Âm trận ngưng tụ lại quỷ khí, từ bên trong có thể nghe thấy đám quỷ anh kêu gào giận dữ, phóng thích rất nhiều oán khí, hình thành một cổ lực lượng cực mạnh, va chạm với Câu Hồn tác.

Quỷ đèn lồng bị đánh tan, chia năm xẻ bảy, nhưng Diệp Thiếu Dương cũng bị quỷ khí đả thương, cảm giác cổ họng ngòn ngọt, phun ra một ngụm máu tươi.

Máu hiên sư không thể lãng phí, Diệp Thiếu Dương muốn tiết kiệm nên không đợi máu trong miệng rơi xuống đất, đem Thái Ất Phất Trần hất về phía trước, vừa lúc hứng được.

Đuôi phất trần lập tức rung lên, từ phía sau lăng không hạ xuống một đạo sắc lệnh phù, bay thẳng về phía lũ quỷ đèn lồng.

Lại một đợt chấn động, Diệp Thiếu Dương bị đánh bay ra ngoài, ngã lăn trên mặt đất một vòng.

Hắn bò dậy, ngẩng đầu nhìn lên thì thấy quỷ đèn lồng đều rách nát, nghĩ thầm cũng đáng.

Bỗng nhiên, một thiếu niên mặc áo xanh từ lên cao bay xuống, hai tay huy động, đem đám Quỷ anh bị nhốt trong đèn lồng quỷ hội tụ lại thành một Quỷ ảnh khổng lồ.

Dáng hình giống trẻ con, đầu toác ra hơn mười vết cắt, hẳn là dấu vết do quỷ hồn kết hợp, chỉ là nhìn qua rất giống miệng vết thương.

Miệng há ra, lộ răng nanh ngang dọc đan vào nhau, trông rất kinh tởm.

Nếu người nhát gan nhìn thấy, đảm bảo là bị hù mà chết.

Diệp Thiếu Dương lắc đầu, ánh mắt hướng lên, nhìn phía sau Quỷ anh, chợt sửng sốt nhận ra, đó chính là...

Diệp Tiểu Thước! Tuy đã chết mười năm nhưng trông hắn không khác nhiều so với ảnh chụp, chỉ là già hơn một chút, xem ra mới hai mươi mấy tuổi, dáng người đĩnh đạc, còn chút soái ca, trách không được lũ quỷ gọi là “Kim Đồng Ngọc Nữ”

, chỉ có điều…… “Ngọc Nữ”

ở đâu? Diệp Thiếu Dương nhìn quanh tứ phía, không tìm thấy.

“Ngươi…… Không nên trở về, lại càng không nên tới đây.”

Diệp Tiểu Thước nhìn hắn, nhàn nhạt nói.

Diệp Thiếu Dương cười cười, “Sợ ta tiêu diệt Quỷ Tiên Thôn của các ngươi sao?”

Diệp Tiểu Thước cười lạnh, hai tay nâng lên, thao túng Quỷ anh hướng Diệp Thiếu Dương đánh tới.

Diệp Thiếu Dương lui về sau một bước, cầm ống mực, lôi ra chu sa tơ hồng, cắt ngón giữa lấy máu, vẽ ra bảy đạo Diệt hồn phù dán ở mặt trên, giữ chặt hồng tuyến, dùng sức bắn ra một đạo hồng quang, mang theo bảy đạo Diệt hồn phù lăng không bay tới đập vào người Quỷ anh.

Diệp Thiếu Dương hai tay kết ấn, hồng quang chợt lóe, hóa thành Tam tung tam hoành huyết võng, tạm thời vây hãm nó.

Bảy tấm linh phù được Diệp Thiếu Dương kết ấn điều khiển, hướng về phía trước mà bay, bao vây Diệp Tiểu Thước, xoay tròn không ngừng, phát huy uy lực trấn áp hắn.

Diệp Tiểu Thước lạnh lùng cười, nói: “Chút tài mọn.”

Cả người rung động, quỷ lực bùng nổ, dùng pháp lực chống đỡ, sau đó vươn hai ngón tay, lấy xuống một trong bảy tấm linh phù, ném qua một bên.

Linh phù này lập tức bị mất pháp lực, rơi xuống đất.

Sau đó hắn lại lấy xuống tấm thứ hai.

Cùng lúc đó, Quỷ anh kia rống to lên một tiếng, quỷ khí chấn động, huyết tuyến trên người không ngừng bị bứt tung.

Diệp Thiếu Dương triển khai Mao Sơn lăng không bộ, lướt đi như bay, trước khi huyết tuyến cuối cùng đứt đoạn, đem một tấm Thần Phù dán trên gáy nó, lui ra phía sau hai bước, hai tay kết ấn, miệng lầm rầm niệm: “Cửu diệu thuận hành, nguyên thủy bồi hồi, hoa tinh oanh minh, nguyên linh tán khai; lưu phán vô cùng, hàng ngã quang huy, tru tẫn yêu tà, cửu tinh tề minh!”

Cửu tinh Thần Phù! Chính là một đạo Thần phù mà hắn mới học trong Thiên thư, miệng lầm rầm niệm, kim phấn trên linh phù rung động, hội tụ thành 9 luồng tinh quang, đánh vào chín Đại quỷ huyệt trên người Quỷ anh.

Một tiếng gầm rú khủng bố chợt vang lên, thân hình khổng lồ của Quỷ anh vỡ ra làm nhiều mảnh, hóa thành sương khói.

Diệp Thiếu Dương lập tức huy động Thái Ất Phất Trần, một trận gió thổi tới làm quỷ ảnh tiêu tán.

Cùng lúc đó, bên phía Diệp Tiểu Thước bỗng vang lên một trận sấm sét ầm ầm, một tia chớp xé toạc bầu trời, đánh thẳng xuống người Diệp Tiểu Thước, ánh chớp lan toả sáng bừng sơn cốc, làm cho đám quỷ hồn ở đó quỳ rạp trên mặt đất: đầu rúc giữa hai chân, mắt cảm thấy đau rát khi bị ánh sáng chiếu vào, không dám ho he kêu rên.

Diệp Thiếu Dương khóe miệng lộ ra nụ cười trên nỗi đau ké khác, vừa rồi hắn vẽ hai tấm Thần Phù, một tấm dùng trên người ở Quỷ anh, tấm kia xen lẫn với sáu tấm Diệt hồn phù, ngụy trang thành bảy lá phù Định hồn thuật, lừa Diệp Tiểu Thước bắt lấy.

Thực tế đó là “Đô thiên lôi hỏa phù”

trong Thần Phù thuật.

Cửu thiên thần lôi, là một loại huyền linh chi lực, tồn tại bên trong ánh sáng, pháp sư có pháp lực cao cường tơi đâu cũng không thể thao túng điều khiển.

Cửu thiên thần lôi có thể tru sát tất cả quỷ yêu tà linh.

Một khi “Đô thiên lôi hỏa phù”

tiếp xúc cùng tà khí, sẽ giống như hình thành một cột thu lôi cỡ lớn, lập tức có thể thu hút thần lôi, chém giết hết thảy tà vật.

“A……”

Diệp Tiểu Thước bi thần lôi tập kích lảo đảo quay cuồng, kêu rên thống khổ.

Diệp Thiếu Dương lui sang một bên, trong lòng vui mừng chỉ chờ thần lôi đánh nát Diệp Tiểu Thước.

Đúng lúc này, một cỗ oán khí khủng bố từ trên núi tràn xuống, tập hợp lại với nhau, ngăn chặn thần lôi.

Chỉ là trong nháy mắt, nhưng Diệp Tiểu Thước đã nắm được cơ hội, thân ảnh nhanh chóng văng ra, điên cuồng chạy trốn, trong chớp mắt đã xa hơn mấy chục mét.

Oán khí vẫn bị thần lôi đánh tan, nhưng vì không có mục tiêu nên thần lôi cũng mau chóng biến mất, thu lại trên chín tầng mây.

“Diệp Thiếu Dương, ngươi được lắm!”

Diệp Tiểu Thước lạnh lùng nói.

Hắn bị thần lôi đánh đến da tróc thịt bong, quỷ khí màu đen không ngừng toát ra, nhưng sau đó đã nhanh chóng thu lại, chỉ trong vài giây, quỷ khí hội tụ đã bị hắn hấp thu hết.

Diệp Thiếu Dương giật mình phát hiện, Diệp Tiểu Thước trước mặt hắn đã biến thành một cây gậy, trên cắm một đầu người tóc tai rối tung, nhe răng trợn mắt nhìn Diệp Thiếu Dương.

Chân thân của hắn, lại xuất hiện! Diệp Thiếu Dương chậm rãi hít một hơi, trong lòng hoảng sợ đến cực điểm, tên này bị thần lôi đánh trọng thương, bức ra chân thân, không những không chết mà xem ra còn có sức đánh tiếp trận nữa.

Rốt cuộc, gia hỏa này tu vi mạnh đến mức nào? Trong lúc này, từ đỉnh núi bỗng phát sinh một việc khiến hắn càng giật mình hoảng sợ: Một cỗ oán khí từ từ hạ xuống, làm tán lá cây bạch quả co rút lại, cành lá quấn chặt vào nhau thành hình một khuôn mặt, ngũ quan mơ hồ, nhìn qua chỉ đoán đó là một nữ nhân, đá núi chấn động, chất lỏng màu đỏ không ngừng từ khe nham thạch trào ra như suối.

Một âm thanh quái dị từ bên trong ngọn núi phát ra, như khóc lại giống cười, kích thích màng tai Diệp Thiếu Dương.

Đây là gì…… tên lão đại đó muốn rời núi sao? Đám “Quỷ tiên”

đều quỳ trên mặt đất, hướng ngọn núi dập đầu lia lịa, không ngừng sợ hãi kêu lên: “Cung thỉnh Tiên Nương giá lâm! Cung thỉnh Tiên Nương giá lâm……”

Đệch, xem cái bộ tịch này, cái gì mà Tiên Nương, chẳng phải chỉ là con quỷ khấu linh tinh đại sát tinh gì đó sao? “Má nó chứ, phiền phức lớn rồi đây.”

Diệp Thiếu Dương âm thầm mắng một câu giận dữ.

“Diệp Thiếu Dương, ngươi thật không biết chỗ chết, dám kinh động tới Tiên Nương đang bế quan tu luyện.”

Diệp Thiếu Dương nhổ toẹt một bãi nước bọt, nói: “Cái gì mà Tiên Nương, ta thấy so với Quỷ mẫu chẳng khác nhau là mấy.”

Hắn vốn chỉ thuận miệng nói nhưng lúc này trong mắt Diệp Tiểu Thước lại lộ ra vẻ kinh ngạc, như bị Diệp Thiếu Dương bắt trúng thóp...Chẳng lẽ hắn đã đoán đúng rồi sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play