Diệp Thiếu Dương toàn thân toát ra sát khí, lại có mấy món pháp bảo hỗ trợ, ngang nhiên ngăn chặn quỷ khí của tất cả chúng quỷ tốt hợp lại.

Diệp Tiểu Manh nghe “Mao Sơn Thiên Sư Ca”

, sớm đã quên đi sợ hãi, trong lòng lâng lâng tới cực điểm, si ngốc nhìn.

Diệp Thiếu Dương một kiếm chém ra, giết chết mấy chục tên quỷ tốt, tay kia quất Câu Hồn tác, bay nhanh hướng về phía Dạ Tuần Thần.

Lệ quỷ đến từ Thái Âm Sơn đã từng giao chiến bao trận trời long đất lở, lúc này lại bị Diệp Thiếu Dương trên người bộc phát khí thế hoàn toàn chấn áp, chưa kịp phản kháng đã bị Câu Hồn tác quấn chặt quanh cổ.

Diệp Thiếu Dương kéo mạnh dây Câu Hồn quấn theo Dạ Tuần Thần đánh bay lũ quỷ tốt trước mặt.

Sau đó, hai tay lại siết chặt hai đầu dây Câu Hồn, dùng sức thắt cổ hắn.

Đột nhiên, một chiếc quỷ đèn lồng ở gần đó khẽ rung động, bị một lực lượng thần bí khống chế, bay thẳng về phía Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương đạp chân lên một đầu Câu Hồn tác, tay lấy ra một đồng tiền Ngũ Đế, đánh nát quỷ đèn lồng, một con tiểu quỷ đầu to, ngoác miệng nhào tới.

“Quỷ tử âm hồn!”

Diệp Thiếu Dương thất thanh kêu lên, một ý niệm xẹt qua trong đầu, nhưng chẳng có thời gian để suy nghĩ.

Hắn lập tức lấy ra Mao Sơn Diệt Linh Đinh, đâm thẳng vào quỷ Quỷ anh.

Quỷ anh hóa thành một làn khói màu đen rồi tiêu tán.

Lúc này, tất cả quỷ đèn lồng bỗng nhiên cùng chuyển động, ào ào bay tới.

Diệp Thiếu Dương tức thì phóng ra tám đồng tiền Ngũ Đế, lơ lửng trên không trung, kết thành lực lượng phong ấn, tạm thời ngăn lại quỷ đèn lồng.

Chân dẫm một đầu Câu Hồn tác, tay kia vẫn dùng sức siết cổ Dạ Tuần Thần.

Một đạo huyết quang loé lên, thân thể cực đại uy vũ của Dạ Tuần Thần tan biến, hóa thành một thân gỗ chết khô, bên trên chảy đầy chất dịch màu xanh biếc.

“Hoá ra chỉ là một cây cổ thụ trăm tuổi thành tinh.”

Diệp Thiếu Dương cười lạnh một tiếng, đá bay thân gỗ.

Đúng lúc này, từ hướng ngọn núi truyền đến một tiếng gầm, Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu nhìn, hai quỷ ảnh một nam một nữ, từ đỉnh núi lăng không bay tới, khoảng cách quá xa nhìn không rõ tướng mạo.

Mấy quỷ tốt còn sống sót lập tức rút lui, kêu gào khóc lóc: “Kim Đồng Ngọc Nữ đã tới, chúng ta được cứu rồi……”

Kim Đồng Ngọc Nữ? Chẳng phải là đệ tử theo hầu Quan Âm Bồ Tát trong truyền thuyết sao.

Thật là nhảm nhí quá đi? Diệp Thiếu Dương thấy trên đỉnh núi, một làn khói bảy màu đang từ miệng giếng trào ra, nhìn qua giống như nước sôi sùng sục.

Cùng lúc đó, Diệp Thiếu Dương cảm giác được mặt đất dưới chân mình rung chuyển, một cỗ lực lượng vô hình đang từ trên núi tràn xuống.

Tên lão đại kia, rốt cuộc cũng muốn chui ra khỏi giếng.

May thay mình đã bố trí trước Thiên la địa võng trận, xem ra cũng trấn áp nó được một lúc.

Nghĩ vậy, vội vàng lui lại đến bên Diệp Tiểu Manh, nói: “Chạy nhanh thôi!”

Diệp Tiểu Manh sau khi nghe hắn ngâm “Thiên Sư Ca”

, nhìn hắn giết quỷ, cảm xúc vẫn dâng trào lâng lâng, nói: “Đi làm gì, huynh cứ giết nó là được mà!”

Diệp Thiếu Dương gõ vào trán nàng một cái, nói “Đừng có ngốc thế, xem tình hình này, đánh không lại!”

Diệp Tiểu Manh kinh ngạc nói: “Không thử sao biết đánh không lại?" “Thử cái gì mà thử, nếu đánh không lại, sẽ toi mạng ở đây đó!”

Nói xong kéo Diệp Tiểu Manh phi thân xuống đài, hướng mấy vị “Quỷ tiên”

họ hàng nói: “Đều là người nhà, đừng có ép ta động thủ!”

Mấy vị “Quỷ tiên”

vốn chẳng muốn niệm tình thân thích, nhưng vì khiếp sợ trước thần uy của Diệp Thiếu Dương nên không ai dám ngăn cản.

Thấy Diệp Thiếu Dương đi tới liền lui lại phía sau nhường đường.

Tam thúc kêu một tiếng: “Cháu trai của ta……”

Diệp Thiếu Dương giơ tay, đánh ra một tấm linh phù, thu Tam thúc vào đó, cầm chắc trong tay, không thèm quan tâm phía sau Tam thẩm đang khóc lóc cầu xin, phi thân hướng sơn cốc chạy ta ngoài.

Diệp Thiếu Dương còn rất nhiều điều muốn biết về Quỷ Tiên Thôn, không có thời gian lưu lại hỏi thăm, thì chỉ có thể bắt một con quỷ về tra hỏi.

Diệp Tiểu Manh bị hắn lôi kéo chạy như bay, chưa kịp phục hồi tinh thần, nói: “Thiếu Dương ca...

vừa rồi huynh mới ngâm thơ, nói ‘ tan xương nát thịt ’ gì gì đó, thế mà bây giờ lại ……”

Diệp Thiếu Dương trợn mắt: “Đó là để trợ hứng, giết cho sảng khoái một phen....hiện tại sảng đủ rồi, nhớ cái đó làm gì, để ca ca nói muội biết nhé: pháp sư khai quang, đánh thắng được thì đánh, đánh không lại thì chạy nha.”

Diệp Tiểu Manh hoàn toàn cạn lời.

Hai người lướt qua đám "quỷ tiên", chạy không bao xa, đột nhiên thấy phía trước vô số quỷ lồng đèn treo ở ngọn cây đồng loạt bay lên, xếp thành hình một cây kiếm, bay nhanh về phía họ.

Diệp Tiểu Manh nói: “Hiện tại còn đường lui sao, chạy không thoát, chỉ có....

Đánh!.”

“Ta đánh, muội chạy mau đi...

để ta cản phía sau!”

Diệp Thiếu Dương tay cầm kiếm, niệm một lần chú ngữ, rồi đem Thất Tinh Long Tuyền Kiếm ném ra, dùng tay hất nàng bay ra ngoài, “Đi mau, chạy ra ngoài cốc chờ ta, đừng có chần chừ!”

Diệp Tiểu Manh bị hắn hất về phía trước, đi nhanh vài bước rồi xoay người dừng lại, kêu lên: “Thiếu Dương ca!”

“Ta không chết được đâu, muội ở lại cũng chỉ vướng chân vướng tay, còn không mau chạy! Định ở đây thâu quỷ làm chồng à!”

Diệp Thiếu Dương cầm trong tay Câu Hồn tác đánh dạt vô số quỷ đèn lồng, lao về phía “Kim Đồng Ngọc Nữ”

cùng đám quỷ tốt còn sống sót, mặt không đổi sắc.

“Thiếu Dương ca...huynh cẩn thận nha!”

Diệp Tiểu Manh cắn răng, theo Long Tuyền Kiếm đang bay đi chạy ra ngoài sơn cốc.

Nàng không sợ chết, chỉ sợ trở thành gánh nặng cho Diệp Thiếu Dương.

Hận chính mình pháp lực quá thấp, không thể giúp hắn phân ưu, bằng không đã có thể làm thần tiên hiệp lữ, nắm tay nhau giết địch.

Khụ khụ....nghĩ cái gì đâu Diệp Tiểu Manh chạy như bay về phía trước, mới được nửa đường thì quỷ đèn lồng đã đuổi kịp, xếp thành trận pháp bao vây.

Thất Tinh Long Tuyền Kiếm gặp quỷ khí liền kích phát, trong nháy mắt đã tuôn ra cương khí màu tím, phá thủng quỷ khí cường đại.

Diệp Tiểu Manh một bước vọt qua, Long Tuyền kiếm vừa lúc dừng ngay trước mặt, cô giơ tay tiếp được, vừa chạy vừa quay đầu lại thì thấy: quỷ đèn lồng không còn đuổi theo, mà một lần nữa hợp lại thành trận pháp, bay nhanh về phía Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương để Thất Tinh Long Tuyền Kiếm bảo vệ mình, hiện tại trong tay hắn không có pháp khí, có thể chịu đựng được bao lâu? Diệp Tiểu Manh không muốn nghĩ nhiều, hiện tại quan trọng nhất chính là rời khỏi sơn cốc, rời xa phạm vi thế lực của Quỷ Tiên Thôn.

Không thể làm Diệp Thiếu Dương phân tâm, để hắn an tâm đối địch.

“Đệch, phiền phức rồi đây, định chơi lớn hả.”

Diệp Thiếu Dương lẩm bẩm tự nói, trong lòng biết rõ, lần trước đánh giết sảng khoái như vậy là vì toàn lũ tiểu yêu lâu la, cái lão tinh cây kia cũng không là gì....hiện tại mới là phiền phức lớn.

Thừa dịp đối phương chưa đuổi tới, Diệp Thiếu Dương lấy từ ba lô ra hai lá linh phù, dùng Thái Ất Phất Trần dính kim phấn, viết xuống hai tấm Thần Phù.

Long Tuyền kiếm không có trong tay, Thái Ất Phất Trần đối mặt địch thủ mạnh, chỉ là thiện phòng không thiện công, hiện tại chỉ có thể trông đợi vào Thần Phù.

Thần Phù vẽ xong, đám quỷ đèn lồng cũng vừa tới.

Diệp Thiếu Dương cắn đầu lưỡi, phun một ngụm máu vào Câu Hồn tác, niệm động chú ngữ, hướng một bên âm trận của quỷ đèn lồng bắn đi.

Quỷ đèn lồng từ bốn phương tám hướng vọt tới, muốn tránh cũng không được, đến nước này, chẳng cần quan tâm kỹ xảo hay cách thức gì nữa, cái chính là lấy cứng chọi cứng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play