Trên bầu trời Yêu Quỷ Vực tràn ngập một màu xanh biếc, lúc này đã không còn trông thấy những áng mây đen u ám giăng kín trên không trung Yêu Quỷ Vực nữa rồi.
Trên bãi đất hoang, Dược Thiên Sầu chắp tay sau lưng đi tới đi lui, dưới chân là hang động ngầm, nơi phun trào ra Thanh Hỏa liệt diễm, xuống dưới nữa là dòng sông dung nham chảy cuồn cuộn. Dược Thiên Sầu để cho Hồng Thái Long xuống bên dưới trước, còn hắn thì không dám đối mặt với tiểu hài tử, lúc nào cũng lộ ra ánh mắt tròn to tò mò nhìn về phía mình, nên đã vội vàng trốn ra ngoài, không muốn nghe cuộc nói chuyện giữa Hồng Thái Long và đứa bé kia.
Dược Thiên Sầu chắp tay đứng giữa bãi đất hoang vu, ngắm nhìn khung cảnh vắng lặng trước kia là Yêu Quỷ Vực danh chấn thiên hạ, trầm ngâm suy tư...!
Đột nhiên, mặt đất dưới chân rung chuyển, sau đó truyền lên một chuỗi thanh âm
"oanh oanh long", Dược Thiên Sầu hoảng hốt nhưng còn chưa kịp quay đầu nhìn lại, thì đã thấy Hồng Thái Long dắt tay béo hài tử, theo khe nứt trên mặt đất phóng vút ra. Béo hài tử thần tình tò mò ngắm nhìn cảnh tượng hoang vu chung quanh, đây là lần đầu tiên nó nhìn thấy diện mạo thực của thế giới bên ngoài. Trên bầu trời, những chú chim nhỏ bay lượn qua đây, đã khiến cho nó cảm thấy thật hứng thú, ánh mắt truy đuổi bám theo khó có thể dứt bỏ.
"Dược Thiên Sầu?" Thanh âm trầm trọng của Hồng Thái Long chợt vang lên.
Dược Thiên Sầu chậm rãi xoay người lại, nhìn thấy béo hài tử sợ hãi rúc vào sau lưng Hồng Thái Long, giống như nó đã biết rõ vận mệnh của mình. Lúc này trên mặt của Dược Thiên Sầu phơi bày ra nụ cười vô hại, đáng tiếc so với khóc tang còn muốn khó coi hơn, theo sau liền ho khan vài tiếng, nhìn Hồng Thái Long cười khổ:
"Ta xem hay là thôi đi!" Hồng Thái Long vươn tay ra phía sau, đem béo hài tử kéo ra, ngồi xổm người xuống nhìn béo hài tử nói:
"Làm sao thế? Không phải chúng ta đã nói chuyện xong rồi hay sao?" Béo hài tử có vẻ sợ hãi liếc mắt nhìn thoáng qua Dược Thiên Sầu, yết ớt đáp lời:
"Gia gia! Ta sợ lắm....!" Hồng Thái Long trầm ngâm một lúc, sau đó mới khẽ mỉm cười giải thích:
"Thanh nhi! Không phải gia gia đã nói với con rồi sao? Thần giới không cho phép chúng ta đặt chân tới nhân gian, ta đành phải dùng phương pháp này để mang con quay về Thần giới, hơn nữa bản thân con vốn dĩ không nên tồn tại ở nhân gian mà." "Hồng Thái Long, hay là quên đi!" Dược Thiên Sầu lắc đầu thở dài.
Nào ngờ, lúc này đứa bé kia lại cắn ngón tay, có vẻ nhăn nhó nhìn Dược Thiên Sầu chần chừ nói:
"Ta muốn ngắm nhìn thế giới xung quanh một chút, được không?" Theo sau lại ủy khuất cúi đầu giải thích:
"Ta còn chưa biết nhân gian rốt cuộc là cái dạng gì, sợ ngày sau quay về Thần giới....." Nghe vậy, Hồng Thái Long không khỏi nhướng mày, nhưng Dược Thiên Sầu đã vội vàng đáp ứng:
"Có thể..., có thể....Hồng Thái Long..., ngươi hãy dẫn nó dạo xung quanh đi. Ta xin ngươi!" Hồng Thái Long lập tức ôm béo hài tử hóa thành một đạo lưu quang bay vút đi. Còn Dược Thiên Sầu thì khoanh chân ngồi xuống nguyên tại chỗ, yên lặng dưỡng thần chờ đợi.....
Ba ngày sau, Hồng Thái Long ôm đứa bé kia quay trở lại, lúc này nó đã mặc quần áo chỉnh tề, hai tay còn cầm theo mấy xâu kẹo hồ lô, chỉ là trong ánh mắt đã muốn mất đi thần sắc linh động ngày xưa.
Dược Thiên Sầu phát hiện đứa bé kia đã xảy ra biến hóa, nhưng cũng không hỏi nhiều, còn Hồng Thái Long thì đẩy béo hài tử ra đứng trước mặt hắn, béo hài tử thần sắc mờ mịt nhìn chằm chằm vào Dược Thiên Sầu, giống như chưa từng quen biết hắn.
Hồng Thái Long đem mấy xâu kẹo hồ lô trong tay béo hài tử thu lấy. Béo hài tử thấy đồ ăn của mình bị giành mất, nhất thời liền ôm đùi Hồng Thái Long làm nũng khóc oa oa. Lúc này Hồng Thái Long mắt nổi lệ quang, ngửa mặt lên trời thở sâu vài hơi, sau đó ra tay nhanh như chớp, một chưởng vỗ thẳng xuống đầu của béo hài tử. Nhất thời quần áo trên người béo hài tử liền hóa thành tro bụi, mà bản thân nó thì lại ngưng tụ thành một khối quang cầu màu đỏ, phiêu phù ở trong lòng bàn tay của Hồng Thái Long.
Hồng Thái Long đưa khối hỏa cầu tới trước mặt Dược Thiên Sầu đang khoanh chân mà ngồi. Dược Thiên Sầu liếm đôi môi khô khốc, chậm rãi há miệng ra, Hồng Thái Long liền búng khối hỏa cầu vào trong miệng của hắn, sau đó xoay người ngửa mặt lên trời nghẹn ngào, lão lệ tung hoành!
Lúc này, Dược Thiên Sầu chỉ cảm thấy trong bụng cháy bỏng, nhưng vẫn đè nén cảm xúc kích động trong nội tâm xuống, đem khối hỏa cầu đẩy xuống đan điền. Bên trong đan điền bất thình lình bạo phóng ra vạn đạo quang mang, chiếu xạ thẳng vào khối hỏa cầu, trong khoảng khắc khối hỏa cầu lại ngưng tụ thành bộ dáng của đứa bé kia, chỉ thấy nó vui sướng tung tăng bay về phía năm khối tinh châu, đem khối tinh châu màu đỏ nuốt vào trong bụng. Rất nhanh toàn thân nó hồng quang bành trướng. Đồng thời, Dược Thiên Sầu bỗng dưng cảm thấy chính mình và tiểu hài tử này đã tâm ý tương thông....
Theo sau, tiểu hài tử diễn cảm nghiêm trang, khoanh chân ngồi xuống vị trí của khỏa tinh châu màu đỏ lúc trước, cùng bốn khỏa tinh châu khác, xoay chung quanh Nguyên Anh ở trong đan điền. Chẳng bao lâu sau, Dược Thiên Sầu liền cảm nhận được tu vi của mình đang đề thăng, nhưng mức độ đề thăng không quá lớn, thầm nghĩ phỏng chừng là do tu vi của đứa bé này không cao. Tuy nhiên ngộ tính khống hỏa trời sinh, đang như thủy triều dũng mãnh tràn lan vào trong cơ thể của hắn.....
Ban đêm, Hồng Thái Long khoanh tay đứng ngắm sao trời, bỗng nhiên cảm giác ánh sáng thoáng hiện sau lưng, chậm rãi quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ở vai trái của Dược Thiên Sầu có một đoàn Thanh Hỏa, ở trên vai phải có một đoàn Hắc Hỏa, còn Tử Hỏa thì bập bùng ngay giữa đỉnh đầu, cảnh tượng mười phần quỷ dị.
Nguồn truyện: Truyện FULL Không bao lâu sau, Thanh Hỏa cùng Hắc Hỏa chậm rãi di chuyển, nhất tề bức tới phía Tử Hỏa. Sau khi ba đạo hỏa diễm tập trung, liền cấp tốc xoay tròn, giống như đang tìm cách bài xích lẫn nhau. Lúc này Dược Thiên Sầu đang khoanh chân mà ngồi, diễn cảm ngưng trọng, trải qua thêm nửa canh giờ, cường độ dao động của ba đoàn hỏa diễm rốt cuộc mới dịu xuống, đang chậm rãi dung hòa vào nhau.
Ngay khi ba đoàn hỏa diễm hoàn toàn dung hợp vào nhau, thì đột nhiên Dược Thiên Sầu mở trừng mắt lên, đôi con ngươi trong mắt bạo phóng ra thất thải quang mang, đồng thời thế lửa hừng hực tăng vọt, một con Hỏa Long bảy màu chậm rãi hiện ra ở trên đỉnh đầu của Dược Thiên Sầu.
Nhiệt khí nóng bỏng làm cho mặt đất nứt nẻ phát ra những thanh âm
"lách tách", kéo dài ra bốn phía xung quanh. Lúc này, đồng tử trong mắt Hồng Thái Long cấp tốc co rút lại, bởi vì ngay cả hắn là hỏa long, tinh thông Hỏa nguyên tố, nhưng cũng đều cảm thấy ăn không tiêu!
"Tam muội chân hỏa!" Đột nhiên, Hồng Thái Long giật mình kinh hô, cảm xúc ưu thương trên khuôn mặt nháy mắt đã tan biến vào trong hư không, vui sướng hân hoan nói:
"Ngươi đã thành công rồi sao!" Dược Thiên Sầu thu liễm luồng thất thải quang mang trong mắt, chậm rãi đứng lên, dang rộng song chưởng ra ôm lấy đất trời, ngay sau đó cả người bùng lên một ngọn lửa bảy màu, phối hợp cùng Hỏa Long đang phiêu phù ở trên đỉnh đầu. Bất tri giác, cả đất trời lấp lánh thất thải quang mang, chiếu sáng bừng khắp mọi ngõ ngách bên trong Yêu Quỷ Vực!
Dược Thiên Sầu chậm rãi nhìn về phía Hồng Thái Long, nhàn nhạt nói:
"Hóa ra đây chính là Tam Muội Chân Hỏa! Ta cảm giác ngọn lửa này tràn đầy uy lực phá hoại khủng bố, thậm chí nó còn làm cho ta trào dâng lên cảm xúc muốn chiến một trận cùng với Tam Dạ Ma Quân!" Hồng Thái Long đối với những lời nói cuồng ngạo này của Dược Thiên Sầu cũng không phản bác. Mà nhìn chằm chằm vào ngọn Thất Thải Hỏa Diễm đang bao trùm quanh người Dược Thiên Sầu, lẩm bẩm kinh hô:
"Sao lại ngưng tụ được nhiều Tam Muội Chân Hỏa như vậy nhỉ?" "Đây chỉ là một phần nhỏ mà thôi!" Dược Thiên Sầu thản nhiên đáp.
Hồng Thái Long liên tục lắc đầu không dám tin, ngày trước ở Thần giới, hắn đã từng kiến thức qua Tam Muội Chân Hỏa, nhưng đều là dùng pháp bảo thu thập ba loại dị hỏa, sau đó mới dung hợp thành Tam Muội Chân Hỏa để sử dụng, còn chưa từng nghe nói qua, có người dùng thân thể của mình để tích trữ Tam Muội Chân Hỏa!
"Quả thực là không thể tin nổi, nếu cao thủ luyện khí trên Thần giới biết được chuyện này, khẳng định rằng bọn hắn sẽ phủ xuống bắt ngươi về làm hỏa nô ah!" Hồng Thái Long liên tục sợ hãi than thở nói.
Dược Thiên Sầu chậm rãi thu hồi Tam Muội Chân Hỏa vào trong nội thể, lúc này Hồng Thái Long mới dám nhích đến gần, vỗ vai hắn cười ha hả nói:
"Có thể ngưng tụ ra nhiều Tam Muội Chân Hỏa như vậy, hai người chúng ta xông pha Tiên Minh hai giới sẽ không còn lo lắng gì nữa! Một đường chém giết, đánh cho mấy tên nhãi nhép kia gào khóc kêu cha gọi mẹ, để bọn chúng biết Hồng Thái Long ta đã quay trở lại rồi, ha ha ha ha!" Dược Thiên Sầu khẽ lắc đầu thở dài:
"Đáng lẽ ta nên cao hứng mới đúng, nhưng một chút cao hứng ta đều không cảm thấy gì. Hết thảy đều là do Thanh nhi đã thành toàn cho ta mà thôi!" Nhắc đến đứa bé cởi truồng, diễn cảm trên khuôn mặt của Hồng Thái Long lập tức ảm đạm xuống, nhàn nhạt cười nói:
"Chẳng biết ngày nào mới quay về được Thần giới, cho dù quay về Thần giới, thì cũng phải mấy thêm mấy vạn năm thời gian, mới có thể gặp lại được Thanh nhi!" Dược Thiên Sầu hít sâu một hơi, chấn chỉnh lại tinh thần nói: "Được rồi! Không nhắc đến chuyện làm chúng ta mất hứng nữa. Bây giờ chúng ta đến trước môn khẩu thông đạo Minh giới, thu hồi Khai Thiên Tích Địa Tiễn, sau đó dùng Tam Muội Chân Hỏa chặt đứt âm dương hai giới. Chúng ta cùng nhau xông pha Tiên Minh hai giới một phen, tốt nhất là có thể bắt sống được Kim Thái, đem hắn cắn nuốt xong, đến lúc đó tu vi đề thăng, ta muốn xem đám Ma Đạo sẽ thống nhất Tam giới như thế nào."
Nói đến đây, thân ảnh của hai người nhất tề biến mất nguyên tại chỗ, đảo mắt lại đã hiện ra ở trước môn khẩu thông đạo Minh giới, nhìn mũi thần tiễn khổng lồ trấn giữ trước cửa, Dược Thiên Sầu hư trảo, lạnh lùng nói:
"Trở về!" Lúc này, thần tiễn tỏa ra ánh hào quang lấp lánh, nhanh chóng thu nhỏ lại, đồng thời môn khẩu cũng hiện ra, từng luồng âm phong lạnh buốt điên cuồng tràn sang....