Dược Thiên Sầu sắc mặt thê lương nhìn mọi người, vẫn đang không ngừng lắc đầu tự trách, ngực cũng thầm oán giận, vốn định để Quỷ Tướng Quân hỗ trợ thu luôn những người này, thế nhưng chính mình còn rất nhiều sự tình phải nhờ vào Phù Tiên Đảo đi làm, huống chi trong tay đám lão bất tử trên đỉnh núi còn có la bàn thử thần thức, đến lúc đó nếu hắn một mình trở lại khẳng định sẽ làm cho người khác hoài nghi.
Bất quá lưu lại đám người này cũng có chỗ tốt, không nói mà mất tích, ít nhất có thể chứng minh sự mất tích của mấy trăm đệ tử không liên quan gì tới ta. Bỏ đi, bắt một đám Nguyên Anh kỳ và Kết Đan kỳ cũng không tệ, ít nhất còn mạnh hơn đám Trúc Cơ kỳ trước mặt, còn đỡ tốn nhiều tinh lực trợ giúp bọn họ đề cao tu vi, những điều khác sau này hãy tính.
"Chư vị! Huynh đệ tỷ muội các phái, xin nghe ta nói." Dược Thiên Sầu tựa hồ trong nháy mắt đã nghĩ thông suốt, cao giọng nhìn mọi người hô:
"Mọi người đều tự tản ra thôi! Lịch lãm mới qua một ngày đêm mà thôi, ngày sau này còn rất dài, mọi người đều tự bảo trọng!" Nói xong, nhìn Khấu Tuyết Hoa bọn họ cùng Cổ Thanh Vân ngoắc nói:
"Chúng ta đi thôi!" Mấy người gật đầu, theo hắn hướng chỗ sâu trong Yêu Quỷ Vực thâm trầm đi đến.
Đi không bao xa, mấy người phát hiện không thích hợp, cùng nhau nhìn lại, toàn bộ nữ đệ tử của Vọng Nguyệt Tông đang đi theo phía sau không xa, mà phía sau bọn họ còn có đệ tử các phái, cứ như vậy không xa không gần đi theo bọn họ.
Những người này mặc kệ là chính hay ma đạo, đều là lần đầu đến Yêu Quỷ Vực, về phần người có kinh nghiệm đều đã bị Dược Thiên Sầu thu vào trong Ô Thác Châu. Vừa nghe nói phải tản ra, đều cảm thấy thiếu gì đó, trời còn chưa sáng hẳn trong Yêu Quỷ Vực âm trầm kinh khủng, tất cả mọi người có điểm không biết nên đi nơi nào.
Toàn bộ đệ tử Vọng Nguyệt Tông đều là nữ nhân, vô ý thức đuổi theo Dược Thiên Sầu mà trong lòng các nàng nhận định là cường giả, dù sao biểu hiện trong đêm của Dược Thiên Sầu thật sự là quá cường hãn, dù là Quỷ Tướng Quân hắn còn không sợ, theo hắn hẳn nên an toàn rất nhiều, ai kêu nữ nhân trời sinh thích bám vào bên người nam nhân có cảm giác an toàn.
Mà Dược Thiên Sầu trải qua một đêm này, mơ hồ trở thành chỗ dựa cho đệ tử các phái, đệ tử các phái vốn cố tình đi theo, bắt đầu còn bồi hồi, lại thấy Vọng Nguyệt Tông đã đuổi theo, tự nhiên bắt chước, mọi người cứ không xa không gần đi theo sau.
Dược Thiên Sầu ngạc nhiên nói:
"Các ngươi đều theo chúng ta làm gì?" Đệ tử các phái tụ thành một đống, lại cảm giác an toàn hơn, cũng không ai trả lời câu hỏi của hắn, nghẹn nửa ngày, một nữ đệ tử Vọng Nguyệt Tông bĩu môi nói:
"Yêu Quỷ Vực lớn như vậy, ngươi dựa vào cái gì nói chúng ta đi theo các ngươi? Chúng ta còn muốn đi qua bên kia." Có đúng dịp như thế? Dược Thiên Sầu vừa nghĩ liền hiểu được, bọn họ đang sợ, bất quá cảm giác được mọi người dựa vào cũng không tệ. Sợ thì nói rõ nha! Hết lần này tới lần khác nha đầu chết tiệt còn cãi cứng. Dược Thiên Sầu thoáng cười, nổi lên tâm tư trêu đùa, gật đầu nói:
"Nguyên lai là chúng ta cản đường các ngươi." Sau đó nhìn mấy người Cổ Thanh Vân nói:
"Chúng ta tránh đường ra, để các tỷ muội Vọng Nguyệt Tông đi trước." Mấy người cười, theo lời tránh đường ra. Toàn bộ nữ đệ tử Vọng Nguyệt Tông nhất thời liền xấu hổ, đi cũng không được, không đi cũng không phải. Cuối cùng nữ đệ tử kia mạnh miệng nhìn một nữ tử lớn tuổi hơn đứng bên cạnh nói:
"Đại sư tỷ, chúng ta đi, miễn cho người ta xem thường Vọng Nguyệt Tông chúng ta." Nói xong liền kéo nàng kia đi tới.
Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm. Vị đại sư tỷ kéo nàng nói:
"Không nên nói bậy, Vọng Nguyệt Tông chúng ta luôn giao hảo với Phù Tiên Đảo." Nàng xoay người thi lễ với Dược Thiên Sầu:
"Vọng Nguyệt Tông đệ tử đời mười chín Lam Tâm Nguyệt, gặp qua Dược sư huynh." "Khách khí, khách khí." Dược Thiên Sầu tùy ý chắp tay nói, tuy rằng dung mạo đối phương cũng không tệ lắm, nhưng mỹ nữ xinh đẹp trong tu chân giới quá nhiều, nếu như không phải vạn phần xuất sắc, thật sự cũng chẳng có gì hiếm lạ.
Lam Tâm Nguyệt cười nói:
"Dược sư huynh tài hoa hơn người, còn thỉnh đừng tính toán như tiểu sư muội của ta. Chúng ta mới vào Yêu Quỷ Vực, thật sự ăn hôm nay lo bữa mai, nếu như Dược sư huynh có kiến nghị gì tốt, còn thỉnh vui lòng chỉ giáo dùm cho." "Lời này nói thật xuôi tay." Dược Thiên Sầu gật đầu, lại quay đầu nhìn nữ tử mạnh miệng hung hăng quát:
"Nha đầu, không có việc gì nên theo đại sư tỷ ngươi học học, nếu sau này nói chuyện không đầu không đuôi với ta sớm muộn sẽ bị thiệt thòi lớn đó." "Ngươi…" Nữ đệ tử kia vừa muốn phản kích, liền bị đồng môn bên cạnh che miệng lại.
Dược Thiên Sầu lười để ý nàng, hướng đệ tử các phái chắp tay nói: "Lần này gặp gỡ Quỷ Tướng Quân thuần túy là đúng dịp hắn đi tuần, tiếp theo có lẽ sẽ không còn chuyện như vậy xảy ra. Hiện tại trời đã gần sáng, lập tức sẽ là thiên hạ của yêu tộc, mọi người tập trung cùng một chỗ mục tiêu thực sự là quá lớn, nên phân tán càng an toàn, tốt nhất tìm một địa phương không ai tìm được trốn đi. Kỳ thực ta cũng chỉ lo hôm nay không lo được ngày mai, không có khả năng chỉ đánh đàn là có thể đối phó với bất luận yêu quái nào, mọi người theo ta cũng bị nguy hiểm, chính mình đều tự bảo trọng thôi!"
Nói xong dừng ở đó, mặc kệ lời của mình có được họ nghe vào tai hay không, không có khả năng mang theo một đám người đông như vậy loạn chuyển trong Yêu Quỷ Vực, dù bảo hộ bọn họ thì thế nào? Ngày nào đó ra khỏi Yêu Quỷ Vực còn không mạnh ai nấy đi, có mấy người nhớ kỹ lòng tốt của mình, tu chân giới nha! Luôn như vậy.
"Chúng ta đi thôi!" Dược Thiên Sầu mang theo mấy người dần dần biến mất ngay trước mắt đoàn người. Mọi người ngẫm lại cũng hiểu được hắn nói có đạo lý, nhất thời liền náo nhiệt, bắt đầu kéo bè kéo cánh lập tiểu đội.
Trưởng lão sáu đại môn phái trên đỉnh núi sắc mặt trầm xuống, từ trên la bàn thần thức mà xem, những quang điểm đại diện cho đệ tử bị bắt đều toàn bộ biến mất, cứ theo lẽ thường phán đoán, những người này cũng đều đã chết. Tổn thất thảm trọng a! Không hề nghi ngờ, những đệ tử kia đều là đệ tử tinh nhuệ của các phái. Làm kẻ khác kỳ quái chính là, nguyên lai một đống quang điểm tụ tập một chỗ ban đầu lại tựa hồ không có chuyện gì, hiện tại không ngờ còn tản ra tứ tán.
"Hưu…" Xa xa truyền đến tiếng phi hành rất nhanh, thanh âm do xé gió mà sản sinh ra thật bén nhọn. Mọi người vừa ngẩng đầu, còn chưa kịp phản ứng, liền phát hiện trên đỉnh núi đã xuất hiện sáu lão giả, dẫn đầu chính là Ma Cửu Cô đang chống trượng.
Hiển nhiên là sáu vị cung phụng của Phù Tiên Đảo đã tới. Trưởng lão các phái thầm giật mình, không hổ là cao thủ Độ Kiếp hậu kỳ, ngàn vạn dặm xa xăm, chỉ trong mấy canh giờ đã đến, đã vậy họ còn khoảng không phi hành, tu vi thật cao thâm, tốc độ thật nhanh!
Đông Phương Trường Ngạo cũng kinh hãi, thế nào ngay cả vị cung phụng có tư cách lớn nhất Phù Tiên Đảo như Ma Cửu Cô cũng tới, hắn nhanh chân dẫn chín vị trưởng lão đi tới cùng nhau hành lễ nói:
"Gặp qua Cửu Cô, gặp qua các vị cung phụng." Những trưởng lão của các phái cũng theo lệ hành lễ một chút, mặc kệ nói như thế nào, tuổi tác và tu vi của người ta rành rành bày ra trước mặt.
Quải trượng trong tay Ma Cửu Cô nhẹ nhàng chống xuống, trầm giọng nói:
"Trường Ngạo, đem chuyện trải qua nói lại lần nữa." Đông Phương Trường Ngạo gật đầu thưa dạ, lập tức đem chân tướng sự tình đơn giản sáng tỏ nói lại một lần.
Sau khi nghe xong, Ma Cửu Cô trầm giọng nói:
"Việc này không nên chậm trễ, sáu phái phân tán xuống núi cứu người. Phù Tiên Đảo sẽ đi cùng ta, năm người các ngươi đi cùng một môn phái, có thể cứu được một người tính một người." Năm vị cung phụng phía sau kể cả các trưởng lão đều ứng tiếng, lúc này dù là Cừu Vô Oán tính tình không tốt cũng không dám ở trước mặt làm xằng bậy.
Tinh Thần Châu
Tác giả: Thiên Sầu