Dược Thiên Sầu một thân thanh sắc trường sam, mặc cho từng luồng âm phong quét ngang qua người. Hắn yên lặng quẳng ném ánh mắt nhìn vào bức phù điêu hoa văn ở trên đại môn, lão nhân, hài tử, nam nhân, nữ nhân trên bức phù điêu, mỗi người đều mang vẻ mặt bất đồng, hỉ nộ ái ố trông thực sống động. Mỗi người giống như đang nói chuyện cùng hắn bình thường.
 
"Oong...." Đột nhiên thất thải quang mang nở rộ bên trong hang động, Tam Muội Chân Hỏa bao trùm toàn thân của Dược Thiên Sầu, tuy âm phong điên cuồng thổi tán loạn, nhưng ánh lửa nhìn vẫn như thực chất.
 
Dược Thiên Sầu biểu tình nghiêm trang túc mục, hắn không biết làm cách này có hoàn toàn chặt đứt thông đạo Minh giới hay không, hắn cũng không biết làm như này có đúng hay không? Nhưng bản thân Dược Thiên Sầu lại biết, lưu lại cánh cửa quỷ môn quan này ở nhân gian, thì đối với chúng sinh nhân gian mà nói..., là quá không công bình. Một khi đám Quỷ tu mất hứng, chúng sinh nhân gian sẽ rơi vào tràng cảnh sinh linh đồ thán.
 
"Chẳng quản đúng hay sai, nếu thế sự đã vô thường, công và tội cứ để cho một mình Đại Thiên Chưởng Hình Sứ ta gánh vác đi!"
 
"Oong....Oong....."
 
Đột nhiên trên bức phù điêu hoa văn không ngừng phát ra thanh âm "ầm ầm" quanh quẩn ở bốn phía xung quanh hang động, thanh âm này giống như tiếng Phạm m, vang vọng không dứt ở bên tai người khác. Lúc này trong lòng Hồng Thái Long bỗng dưng trào dâng lên một tia cảm xúc nghiêm trang khó tả, ánh mắt quét nhìn bốn phía, nhưng không biết thanh âm này đến tột cùng là phát ra từ nơi nào.
 
Lúc này, Dược Thiên Sầu đã muốn nghênh chưởng đẩy ra, đồng thời Tam Muội Chân Hỏa cũng men dọc theo cánh tay hắn bạo phóng ra, bức ngược luồng âm phong lùi trở về. Rất nhanh, thất thải hỏa diễm đã bao trùm lên cánh cửa quỷ môn quan, những khuôn mặt hỉ nộ ái ố trên bức phù điêu hoa văn dần dần hiện ra biểu tình thiên biến vạn hóa, sau đó chậm rãi tan chảy, dung hợp vào trong tòa đại môn, giống như chặt đứt luyến ái của chúng sinh đối với thế gian này, hết thảy tham lam sân si đoạn tuyệt cùng âm dương hai giới, trở về cát bụi, âm dương hai giới từ nay vĩnh viễn sẽ không còn nối liền được nữa.
 
Ngay khi khe hở trên cánh cửa bị tan chảy, dung hợp nối liền vào nhau, thì Dược Thiên Sầu biểu tình ngưng trọng, tùy tay thu hồi Tam Muội Chân Hỏa trở về.
 
Từng luồng âm phong gào rít và tiếng Phạm âm quanh quẩn không dứt bên tai cũng chợt tan biến. Hai người lẳng lặng ngắm nhìn bốn phía xung quanh thật lâu, sau đó Dược Thiên Sầu mới xoay người lại, dang tay nhìn Hồng Thái Long nói: "Không phải ngươi nói, sau khi nung chảy bức phù điêu hoa văn, thì môn khẩu Minh giới cũng sẽ hoàn toàn biết mất hay sao? Chẳng lẽ cứ như vậy là biến mất rồi ư?"
 
"Ta cũng chỉ nghe qua truyền thuyết này mà thôi. Không dám xác định là thật hay giả...." Hồng Thái Long cười khổ giải thích, còn chưa nói dứt lời, thì đã phát hiện trong ánh mắt của Dược Thiên Sầu đang nhìn về phía mình có điểm bất thường. Vừa quay đầu nhìn lại sau lưng, thì chỉ thấy U Minh Hỏa Hải đang dần tắt lịm, thế lửa trùng thiên lúc trước đang yếu dần và hạ thấp xuống dưới.
 
Đột nhiên, dưới lòng đất nứt toác ra, cả dòng dung nham đỏ rực nháy mắt tràn vào khe nứt, chảy xuống vực sâu thăm thẳm. Đồng thời không gian bên trong hang động cũng trở nên tối đen, đưa tay lên nhìn không thấy năm ngón, bằng vào tu vi của hai người thế nhưng lại không nhìn thấy rõ đối phương, giống như đang ở trong một cái hắc động bình thường.
 
Nhất thời Dược Thiên Sầu đề cao cảnh giác lên, sợ có nguy hiểm nên muốn phóng xuất thần thức ra, cùng đưa Hồng Thái Long rời đi, nhưng lúc này lại phát hiện thần thức căn bản là vô pháp phóng thích ra ngoài cơ thể, càng làm cho hắn hoảng sợ chính là, mối liên hệ với Ô Thác Châu đã hoàn toàn bị chặt đứt, muốn ly khai cũng là không được nữa rồi.
 
"Hồng Thái Long!" Dược Thiên Sầu mở miệng khẽ gọi một tiếng, nhưng lại thấy căn bản là không phát ra được thanh âm, tứ chi vừa muốn cử động cũng cứng nhắc, giống như linh hồn và thể xác của mình đã hoàn toàn chia cắt, chỉ còn lại ý thức mông lung mờ mịt mà thôi.
 
"Ta kháo! Làm sao vậy nhỉ. Chẳng lẽ lão tử làm chuyện gì sai, đây là trừng phạt dành cho lão tử hay sao?" Dược Thiên Sầu nhìn quang cảnh hắc ám vô biên điên cuồng hò hét, một nỗi sợ hãi theo đáy lòng trào dâng lên. Hắn muốn xé rách cái không gian này ra, nhưng là hắn lại không có cái năng lực đó.
 
Bỗng nhiên trước mắt xuất hiện hai đốm quang mang, hắn chợt nhận ra Hồng Thái Long đang ở gần trong gang tấc, Hồng Thái Long cũng mang vẻ mặt hoảng hốt nhìn hắn. Trong lúc sửng sốt, hai người theo bản năng giơ tay lên, thì phát hiện ra đã có thể cử động, nhưng một thân bổn sự vẫn còn chưa quay trở về. Nguồn: http://truyenfull.vn
 
Hai người muốn nhích đến gần, nhưng vô luận chạy nhanh như thế nào đều không thể tới gần, khoảng cách gần trong gang tấc này lại giống như thiên thai vô tận không có bến bờ.
 
Hai người mệt mỏi ngồi xuống dưới đất, bất lực ngắm nhìn bốn phía xung quanh, đột nhiên bức phù điêu hoa văn trên cánh cổng minh thiết chợt hiện ra ở giữa không gian hắc ám. Lúc này chỉ thấy trong hốc mắt của những chiếc đầu lâu khô trên bức phù điêu bay ra vô số quang mang lốm đốm, chờ đến khi cả không gian hắc ám xung quanh đều tràn ngập quang mang lốm đốm, thì bức phù điêu hoa văn lại yên lặng tan biến vào trong hư không.
 
Những quang mang lốm đốm bay lượn trong không gian hắc ám, dần dần di chuyển theo quy luật, hình thành khung cảnh giống như sao trời đêm đen. Hai người đột nhiên phát hiện ra, chính mình đang ngồi ở giữa muôn ngàn vì sao, thậm chí những quang mang lốm đốm còn bay xuyên qua cơ thể hai người tập trung về một nơi.
 
Hai người đưa mắt nhìn theo, thì bọn hắn lại trông thấy cánh cửa Minh giới hiện ra, tất cả những quang mang lốm đốm không hề gặp phải một chút lực cản nào, dễ dàng xâm nhập lên trên vách tường. Mà lúc này, đại môn Minh giới lại không hề hư hao chút nào, trường hợp phi thường quỷ dị, một cỗ cảm xúc tang thương bất chợt trào dâng lên ở trong lòng hai người.
 
Khi quang mang lốm đốm cuối cùng nhập vào trong đại môn Minh giới, thì cả tòa đại môn đột nhiên trở nên vặn vẹo, hóa thàn một đoàn hắc quang, hắc quang đen nhánh thâm thúy, càng xoay tròn thì càng thu nhỏ lại, dần dần tan biến vào trong hư không, giống như thể nó chưa từng tồn tại qua bao giờ.
 
Hai người lập tức cảm thấy đất trời xoay chuyển, như vừa tỉnh dậy từ trong cơn mộng bình thường, đột nhiên một tia nắng rực rỡ bao trùm lên trên thân hai người. Hai người vừa kinh ngạc vừa ngẩng đầu nhìn lên không trung, thì phát hiện ra không biết từ lúc nào, bản thân mình đã đứng ở một cái địa phương hoàn toàn xa lạ, lúc này đang là giữa trưa.
 
Cẩn thận ngắm nhìn hoàn cảnh bốn phía xung quanh, không thấy đại môn Minh giới, cũng không thấy bức phù điêu hoa văn đâu nữa. Cái gì U Minh Hỏa Hải, dung nham cuồn cuộn, thậm chí ngay cả vách tường Minh Thiết bên trong Cửu U Minh Động cũng đều không còn nhìn thấy. Tựa như, trong nháy mắt hai người đã chuyển dời đến một địa phương hoàn toàn xa lạ.
 
Lúc này, một con tiểu côn trùng từ nơi khác bay qua, giống như mệt mỏi, trực tiếp đậu xuống khuôn mặt của Dược Thiên Sầu, làm cho hắn theo bản năng ngứa ngáy, vươn tay lên chụp một cái tát, thanh âm giòn tan chợt vang lên, đồng thời da mặt cũng cảm thấy đau nhức. Hồng Thái Long ngạc nhiên quan sát Dược Thiên Sầu, mà Dược Thiên Sầu thì toàn thân run rẩy, nâng tay lên ngắm nhìn, chỉ thấy con tiểu côn trùng đã bị hắn chụp tan xương nát thịt.
 
Hai người đưa mắt nhìn nhau, Hồng Thái Long yết ớt đè nén thanh âm gọi: "Dược Thiên Sầu?"
 
Dược Thiên Sầu ngẩn ra, lúc này vui sướng kinh hô: "Hồng Thái Long?"
 
Hai người vừa nghe thấy tiếng đối phương gọi tên mình ra, liền cử động chân tay bước đến. Theo sau, như hai gã ngốc tử sò mó người nhau, bỗng nhiên Dược Thiên Sầu hung hăng giáng cho Hồng Thái Long một cái tát vang dội. Hồng Thái Long ôm mặt giận dữ hét lên: "Ngươi làm gì thế?"
 
Dược Thiên Sầu nhẹ nhàng thở phào ra một hơi: "Mẹ nó! Đúng là vẫn còn sống ah! Thiếu chút nữa đã hù chết lão tử, đây là địa phương nào nhỉ?"
 
Dược Thiên Sầu xem như chẳng có chuyện gì xảy ra, trực tiếp bay lên không trung, Hồng Thái Long chẳng những không tức giận, mà còn kinh hỉ bám theo hắn bay lên không trung.
 
Hai người đáp xuống một vách núi, ngắm nhìn quang cảnh bốn phía xung quanh, Dược Thiên Sầu chợt nhận ra, bản thân mình vẫn còn đang ở bên trong cảnh nội Yêu Quỷ Vực, bất quá chỉnh thể khu vực Âm Phong Cốc đã biến mất không còn nhìn thấy tăm hơi bóng dáng nữa rồi.
 
"Đây là đâu?" Hồng Thái Long không dám xác định dò hỏi.
 
"Chúng ta đang ở nhân gian, chuyện tình ngươi nói rất đúng, thông đạo Minh giới đã hoàn toàn biến mất rồi." Dược Thiên Sầu ngẩng đầu lên ngắm nhìn vầng thái dương, phát hiện thời gian đêm khuya đã biến thành giữa trưa ban ngày.
 
"Haiizz! Không có chuyện gì là tốt rồi, thiếu chút nữa đã hù chết ta, cho tới hôm nay còn chưa từng trải qua chuyện tình cổ quái như vậy." Hồng Thái Long vỗ ngực thầm hô may mắn, sau khi tâm tình buông lỏng, mới nhìn sang phía Dược Thiên Sầu dò hỏi: "Bước tiếp theo thì làm gì nữa đây? Đi Tiên Minh hai giới sao?"
 
"Ưm!" Dược Thiên Sầu dứt khoát gật đầu, ngắm nhìn bốn phía thở dài nói: "Chuyện tình ở nhân gian đã an bài thỏa đáng rồi. Bây giờ phải đi giải quyết những vấn đề khác thôi, đi!"
 
Nói xong, Dược Thiên Sầu vung mạnh tay lên, hai bóng thân ảnh đồng thời biến mất nguyên tại chỗ.....
 
Căn cứ bên trong Thần Khư Cảnh, Hồng Thái Long không coi ai ra gì, chắp tay sau lưng đi tản bộ khắp nơi, được biết hắn là Thần Long năm xưa Vạn Kiếm Ma Quân từng cưỡi, thì ánh mắt của mọi người nhìn về phía hắn đều tràn ngập vẻ khiếp sợ. Nhất là Vi Xuân Thu cùng Vân Bằng, hai người cảm nhận được chân khí Long tộc cường đại ở trên người Hồng Thái Long, tâm thần mơ hồ đều có chút đứng ngồi không yên.
 
Nhưng khi Hồng Thái Long nhìn thấy con Dã Kê đậu ở trên vai Võ Lập Tuyết, thì không khỏi thất thanh kinh hô: "Phượng hoàng!"
 
"Hóa ra là một con rồng! Ngươi là ai? Kêu la cái gì mà kêu la, ta không quen biết nhà ngươi!" Dã Kê trừng mắt nhìn Hồng Thái Long quát lớn một tiếng, sau đó lại nhắm mắt đứng ở trên vai Võ Lập Tuyết mà dưỡng thần.
 
Lúc này, Hồng Thái Long không biết phải nói gì, nguyên bản hắn còn cảm giác mình là nhân vật ăn trên ngồi trước, không nghĩ qua nơi này, ngay cả Phượng Hoàng cùng đẳng cấp với hắn cũng có. Nhất thời cảm giác về sự ưu việt đã giảm bớt xuống không ít, trở nên ngoan ngoãn thành thật hơn, không còn lắc lư đi khắp nơi khoe khoang mình là Thần long nữa!
 
Sau khi triệu tập các đầu lĩnh đến, hỏi thăm qua về sự tình tiến triển gần đây xong, Dược Thiên Sầu lại kéo Hồng Thái Long chạy đến Đại Tuyết Sơn ở Minh giới....
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play