Diệp Thiếu Dương đem một cành phía trên cùng của nút thắt phép điều chỉnh đến vị trí cố định, chỉ hướng khách sạn mình ở lại, như vậy Diệu Tâm chân nhân gì đó nhất định sẽ thăm dò được nơi mình ở, dù sao trấn nhỏ chỉ một cái khách sạn, cũng chỉ có bọn họ mấy người tới từ bên ngoài, rất dễ dàng tìm được.

“Diệu Tâm chân nhân gì đó, đã là người truyền thừa của Tử Cuồng chân nhân, đối với chuyện cổ mộ kia, khẳng định cũng biết đôi chút. Có một số việc, chúng ta cần hỏi cô ấy.” Đoạn lời này của Diệp Thiếu Dương nhận được Đạo Uyên chân nhân cùng Mao Tiểu Phương tán đồng.

Ba người trở lại khách sạn, gọi một bàn đồ ăn, ở trong phòng vừa ngồi xuống trước bàn ăn, Mỹ Hoa chạy đến, nói cho bọn họ sự tình đã làm thỏa đáng.

“Đúng rồi, đám thủ hạ kia của Ngũ Thông Thần, thế nào rồi?” Diệp Thiếu Dương đột nhiên nhớ tới chi tiết này, hỏi Mỹ Hoa.

Mỹ Hoa cười nói: “Đã bị tôi hợp nhất hết, thành thủ hạ của tôi.”

“Vậy thì tốt, nhưng… Nói, cô cũng không phải tà tu, không cần đả thương người, bằng không tôi không biết làm gì cô.”

Mỹ Hoa có chút xấu hổ gật gật đầu, “Tôi chỉ là ở dưới nước tu luyện, không đả thương người.”

“Vậy thì tốt.” Diệp Thiếu Dương nói xong, mời mọi người bắt đầu ăn. Hắn là có tiền nhất trong mấy người, bữa cơm này tự nhiên là hắn mời, gọi mấy món ngon, một bầu rượu, coi như là ăn mừng một phen đã xử lý xong Ngũ Thông Thần. Mao Tiểu Phương và Đạo Uyên chân nhân cũng rất vui vẻ, ba người thoải mái uống sảng khoái. Mỹ Hoa đứng ở bên người Diệp Thiếu Dương, giống như tỳ nữ, rót rượu chấm trà cho bọn họ, Diệp Thiếu Dương đem côi coi là Mỹ Hoa của trăm

năm sau, cũng hưởng thụ, không đem cô coi là người ngoài. Sau khi cơm no rượu say, Diệp Thiếu Dương gọi tiểu nhị dọn bàn, sau đó nói tới chính sự.

“Lúc trước nói tới vại luyện thi, sắc mặt hai người đều thay đổi, thứ đó rốt cuộc là cái quỷ gì?” Diệp Thiếu Dương tựa vào trên giường, miệng ngậm cây tăm, tò mò hỏi.

Đạo Uyên chân nhân và Mao Tiểu Phương nhìn nhìn nhau, Mao Tiểu Phương nói: “Tôi đối với thứ này nhắm chừng biết nhiều hơn một chút, tôi tới nói đi. Thiếu Dương Tử, cậu từng nghe nói thuốc trường sinh bất lão chưa?”

Khóe miệng Diệp Thiếu Dương giật giật, nói: “Cái này anh nên đến hỏi Từ Phúc, truyền thuyết hắn đi tìm cho Tần Thủy Hoàng, về sau đi đảo quốc, sinh sản ra đám con cháu lá cờ thuốc dán kia (Nhật Bản).”

Mao Tiểu Phương khoát tay áo nói: “Không nói giỡn. Thuật luyện đan của đạo môn,lở cổ đại vẫn có rất nhiều người tín ngưỡng, ngay cả đám hoàng đế kia cũng tin tưởng không nghi ngờ. Điều này cậu hẳn là biết.”

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, điều này hắn đương nhiên biết, luyện đan, luôn luôn đều là một khâu quan trọng trong pháp thuật đạo môn, luyện đan có chia ra trong ngoài, có thể tăng tiến tu vi, kéo dài tuổi thọ, còn có một số đan dược đặc thù, có các loại công hiệu đặc thù.

Chẳng qua sau khi luyện đan thuật lưu hành ra, rất nhiều người đạo sĩ ngoài nghề cũng đi theo luyện đan, lại không có được phép này, thời điểm luyện đan lượng lớn vận dụng chì và thủy ngân các vật chất tai hại, cuối cùng đem chính mình ăn hỏng ăn chết cũng có, trong lịch sử có không ít hoàng đế đều là ăn đan dược ăn ra vấn đề, Hoài Nam vương Lưu An càng thêm khôi hài, luyện đan bất thành, lại luyện ra đậu phụ…

Nhưng luyện đan thuật lại là chân thật tồn tại, chỉ là trường sinh bất lão đó là nói nhảm, đây là nhận thức chung của đạo môn, Diệp Thiếu Dương cũng không biết Mao Tiểu Phương vì sao nhắc tới thứ này.

Mao Tiểu Phương cũng không cố tình tạo sự tò mò, tiếp tục nói: “Hoàng đế cổ đại, thật ra đều là tin đạo giáo là chính, nhưng càng nhiều là tìm kiếm pháp môn dưỡng thân cùng tráng dương, cũng đều hy vọng mình có thể trường sinh bất lão. Có một số đạo sĩ vì đón ý nói hùa hoàng thượng, liền tìm dùng các loại biện pháp luyện đan, hoàng đế vì có thể sống lâu, cũng ủng hộ các kiểu, muốn cái gì cho cái đó.

Đại bộ phận đạo sĩ tuy tệ một chút, nhưng cũng là vì vinh hoa phú quý, lừa chút tiền vân vân, nhưng có một số đạo sĩ dụng tấm kín đáo, lợi dụng loại tín nhiệm này của hoàng đế, làm hoạt động tà tu.

Truyền thuyết vại luyện thi, đến từ những năm cuối thời Tây Hán Vương Mãng thành lập chính quyền triều đại mới. Giống với các hoàng đế trước đó, Vương Mãng cũng tin đạo giáo, cực kỳ mê luyến thuốc trường sinh bất lão, lúc ấy tin một bề đạo sĩ, trong đó được hắn sủng hạnh nhất là một đạo sĩ đạo hiệu gọi là “Thiên Trác”, tự xưng đến từ Chung Nam Sơn, từng đi Bồng Lai tiên đảo, có tiền nhân cho phương thuốc trường sinh bất lão.

Thuốc trường sinh bất lão này cực kỳ khó phối, trong đó còn có một vị thuốc, cần nhân du… Hơn nữa cần mấy trăm người sống vắt ra nhân du.

Hoàng đế lúc ấy trong lòng chỉ muốn trường sinh bất lão, vừa lúc gặp lúc ấy có một số nhóm khởi nghĩa nhỏ bị trấn áp, vì thế bảo Thiên Trác đạo trưởng từ trong những tù binh bị giam giữ kia chọn lựa kẻ thích hợp đi luyện thuốc, với Vương Mãng mà nói, đây chẳng qua là một lần “lợi dụng phế vật”, bởi vì đám tù binh đó quá nửa cũng cần giết sạch.

Thiên Trác đạo trưởng lại đem lông gà coi là lệnh tiễn, chọn lựa chỉ ngàn người, chia nhóm giết chết, biện pháp lúc ấy cực kỳ đơn giản cũng cực kỳ tàn khốc, chính là cố ý chế tạo mười cái đỉnh đồng đặc thù, đem người ta áp giải đến trong đỉnh, dùng gỗ liễu ở bên dưới thiệu, đem người ta nướng chết tươi. Phía trên đỉnh đồng khắc phù văn, có thể đem oán khí người ta ở trong tử vong sinh ra, cùng với hồn phách người chết đều hấp thụ ở trên vách đình.

“Bởi vì người cần giết quá nhiều, cho nên truyền thuyết Thiên Trác đạo trưởng này dùng ba cái đỉnh, cùng nhau giết người, trong mỗi một cái đỉnh ít nhất đều đã giết mấy trăm người… Cho dù không có phù văn đặc thù thêm vào, chỉ là hành hình mấy trăm người, những cái đỉnh này cũng là tuyệt đối đại hung chi khí. Càng không cần nói oán khí cùng hồn phách người chết đều ở trong đỉnh… Thiếu Dương Tử, cậu nghĩ một chút đây là khái niệm gì?”

Nghe xong Mao Tiểu Phương kể Diệp Thiếu Dương hít một hơi thật sâu. Cổ đại có đao phủ dùng đạo hành hình, cho dù là gia truyền, cũng không thể giết chết vượt qua trăm người, bằng không truyền thuyết sẽ sinh ra tà linh. Càng không cần nói, trong mỗi một cái đỉnh này đều từng giết mấy trăm người…

Quan trọng nhất là hình cụ loại đao, đều là hình dạng mở ra, oán khí và hồn phách khó có thể bám vào, mà dựa theo cách nói của giới pháp thuật, đỉnh là vò, trong đó có thể chứa bất cứ thứ hữu hình cùng vô hình nào.

Mao Tiểu Phương cũng đã nói, mấy cái định này còn là đặc chế, bên trên có khắc đạo văn, lại là chậm rãi đem người ta nướng chết, oán khí sinh ra, cùng hồn phách những người này đều bị vách đỉnh hấp thu… một thứ tà tính đến mức tận cùng như vậy, Diệp Thiếu Dương quả thực nghe cũng chưa từng nghe.

“Thiên Trác đạo trưởng gì đó, giết những người này là làm gì?” Diệp Thiếu Dương rất muốn biết chuyện phía dưới, hắn đương nhiên không tin thật sự vì luyện chế thuốc trường sinh bất lão gì cả.

“Thuốc trường sinh bất lão cái gì đương nhiên là ngụy trang, hắn làm như vậy, là vì thu hoạch các quỷ hồn kia cùng oán khí sinh ra, giữ lại bản thân chậm rãi sử dụng…”

Oán khí cùng quỷ hồn, đều là hai thứ pháp sư tà tu thích nhất, có thể sử dụng các kiểu, có thể dùng để luyện chế pháp khí, cũng có thể trực tiếp luyện hóa tăng tu vi, đây là nhận thức chung của giới pháp thuật, bởi vậy Mao Tiểu Phương cũng chưa có ý giải thích.

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó hắn vừa luyện thành không bao lâu, khởi nghĩa quân liền đánh vào Trường An, tân triều diệt vong, đám đạo sĩ này đương nhiên cũng không chạy thoát, nghe nói lúc ấy Thiên Trác đạo trưởng trái lại đã chạy, nhưng ba cái đỉnh này lại không có khả năng mang đi được, để lại ở một chỗ của thành Trường An giấu đi, sau đó liền mất tích.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play