"Minh Hoàng...Hắc Trì phu nhân um một tiếng, đầy mặt thẹn thùng tránh né thân hình, nhưng y phục đã bị chân trần của thư sinh ôm lấy. Nguyên liệu vải thật tốt, ti nhuận bóng loáng, nháy mắt từ trên người nàng chảy xuống, người tránh thoát, nhưng quần áo lại không né tránh, bên trong không có áo lót, thân trên mềm mại tuyết trắng lúc này hoàn toàn bại lộ trong không khí.
 
Hắc Trì phu nhân làm ra vẻ khiếp sinh sinh dùng đôi tay ôm lấy bộ ngực, thẹn thùng vô hạn cắn đôi môi, xuân quang động lòng người...
 
"Ngươi đúng là đã lâu không tới hầu hạ ta." Thư sinh đưa chân trần thoát khỏi quần áo của Hắc Trì, nhìn thân thể mềm mại tuyết trắng ngồi trên đống quần áo mỉm cười.
 
"
Thiếp thân hầu hạ Minh Hoàng vô cùng nguyện ý, chỉ là sợ sau này không còn cơ hội." Hắc Trì phu nhân ôm lấy bộ ngực làm ra vẻ hơi cúi đầu, bộ dạng như lã chã muốn khóc.
 
"
Vậy cũng không nhất định." Thư sinh thản nhiên nói một câu, đã không nói thêm, chỉ cười híp mắt nhìn nàng, tựa như muốn nói, xem biểu hiện của ngươi nói sau.
 
Không khí trong lầu các nhất thời dị thường mờ tối, lại có mấy con đom đóm bay tới, đậu trên bệ cửa, đem thân hình kiều mỵ chiếu rọi càng thêm động lòng người. Hắc Trì phu nhân giống như một tân nương tử mới trải qua đêm đầu tiên, thẹn đỏ mặt buông lỏng hai tay, dù không phải nhìn thấy lần đầu nhưng trong mắt thư sinh vẫn hiện lên vẻ cảm thán, nhìn thấy thân hình trắng noãn như mới lột xác chậm rãi từ trong đống cung sa đen nhánh đứng lên, trần như nhộng, hoàn mỹ không tỷ vết làm tim người ta đập thình thịch!
 
Hắc Trì phu nhân nâng cánh tay, tháo cây trâm, mái tóc đen buông xõa trên đầu vai, vòng eo thon nhỏ, bờ mông vun cao. Cây trâm gài tóc rơi trên mặt đất, gió đêm mát rượi ngoài cửa sổ thổi vào, mái tóc nhè nhẹ phiêu động, làm cho thân hình tuyệt mỹ kia càng thêm có vẻ động lòng người.
 
Hắc Trì phu nhân vũ mị cùng mỹ lệ, đó là không thể nghi ngờ, nếu không năm xưa cũng không để cho thư sinh vốn ánh mắt cao hơn người nhìn trúng, biến thành ái cơ của hắn. Nàng biết làm sao lấy lòng nam nhân, đầy kinh nghiệm thành thục nhẹ nhàng như đi đường. Nhưng loại nữ nhân này thường thường sẽ không cam lòng sống an phận, làm cho thư sinh nhiều ít có chút tiếc hận, nhưng bổn tính vốn không thể thay đổi, từ trước tới nay hắn cũng không muốn hao phí thời gian cùng tinh lực đi cảm hóa dạy bảo hoặc mạnh mẽ thay đổi thứ không thể thay đổi, vì thế chỉ tiến hành lợi dụng.
 
Thư sinh vẫn không nhúc nhích nằm trên xích đu cười híp mắt nhìn nàng, Hắc Trì phu nhân tiến lên một bước, cúi người hành lễ nói: "Thiếp thân nhất định lập công chuộc tội, dốc lòng hầu hạ Minh Hoàng." Nàng mềm nhẹ nắm một bàn tay của thư sinh, kéo thư sinh ngồi dậy trên xích đu, thân hình dây dưa tiến lên ma xát, mười ngón tay nhỏ vài dài giống như linh xà bất tri bất giác cởi ra áo bào trắng trên thân thế thư sinh, sau đó tiến lên quấn quanh ngay mặt thư sinh, đẩy thư sinh ngẫ xuống trên xích đu.
 
Xích đu đong đưa tới lui, nữ nhân đã khẩn cấp bò lên, chiếc lưỡi đỏ phun ra nuốt vào dị thường linh mẫn, từng tấc tấc nhích lên, không ngừng khiêu khích trên người thư sinh, chậm rãi lướt. Cuối cùng nữ nhân chui đầu vào nửa thân dưới thư sinh...
 
Khi thanh âm gợi dục vang lên trong lầu các, khi nhỏ khi cao vút, trên nóc nhà lầu các, Ngân giập Thiên Quân sống lưng thẳng tắp khoanh tay đứng trong bóng đêm, mặc dù hắn đã sớm thành thói quen với loại thanh âm ngẫu nhiên thỉnh thoảng vang lên trong lầu các này, nhưng vẫn nhịn không được nhíu nhíu mày...
 
Biền ôn nhu, biền tình cảm, biền cuồng bạo, có người nói là biền dục vọng! Hết thảy khi trở lại binh tĩnh, trên xích đu của lầu các đang có một nam một nữ trần truồng
 
Nằm thỏa mãn. Ghế nằm chật chội, nữ nhân đành phải cuộn tròn người trên thân thể nam nhân, đầu gối lên đầu vai hắn, mái tóc vẩy khắp người nam nhân.
 
Thư sinh một bàn tay ôm nàng, một bàn tay chạy trên thân thể Hắc Trì phu nhân, cuối cùng vuốt vuốt ngực nàng, cười nhạt nói: "Thật sự càng ngày càng biết hầu hạ người, xem ra những nam sủng trong cung của ngươi cũng không nuôi uổng công."
 
Sắc mặt còn chưa tan dục tình của Hắc Trì phu nhân đột nhiên trắng bệch, thư sinh rõ ràng cảm giác được thân thể của nàng cứng đờ, nàng ghé vào lỗ tai hắn thổi ra một hơi như lan nói: "
Thiếp thân từ sau khi theo Minh Hoàng, liền đời đời kiếp kiếp đều là người của Minh Hoàng, tuyệt sẽ không tiếp tục để cho bất kỳ nam nhân nào giữ lấy thân thể thiếp thân. Nuôi những nam nhân kia bất quá chỉ là người hầu giúp thiếp thân xoa bóp mà thôi...Chẳng lẽ ngay cả ngài cũng ghen tỵ sao?" Nàng cười khẽ một tiếng.
 
Thư sinh ha ha cười, nhéo lên bộ ngực đầy đặn của nàng một phen, hỏi: "
Nói đi! Ngươi không phải muốn giải thích điều gì với ta sao?"
 
Lúc này Hắc Trì phu nhân cọ vào đầu vai hắn, có chút ủy khuất nói: "
Việc này nói đến đều do thiếp thân mở rộng thực lực của Hắc mình đại quân quá mức vội vàng, làm cho trong Hắc mình đại quân xen lẫn vào một ít hạng người tốt xấu lẫn lộn, bọn hắn lại bị người trong Tiên giới thu mua, trợ giúp người của Tiên giới đuổi giết Dược Thiên Sầu. Nhưng không nghĩ tới Dược Thiên Sầu lại là lệnh sứ do Minh Hoàng phái ra, bọn hắn cũng biết đã xông ra họa lớn, chờ khi nô tỷ phái người đi ra vây bắt bọn họ, bọn hắn lại e ngại uy nghiêm của Minh Hoàng ngài mà sợ tội tự sát, thật sự là tiện nghi cho bọn hắn. Nhưng dù sao đây cũng là lỗi của nô tỷ, đã làm cho lệnh sứ do Minh Hoàng phái ra tiết lộ thân phận, cho nên nô tỷ mới hết sức lo sợ tới xin trị tội, trong lúc nhất thời lại quên Minh Hoàng có lệnh cấm đối với nô tỷ."
 
Chuyện mưu sát Dược Thiên Sầu, đã sớm có người âm thầm truyền tin tức cho nàng, nhưng nàng chỉ là thuận miệng phân phó cho thủ hạ đi làm, cũng không để ý tới, quay đầu thiếu chút nữa cũng đã quên. Dù sao Dược Thiên Sầu đối với nàng mà nói chỉ là một tiểu nhân vật, một người được Kim Thái điểm danh soạn thủ khúc mà thôi, cùng phải nam sủng dưới tay nàng không có gì khác nhau, hoàn toàn từ đầu nàng không hề đặt trong mắt, đã giết thì cứ giết đi!
 
Nhưng thẳng đến khi tin tức Minh Hoàng lệnh bài nằm trong tay Dược Thiên Sầu nhanh chóng rơi vào trong lỗ tai nàng, lúc này mới làm nàng chấn kinh. Cũng không phải nàng e ngại chuyện tham dự ám sát lệnh sứ của Minh Hoàng, phía trước Dược Thiên Sầu chưa từng công bố thân phận thật sự, hoàn toàn nàng có thể cho rằng là hiểu lầm mà giải thích thông qua được với Minh Hoàng. Làm cho nàng sợ hãi chính là sau lưng liên lụy đến những bí mật nối tiếp đều vì một chuyện nhỏ như vậy mà sẽ bại lộ đi ra, một khi Minh Hoàng phát giác, nàng xem như vạn kiếp bất phục sống không bằng chết. Vì một chuyện mưu sát vốn không lọt trong mắt nàng, lập tức khiến cho nàng coi trọng vô cùng.
 
Rất nhanh, những người từng tiếp xúc qua chuyện này đều bị tàn phá rất nhanh, chặt đứt manh mối truy xét. Nàng vừa thoáng nhẹ nhàng thở ra, cơ hồ trước sau liền đã phát hiện Ngân giập Thiên Quân đang âm thầm phái người điều tra chuyện này. Phải biết Ngân giập Thiên Quân chính là cận thần bên người Minh Hoàng, từng cử động đều đại biểu cho ý tứ của Minh Hoàng, rất rõ ràng, Minh Hoàng đã muốn theo dõi chuyện này, thiếu chút nữa làm nàng sợ tới mức hồn phi phách tán.
 
Cho nên nàng mới liều mạng làm trái lệnh cấm của Minh Hoàng không cho phép nàng tự tiện xông vào nơi đây, nàng nhất định phải giành trước đến bầm báo giải thích, đến tỏ rõ lòng trung thành của mình. Tuy rằng manh mối đều bị chặt đứt, nhưng có một số việc chính mình nói ra so với việc bị điều tra ra hoàn toàn là hai ý nghĩa, nhất định đúng lúc hóa giải nguy cơ có thể sẽ xuất hiện.
 
Thư sinh vuốt vuốt ngực nàng, hừ lạnh nói: "Lệnh bài của ta đã lâu không xuất hiện, sợ tội tự sát? Hừ! Biết sợ thì tốt. Bỏ đi, chuyện quá khứ coi như xong, những thuộc hạ của ngươi ngày sau nên hảo hảo quản lý."
 
"
Nô tỷ nhất định tìm nhiều tâm tư để chỉnh đốn." sắc mặt Hắc Trì phu nhân vui vẻ, hai tay ôm cổ thư sinh yếu ớt nói: "Ngài không trách tội thần thiếp nữa sao?"
 
Bàn tay thư sinh trượt xuống bờ mông vun cao của nàng, than thở nói: "
Là vưu vật a! Thiếu ngươi, chẳng lẽ không phải thiếu thật nhiều niềm vui?"
 
"
Tạ Minh Hoàng thứ tội, sau này nô tỷ nhất định đem hết toàn lực hầu hạ Minh Hoàng." Hắc Trì phu nhân vui mừng, thân mình như rắn nước vặn vẹo, khiêu khích dây dưa, nhịn không được có chút kỳ quái nỉ non nói: "Dược Thiên Sầu kia cũng thật sự hảo phúc khí, thế nhưng được ngài lọt mắt xanh ban cho Minh Hoàng lệnh bài, phần vinh hạnh đặc biệt này ngay cả nô tỷ cũng chưa từng hưởng thụ qua."
 
Nàng một mực hoài nghi lệnh bài Minh Hoàng trong tay Dược Thiên Sầu có là thật hay không, bởi vì chưa từng nghe nói qua Minh Hoàng có tiếp xúc với Dược Thiên Sầu, vậy trong tay Dược Thiên Sầu tại sao có thể có được Minh Hoàng lệnh bài? Nàng nhiều ít cũng muốn từ trong miệng Minh Hoàng nghiệm chứng hương vị thật giả.
 
Việc này ngươi cũng đừng có quan tâm, ta đã có tính toán."
Thư sinh từ chối cho ý kiến cười nhạt nói. Mặc dù hắn không thừa nhận, nhưng dừng trong tai nàng, lại không khác thừa nhận đã cho Minh Hoàng lệnh bài cho Dược Thiên Sầu.
 
"Dạ! Hiện tại chuyện nô tỷ chỉ nên quan tâm là phải hầu hạ Minh Hoàng thật tốt." Hắc Trì phu nhân nhoẻn nụ cười quyến rũ, oạch một tiếng trượt xuống xích đu, mái tóc che phủ nửa thân dưới thư sinh, chúi đầu tận tụy phục vụ...
 
Sau một phen phóng túng, Hắc Trì phu nhân cần thận hầu hạ thư sinh mặc lại quần áo tử tế, bản thân cũng nhặt quần áo mặc lại, bới lại mái tóc, lại khôi phục vẻ lãnh diễm cao quý, chỉ là tia phong tình trên mặt chưa biến mất. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - truyenfull.vn
 
Thư sinh yên lặng đứng bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, Hắc Trì phu nhân sửa sang lại hoàn tất lại đi tới sau lưng hắn, hai tay ôm hông của hắn thật chặt, có chút ai oán nói: "Sau này khi nô tỷ muốn ngài, có thể tùy thời tới nơi này hầu hạ ngài không?" Nàng muốn rèn sắt khi còn nóng đột phá đạo lệnh cấm kia, nếu không nam nhân mà mình không thể luôn bên cạnh hầu hạ, lần nào cũng phải sử dụng chung một biện pháp xông vào, như vậy sớm muộn sẽ làm nam nhân phát chán.
 
"Ngươi xử lý hàng ức binh mã, quả thật khó tránh khỏi sẽ có thật nhiều chuyện muốn bấm báo, cấm chế ngươi tới nơi này quả thật có chút không hợp tình lý." Thư sinh gật gật đầu, vỗ vỗ hai tay đang ôm ngang bụng mình, cười nói: "Tốt lắm, ngươi đi làm việc của mình đi thôi! Ta muốn yên lặng chốc lát."
 
"
Dạ!" Hắc Trì phu nhân cao hứng buông lỏng tay ra hành lễ, sau đó kéo đuôi áo thật dài xuống lầu các.
 
Chờ nàng đi ra khỏi lầu, hóa thành hắc quang rời đi xa, Ngân giập Thiên Quân từ trên chậm rãi bay tới bên cửa sổ, cau mày nói: "Nghe ý tứ trong lời nói vừa rồi của ngươi, lệnh bài kia thật do ngươi cấp cho Dược Thiên Sầu? Điều đó không có khả năng!"
 
Thư sinh liếc mắt nhìn hắn, tức giận nói: "Vĩ cái gì mỗi khi ta làm loại chuyện này ngươi luôn ở bên cạnh nghe lén? Có biết như vậy thật ảnh hưởng tâm tình hay không." Ngân giập Thiên Quân ngần ra, vẻ mặt co rút, nhìn thư sinh từ cửa sổ xoay người đi xuống lầu các, sau đó lại nhìn thấy hắn đi ra dưới lầu...
 
Thư sinh sải bước đi trên đường rải đá sỏi chung quanh lầu các, một thân áo trắng chân trần chậm rãi bước đi, cũng không sợ cấn chân, đi ra mặt sau lầu các. Mặt sau có một con đường đi thông tận sâu trong u Mộc Lâm, hắn từ từ chậm rãi đi đến...
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play