Bên trong u Mộc Lâm lấp lánh vô số ánh sao, là những con đom đóm đang đậu trên tàng cây. Thư sinh đi vào trong rừng, đom đóm trên cây liền tản ra, ở phía trước thỉnh thoảng bay múa lên, chiếu sáng con đường phía trước. Thư sinh đi theo hai luồng ánh sáng, chậm rãi nhẹ nhàng đi tới, cùng một thân áo trắng nho nhã của hắn lại càng làm tăng thêm vẻ tao nhã...
Diện tích u Mộc Lâm kỳ thật cũng không lớn, hai đom đóm ở phía trước chậm rãi dẫn dắt hắn đi tới vài trăm thước, liền đã tới mục tiêu, phía trước rộng mở trong sáng, một trang viện màu trắng xuất hiện. Hai đom đóm nhanh chóng bay qua, rơi trên nóc nhà, nơi đó đã có không ít đom đóm đang đậu lốm đốm.
Tường vây trang viện màu trắng, phòng ốc màu trắng, tường vây cao chưa tới ngang người, người đứng bên chân tường liền có thể nhìn thấy bên trong không sót gì. Tường vây có cửa ra vào, nhưng không có cửa để đóng lại.
Thư sinh chân trần bước lên ngay cửa, nhìn thấy trong viện phủ kín cát đen tinh mịn san bằng, tuy rằng màu đen, lại san bằng thật sạch sẽ thẳng tắp, làm cho người ta không đành lòng phá hư, hắn vừa chìa chân lại rụt trở về, nghe được bên trong vang lên thanh âm
"ông ông" không dứt, nhất thời cười khổ nói:
"Ta có thể vào không?" "Không có việc gì thì đừng vào." Thanh âm lung linh sâu kín từ bên trong vang lên.
"Vậy thì ta đành phải tiến vào thôi." Thư sinh bất đắc dĩ lắc đầu, chìa chân trần do dự chốc lát, rốt cục đành phải nhẫn tâm giẫm nát cát đen mềm mại tinh tế, đi từng bước một tiến để lại dấu chân tiến đến.
Bên trái hành lang trong viện, một hắc y nữ tử tóc dài xõa vai, gương mặt đeo khăn sa màu đen, đang chuyển động một cối đá, thanh âm
"on gong" chính là từ cối đá vọng lại. Trên cây leo lên mấy đom đóm, đem tình hình nữ tử đang chuyển động cối đá nhìn thấy thật rõ ràng.
Cối đá có một cái rãnh, bày biện một cái hũ bạc, cát đen tinh tế từ đường rãnh chảy xuống, tích tích sàn sạt chảy vào trong hũ bạc. Trên vòng tròn cối đá, có một lỗ thủng lớn cỡ nắm tay, nữ tử một tay đẩy, trên tay cầm mấy viên thần phẩm linh thạch màu đen, thỉnh thoảng bỏ một khối vào trong lỗ thủng.
Người bình thường mài là quả đậu, mài ra đậu hũ, nàng lại mài linh thạch, cát đen tinh mịn mài ra không biết nên gọi là gì. Bất quá có thể khẳng định chính là có thể đem thần phẩm linh thạch cứng rắn mài thành cát nhỏ, cối đá này cũng không phải là cối đá bình thường.
Thư sinh giẫm một hàng dấu chân trên cát, đi đến đầu kia hành lang nhìn nhìn kiệt tác do mình giẫm ra, còn nhìn chung quanh chằm chằm như tìm hiểu, tựa hồ như muốn nhìn được trò gì đó, kết quả không thu hoạch được gì chỉ đành nhún vai. Vĩ thế hắn lại nhìn chằm chằm vào mặt nữ tử che mặt thêm chốc lát, tay đưa lên miệng tằng hắng vài tiếng nói:
"Cần gì phải phiền toái như thế, thứ này ngươi muốn bao nhiêu, ta sẽ cấp cho ngươi bấy nhiêu." "Ngươi không có việc gì nói nên tìm việc nói sao?" Nữ tử che mặt cũng không nhìn hắn, nhíu nhíu mày nói:
"Trên người có một cỗ khí tức dâm uế, sau này làm xong việc đó, trong vòng ba ngày không được tới chỗ của ta." "Như vậy cũng có thề ngửi được?" Thư sinh thử ngửi ngửi quần áo, không ngửi được mùi vị dị thường nào, cười khổ nói:
"Ta đặc biệt cố tình chậm rãi đi tới, chính là vì muốn tan hết mùi trên người, không nghĩ tới vẫn là..." Hắn bỗng nhiên ngần ra, quay đầu lại nhìn phương hướng tiểu lâu của mình, kỳ thật cách trang viện này cũng không xa, chỉ khoảng cách mấy trăm thước, tu vi đối phương tuy rằng không cao, nhưng thanh âm phóng túng không chút kiêng nể muốn nghe thấy hẳn cũng không khó, hắn quay đầu lại thoáng ho khan một tiếng nói:
"Ngươi không phải đã nghe được đi?" TcNữ nhân kia kêu lớn tiếng như vậy, muốn không nghe được cũng khó khăn. Nhưng điều này và chuyện có nghe hay không không có quan hệ gì, trên người ngươi quả thật có mùi vị khó ngửi, nếu ta ngửi thấy nhiều, sẽ ảnh hưởng năng lực bói toán của ta, nếu nghiêm trọng, năng lực bói toán thậm chí sẽ biến mất, sau này ngươi nên chú ý.
" Nữ tử che mặt thản nhiên nói, loại chuyện tình nam hoan nữ ái ở trong miệng nàng hoàn toàn chẳng có mùi vị gì.
"Nguyên lai là như vậy!
" vẻ mặt thư sinh nghiêm nghị, gật đầu nói: "Ta nhớ kỹ.
"
Nữ tử che mặt lại bỏ thêm một viên thần phẩm linh thạch vào trong lỗ thủng của cối đá, lại tiếp tục mài, thản nhiên nói: "Không cần tiếp tục quanh co lòng vòng, có lời gì cứ nói thẳng đi! Tìm ta có chuyện gì?
"
Thư sinh đứng dưới hành lang, khoanh tay trầm mặc một hồi, mới chậm rãi nói: "Ta tự tay điêu khắc hai mặt Minh Hoàng lệnh bài, ngoại trừ một khối còn trên người của ta, còn có một khối ta đưa cho ngươi...
Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn Nữ tử che mặt bỗng nhiên dừng đầy cối, thanh âm
"ông ông" cũng tùy theo biến mất. Thư sinh đang chú ý vẻ mặt nàng còn tưởng rằng mình đã nói trúng điều gì, chợt thấy nàng xoay người ôm lên hũ bạc trên mặt đất, nguyên lai hũ bạc đã đựng đầy cát đen, nữ tử che mặt Ồm lấy hũ bạc, nhìn hắn nói:
"Sao không nói tiếp?" Lúc này thư sinh bị nàng chặn họng một phen, nhìn thấy nàng đi đến hành lang, ôm hũ bạc chậm rãi đi tới đầu kia, đưa tay nắm lấy từng vốc cát đen, rải từng chút một bên trong viện. Thư sinh vuốt trán, có chút bất đắc dĩ nói:
"Có phải ngươi đem lệnh bài đó tặng cho người phải không?" "Phải!" Nữ tử che mặt vừa rải cát, vừa chậm rãi lui về phía sau nói:
"Chẳng lẽ không thể tặng người?" "Không có, ta không hề can dự vào bất cứ chuyện gì ngươi làm." Ánh mắt thư sinh lóe ra một trận, nhìn chằm chằm bóng lưng của nàng nói:
"Nhưng ta cũng biết ngươi sẽ không dễ dàng giao tiếp với người lạ, ta chỉ muốn biết vì sao phải đưa cho Dược Thiên Sầu?" "Dược Thiên Sầu?" Nữ tử che mặt ngần ra, ngừng lại công việc trong tay, nàng đang nhớ lại người thổ dân đầu đầy bún tóc gặp ở địa cung tại nhân gian, một người thổ dân rất kỳ quái.
Nàng từng bói toán cho hắn một lần, phát hiện người thổ dân này không ngờ là một người đã từng chết qua hai lần nhưng không ngờ lại vẫn còn sống. Vĩ thế nàng hiểu rõ thuật bói toán liền tìm hiểu cái chết ly kỳ của hắn, kết quả phát hiện không thể thăm dò, muốn bói toán tương lai của hắn một chút, còn vẫn không cách nào thăm dò, dù là tu vi của hắn cũng không người nào có thể nhìn thấu, chỉ đoán được cái tên, là một người mà cả người đều tràn ngập ẩn số.
Từ khi nàng có trí nhớ tới nay, chỉ gặp qua ba người làm cho nàng không thể thăm dò vận mệnh, nhưng ba người này đều xuất hiện vây khốn nàng, hơn nữa thời gian đều rất gần nhau, một là Tất Trường Xuân từng giết hai vị mình Tướng bảo hộ nàng. Còn có một là người thổ dân đầu đầy bím tóc tên Dược Thiên Sầu, nàng có ấn tượng rất khắc sâu, cho nên vừa nhắc tới tên này nàng liền lập tức nghĩ tới.
Nhưng lúc trước nàng không có đem Minh Hoàng lệnh bài đưa cho người có mái tóc bún đầy đầu là Dược Thiên Sầu, mình cũng không khả năng đem Minh Hoàng lệnh bài đưa cho một người không thể đoán trước vận mệnh. Mà khi nàng tiến vào Cửu U Minh động, chợt phát hiện một nữ quỷ tu không tầm thường, thăm dò vận mệnh của nữ quỷ tu nàng phát hiện vận mệnh tương lai của nữ quỷ kia đạt tới độ cao quả thật làm cho không ai có thể tin.
Trong vận mệnh của nữ quý tu kia đã chú định có quỷ nhân tương trợ, sau đó thành tựu tương lai phi phàm. Nàng muốn thăm dò quý nhân trong vận mệnh đó là ai, thế nhưng lại có thể giúp nữ quỷ đạt tới độ cao như vậy, nhưng căn bản không thế thăm dò
Đến vị quý nhân kia, đây cũng là từ khi nàng có trí nhớ tới nay, là người thứ ba làm nàng không thể thăm dò đến.
Cũng chính là lúc thăm dò vận mệnh của nữ quỷ tu kia, nàng mới đem lệnh bài Minh Hoàng đưa cho nàng ấy, hi vọng có thể trong tương lai giúp đỡ nàng tạ, để song phương có thể kết xuống thiện duyên. Ngay lúc nàng đưa lệnh bài Minh Hoàng cho nữ quỷ tu, chợt phát hiện trong mình mình tựa hồ có người nào đó đang nhìn thấy cừ động của mình, mơ hồ cảm giác được chính là quý nhân của nữ quỷ tu, nhưng nàng tìm mãi cũng tìm không ra hắn đang ở địa phương nào...
Bây giờ nghe được thư sinh nói mình đưa Minh Hoàng lệnh bài cho nữ quý tu kia hiện tại đã rơi vào trong tay Dược Thiên Sầu, nàng vừa giật mình liền có một tia hiểu ra, có lẽ người thứ ba làm cho mình không thể thăm dò được vận mệnh căn bản không hề tồn tại, mà là một trong hai người gặp được trước đó, kể từ đó quý nhân trong vận mệnh nữ quý tu liền có thể đoán ra, hẳn chính là đầu đầy bím tóc Dược Thiên Sầu kia.
Hắn thế nhưng có thề nâng đỡ nữ quý tu đạt đến cao độ như vậy, thành tựa bản thân của hắn trong tương lai chẳng phải sẽ rất cao...
Ánh mắt nữ tử che mặt kinh nghi bất định, mơ hồ hiện lên một tia kích động cùng hưng phấn, lầm bầm nói:
"Rốt cục để cho ta tìm được ngươi." Nữ tử che mặt đang nói không phải người khác, chính là Minh Giới thánh nữ từng gặp mặt Dược Thiên Sầu tại nhân gian.
Thư sinh yên lặng quan sát biểu tình trên mặt nàng, từ lần đầu tiên nhìn thấy nàng bên trong cấm địa thần bí vô biên vô hạn đi ra, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng kích động cùng hưng phấn của nàng, nữ nhân này đối với bất cứ chuyện gì đều biết suy tính không bỏ sót, nhiều lần giúp hắn đại ân, dù là năm đó hắn cùng Kim Thái có thể chạy trốn trong thiên kiếp ở nhân gian, cũng dính quang của nàng, nếu không hai người đích thật chỉ còn con đường chết.
Hơn nữa thân phận thần bí của nàng từ bên trong cấm địa thần bí vô biên vô hạn đi tới, chính hắn cũng luôn luôn không dám ngạo mạn với nàng, tôn sùng nàng là thiên nhân. Thật sự là lần đầu tiên nhìn thấy nàng lộ ra biểu tình phong phú như vậy...
Thư sinh vừa kinh ngạc, trong lòng phi thường không bình tĩnh, suy nghĩ câu nói:
"Rốt cục để cho ta tìm được ngươi" là có ý gì? Hắn nhịn không được hỏi:
"Hay là Dược Thiên Sầu kia có quan hệ gì với ngươi?" Minh Giới thánh nữ phục hồi lại tinh thần, trên mặt khôi phục vẻ bình tĩnh, khẽ lắc đầu nói:
"Ta cùng hắn không có bất cứ quan hệ nào, chỉ là lúc quay về Minh Giới từng có duyên gặp mặt hắn một lần, có nói qua mấy câu mà thôi." Nàng cũng không nói rõ là trước khi nàng trở lại Minh Giới, hay là sau khi trở lại Minh Giới, thư sinh lại nghĩ đương nhiên là chuyện xảy ra sau khi trở lại Minh Giới, chậm rãi gật đầu nói: "Gặp mặt một lần là có thể cho ngươi tặng ra lệnh bài, chắc là ngươi nhìn ra chút gì đó. Cũng phải, nhớ rõ lần đầu ở Hóa Long Môn nhìn thấy tiểu tử này, hắn đang ôm đứa con nhỏ nhất của Ly Quảng nhảy lên Long Môn, đã trợ giúp tên tiểu tử còn chưa ráo máu đầu kia vượt Long Môn thành công. Tuy rằng tên tiểu tử kia chưa chắc nhờ Dược Thiên Sầu mà vượt Long Môn thành công, nhưng hiện tại ngẫm lại, mới nhớ tới trong Minh Hà Hắc Lý bộ tộc từng có thuyết pháp có một "người hữu duyên
", có thể làm người hữu duyên giúp cá chép hóa rồng, nói vậy sẽ không quá đơn giản, tất phải có nhân quả gì bên trong, là ta không để mắt đến." "Trợ giúp Minh Hà Hắc Lý hóa rồng?" Minh Giới thánh nữ sửng sốt.
"Phải!" Thư sinh cười nói:
"Ngươi không quá quan tâm sự tình gì, cho nên không nhắc tới với ngươi thôi." Minh Giới thánh nữ Ồm hũ bạc, trên mặt hiện ra vẻ tươi cười, nhẹ giọng nói:
"Thật đúng là một người quý không thể "quý" hơn, xem ra là ta không đoán sai...