Tình trạng của Ngọc Ưu Liên không tốt, vội vã rời đi, vung nhãn đao lạnh buốt qua: “Ta nói Dạ Quân Mạc đã chết, ngươi tin không?”
“Không thể!” Sắc mặt Dạ Vương đại biến, mặt xám như tro tàn, môi có chút run run gầm thét. Nhưng trong lòng hiển nhiên là tin.
Sắc mặt Ám Lân trầm xuống: “Một khi đã như vậy, ta muốn báo thù cho Thánh Quân! Hai vị hãy để tính mạng lại đi!”
Lời vừa nói ra, Triệu hoán thú đã xuất hiện rồi.
Đệ tử phía sau không hề nói hai lời, nghe lệnh tiến lên. Bọn họ đều là ám vệ Ám Lân tự mình bồi dưỡng ra, cực kỳ trung thành với Ám Lân và Dạ Quân Mạc, đừng nói Ám Lân kêu bọn họ đối phó với một vị Thần Hoàng như Ngọc Ưu Liên, cho dù Ám Lân kêu bọn họ đánh chết thần, bọn họ cũng làm theo.
Khóe miệng Ngọc Ưu Liên rút gân, vừa rồi nàng nói như vậy là muốn nhiễu loạn tinh thần bọn họ. Quân Vương nhà mình đã chết, hẳn là không còn tâm tư gì đi quan tâm tới các nàng nữa rồi.
Ai ngờ đến Ám Lân lại không làm như lẽ thường, lại muốn báo thù cho Dạ Quân Mạc ngay tại chỗ.
Chẳng lẽ hắn ta không biết nàng là Thần Hoàng sao? Hay là nói, hắn ta cũng nhìn ra tình trạng của nàng và Thượng Quan Vân Trần không tốt?
Ngọc Ưu Liên không dám khinh thường, miễn cưỡng tụ một đạo linh khí, hung hăng bắn phá, nhất thời uy lực cường đại làm ba người bị thương: “Ta khuyên các ngươi vẫn không nên muốn chết, muốn báo thù, đi tìm Bạch Vũ, là nàng ta hại chết Dạ Quân Mạc.”
Ngọc Ưu Liên và Thượng Quan Vân Trần thẳng người chạy đi, hoàn toàn không dừng lại.
Ám Lân còn muốn đuổi theo, bị Dạ Vương ngăn cản: “Ngươi làm cái gì, đi chịu chết sao? Với thực lực của Ngọc Ưu Liên, chúng ta cộng lại cũng không phải là đối thủ.”
Ám Lân có chút tức giận cười lạnh: “Đó là dưới tình huống nàng ta không bị thương. Ông cho là nếu nàng ta tốt rồi, sẽ bỏ qua cho chúng ta sao?”
Dạ Vương sửng sốt, mặt lại trắng: “Ngươi là nói...”
“Ông đã bỏ qua một cơ hội tốt.” Ám Lân bỏ Dạ Vương lại, đi về phía Tháp Thiên Ky.
Ám Lân cũng không muốn dựa vào lực lượng của chính mình giết Ngọc Ưu Liên và Thượng Quan Vân Trần.
Tuy hai người bọn họ bị thương không nhẹ, nhưng bọn họ có dược liệu tốt nhất của Sáng Thế Thần Điện, vẫn khôi phục rất nhanh, nói ra bọn họ không đáng sợ. Bọn họ lại vội vã đi, hiển nhiên là đang lo lắng người sắp đi ra từ trong tháp, sợ hãi lực lượng khủng bố trong tháp nổ bắn ra.
Quả nhiên, hắn thấy một nữ tử trên quần áo có vết máu loang lổ, vết cháy đan xen đưa một nam tử giống như đang ngủ từ trong tháp ra.
Ánh sáng thánh khiết trên người nàng dịu dàng phản chiếu lên đất đai, làm lòng người sinh ra tình cảm, không dám dễ dàng đi đến gần.
Nam Môn Tư nhìn thấy cảnh tượng như vậy, lấy làm kinh hãi, lại còn trước tiên hỏi: “Bạch Vũ, đây là bị sao vậy? Thánh Quân bị thương sao?”
Bạch Vũ cũng không liếc nhìn nàng ta một cái, đưa Dạ Quân Mạc đi về phía Ám Lân.
Dạ Vương không vui nhíu mày: “Hỏi ngươi nói, Thánh Quân bị sao vậy? Nhanh đưa hắn cho ta.”
Bạch Vũ lạnh nhạt đi đến trước mặt Ám Lân: “Hắn ngủ thiếp đi, ta muốn đưa hắn trở về.”
Trong lòng Ám Lân thoáng chốc hồi hộp, có cảm giác không ổn, chỉ sợ Thánh Quân không phải đơn giản chỉ ngủ thiếp đi như vậy. Nhưng sắc mặt Ám Lân không lộ vẻ gì, gật gật đầu: “Được, bây giờ chúng ta trở về đi.”
Ám Ưng gọi Hắc Ưng của mình ra, chở Bạch Vũ và Dạ Quân Mạc trở về Đại lục Hiên Thổ - Vực Ám Dạ.
Bạch Vũ đưa Dạ Quân Mạc trở lại chỗ ở, sắp xếp tốt cho hắn.
Dạ Quân Mạc không hề có sức sống nằm ở trên giường, mặt không có chút máu, toàn bộ mạch đập, hô hấp đều không có, hoàn toàn chính là đã chết!
Cho dù là Ám Lân luôn luôn điềm tĩnh nhìn thấy cảnh tượng như vậy cũng không bình tĩnh được: “Bạch Vũ, Thánh Quân người...”
“Chàng ấy chỉ ngủ thiếp đi.”
“...” Ngươi chắc chắn? Ngươi chắc chắn không phải vì bị đả kích quá lớn mà nói càn chứ?
Ám Lân muốn khóc, nói càn theo Bạch Vũ: “Vậy khi nào thì người có thể tỉnh lại?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT