấu hổ, ba con tiểu yêu cũng dám lập uy danh tại Yêu Quỷ Vực, dù là Yêu Vương và Quỷ Vương chưởng quản mấy ngàn dặm nơi này cũng không dám ở trước mặt ta làm càn, các ngươi tính là vật gì vậy?" Dược Thiên Sầu chẳng đáng hừ lạnh nói, trong tay cầm một lệnh bài ngăm đen hướng ba yêu quái chậm rãi giơ lên.
Tinh Thần Châu
Tác giả: Thiên Sầu