Thượng phong thiên địa, hạ định sơn thủy. Một địa sự trâu bò, bản lãnh không thua bất cứ một pháp sư đạo pháp thông thiên nào. Ở đương đại trăm sau sau, địa sư môn hành tung càng thêm quỳ bí, Diệp Thiếu Dương cũng chỉ từng nghe vài cái tên mà thôi. Trình độ của Tứ Bảo ở trên phong thuỷ học, thật ra hẳn là miễn cưỡng tính là một địa sư, nhưng cũng là sơ cấp cái loại đó.
“Tử Cuồng chân nhân kia hiện tại ở đâu?” Diệp Thiếu Dương hỏi.
“Đại khái hai mươi năm trước đã mất rồi.” Đạo Uyên chân nhân nói.
Tam Túc Kim Thiềm thở dài: “Nếu là còn Tử Cuồng chân nhân, lại nào sẽ để cho các ngươi đối với ta như thế…”
Diệp Thiếu Dương đá hắn một cước nói: “Người đã lải nhải đi, ngươi cũng chỉ là một con tinh quái tùy tiện bị người ta kéo đến, cho người thân vị, người tiểu nhân đắc chí, liền ở đây tác uy tác phúc, gây họa một phương!”
Ở sau khi nghe Tam Túc Kim Thiềm kể, Diệp Thiếu Dương xem như đã hiểu, lúc trước hắn còn tưởng Tam Túc Kim Thiềm này có bối cảnh lớn bao nhiêu, trong lòng ít nhiều có chút kính sợ, thì ra chỉ là bộ phận tạo thành ở trong sơn thủy cục này của vị Tử Cuồng chân nhân kia, dùng để phun ra nuốt vào tử khí mà thôi. Nói trắng ra, chỉ cần là yêu vật, việc này đổi là ai cũng có thể làm, tiến cử thần vị cho hắn, nhắm chừng cũng chỉ là muốn trói hắn thời gian dài ở đây, không ngờ con cóc tinh này không an phận một chút nào, thật sự đem bản thân coi là bá chủ một phương, mở hậu cung.
Diệp Thiếu Dương thật sự là càng nghĩ càng tức, nhưng đã không có tâm tư giết hắn nữa, trái lại không phải vì điều gì khác, mà là nhận định hắn là một tiểu nhân vật, thật sự không cần vì hắn để cho Mao Tiểu Phương và Đạo Uyên chân nhân bị liên lụy, hơn nữa Tam Túc Kim Thiêm đã viết tội trạng, lại có Tiêu Dật Vân tự mình áp giải, từ trong đó làm khó dễ, khẳng định sẽ không khiến gã dễ chịu.
“Đúng rồi, cổ mộ không phải vẫn luôn bị trấn áp sao, bách quỷ dạ hành là chuyện gì?” Diệp Thiếu
Dương nhớ tới chuyện này, hỏi. “Đó là… Quỷ hồn trong vài luyện thi chạy ra, có lẽ vậy, nhưng phạm vi thể lực của vại luyện thi, cũng không thể rời khỏi thung lũng kia.” Tam Túc Kim Thiềm thành thật trả lời.
“Vẫn luôn là như thế sao?”
“Không phải, trước kia vẫn luôn rất thái bình, cũng là gần đây mới xảy ra loại chuyện này, bổn vương…”
Diệp Thiếu Dương đá qua một cước, “Ngươi chỉ một tên son thần, đừng bổn vương bổn vương nữa, có việc thì nói!”
Trong lòng Tam Túc Kim Thiềm phẫn hận, nhưng không dám nhiều lời, chỉ có thể tiếp tục trả lời: “Ta cũng không biết vì sao sẽ như vậy, cổ mộ đó ta không dám đi vào, cũng may vẫn luôn tường an vô sự, ta đã nghĩ cách thông báo thiếu chủ nhân, hắn hẳn là ít ngày nữa sẽ chạy đến.”
“Ai là thiếu chủ nhân của ngươi?”
“Truyền nhân cách đời của Tử Cuồng chân nhân, Diệu Tâm chân nhân. Năm đó Tử Cuồng chân nhân trước khi đi, cố ý cho ta một ngọc phù, nói rõ nếu sơn thủy trận xảy ra vấn đề, bảo ta bóp võ ngọc phù, hắn tức khắc sẽ cảm giác được, cho dù hắn không ở nhân gian, ngọc phù mẫu phù cũng sẽ có người tiếp quản. Đại khái ba năm năm trước, Diệu Tâm chân nhân từng tới một lần, kiểm tra cổ mộ, cô ấy là truyền nhân cách đời của Tử Cuồng chân nhân, ta nhận được chân nhân phong thưởng thần vị, cô ấy tự nhiên là thiếu chủ người của ta. Sau khi trận pháp của cổ mộ xuất hiện vấn đề, ta tự nhiên sẽ thông báo cô ấy.”
Diệp Thiếu Dương lại hỏi một ít vấn đề tương quan với nó, Tam Túc Kim Thiềm cũng không trả lời được, Diệp Thiếu Dương vì thế kết thúc hỏi, nói vài câu với Tiêu Dật Vân, bảo Tiêu Dật Vân đưa Tam Túc Kim Thiềm đi âm ty đưa tin.
Sau khi Tiêu Dật Vân đi, Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn lại, lúc này mới phát hiện Ngô Xảo ở một bên ngây ra như phỗng, Diệp Thiếu Dương hướng cô cười cười, nói: “Cô làm không tệ, trước đó may mà có cô.”
Ngô Xảo nghe thấy câu hỏi của hắn, lúc này mới hồi phục tinh thần, nhìn hắn kinh ngạc nói: “Ngũ Thông Thần bị mang đi nơi nào rồi?”
“Đi âm ty tiếp nhận trừng phạt rồi.”
“ m ty…” Khuôn mặt Ngô Xảo bị dọa trắng bệch, “Vừa rồi gã mặt trắng kia là ai?”
“Một nhân loại như cô, không cần biết nhiều như vậy. Tóm lại… Không có việc gì, trinh tiết của cô cũng giữ được rồi.”
Ngô Xảo đỏ mặt lên, có chút thấp thỏm nói: “Ngũ Thông Thần sẽ không trở về chứ?”
“Đương nhiên sẽ không. Hắn phải ở địa phủ chịu chút tội.” Diệp Thiếu Dương cười cười, “Cô có thể về nhà rồi.”
“Về nhà… Ta như thế nào cùng cha ta nói, còn có, mấy người làm sao ăn nói với người trên trấn chuyện Ngũ Thông Thần?”
Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu, vấn đề này, quả thật trước đó không nghĩ tới: Ngũ Thông Thần bị bắt đi rồi, Ngô Xảo bây giờ trở về, người trên trần nhất định sẽ nổi lòng nghi ngờ, đến lúc đó phát hiện Ngũ Thông Thần không có mặt, nói không chừng sẽ ép hỏi cô đã xảy ra chuyện gì.
Nói thật đương nhiên là không thể nói, Diệp Thiếu Dương thương lượng với đoàn người một phen, quyết định bịa một lời nói dối Ngũ Thông Thần bị người âm ty tới bắt đi, lý do đương nhiên là hắn ở nhân gian làm chuyện xấu, chiếm đoạt cô nương người ta, âm ty nhịn không được, cho nên đem hắn mang đi… Đem trách nhiệm đẩy cho âm ty.
Dù sao cũng không có nhân chứng khác, chỉ cần Ngô Xảo một mực khẳng định, người khác cũng không thể nói gì, huống chi cô là một nữ tử nhỏ nhoi, không ai sẽ hoài nghi cô có thể làm gì Ngũ Thông Thần, tự nhiên cũng sẽ không làm khó cô.
Diệp Thiếu Dương dạy Ngô Xảo đi nói thế nào, đối chiếu xong khẩu cùng với cô, Ngô Xảo sau khi nhớ kỹ, Diệp Thiếu Dương tỏ vẻ bảo cô tự mình về nhà. Ngô Xảo có chút không dám, Diệp Thiếu Dương vừa lúc cũng muốn cùng Mao Tiểu Phương và Đạo Uyên chân nhân trở về trên trần đi thương lượng việc khác, vì thế đưa cô trở về, mới từ phòng của Ngũ Thông Thần đi ra, nhìn thấy trên nền đất trong cái sân bên ngoài có một người nằm, Diệp Thiếu Dương nhìn qua, là Trần lão hán kia, nằm úp sấp ở trên mặt đất.
Diệp Thiếu Dương tiến lên xem xét, Trần lão hán chỉ là bị ngất, vội hỏi đây là có chuyện gì, Mỹ Hoa giải thích, lúc trước đám người Diệp Thiếu Dương ở trong phòng đấu pháp, kinh động Trần lão hán, tới đây xem xét động tĩnh, vừa lúc Mỹ Hoa chạy tới, dứt khoát đánh bất tỉnh lão.
Diệp Thiếu Dương này kế, bảo Mỹ Hoa nhập vào một lần, ở trong mộng cảnh của Trần lão hán hóa thân âm thần địa phủ, nói cho hắn Ngũ Thông Thần bởi phạm tiên gia giới luật, đã bị cách chức đưa đi âm ty điều tra, hắn là ông từ nơi này, lời hắn nói, người trên trần sẽ càng thêm tin tưởng, vừa lúc cũng ăn khớp với Ngô Xảo nói, nhất định sẽ làm người ta tin không nghi ngờ.
Vì thể lưu lại Mỹ Hoa làm phép, người còn lại rời khỏi Núi Cốc, chạy thẳng tới thôn trấn. Lúc sắp đến trên trần, Diệp Thiếu Dương lo lắng người trên trần nhìn thấy Ngô Xảo đi cùng với bọn họ, dẫn tới hoài nghi, bảo Ngô Xảo về nhà trước, dựa theo kế hoạch làm việc, ba người mình tới khách sạn, tách ra hành tẩu.
Đến trên trần, Diệp Thiếu Dương đột nhiên nhớ tới một sự kiện, mang theo hai người tới cửa trấn, hỏi dân bản xứ, tìm được con đường phải qua để tiến vào thôn trấn, ở ven đường chém hai cành liễu, giao nhau cùng một chỗ, làm một cái nút thắt phép, sau đó cắm ở một vị trí bắt mắt ven đường.
“Cậu đây là làm cho ai xem?” Đạo Uyên chân nhân hỏi.
“Diệu Tâm chân nhân gì đó, nếu cô ấy thật sự muốn tới mà nói, tất nhiên từ nơi này đến trên trần, thấy cái này, khẳng định sẽ đi tìm chúng ta.” Diệp Thiếu Dương dùng cành liễu tạo ra nút thắt phép này, là một loại tín hiệu thông dụng của giới pháp thuật: ở một chỗ cắm thứ này lên, tỏ vẻ vùng này có pháp sư chiếm cứ, đang làm việc, pháp sư tới sau nhìn thấy thứ này, thì cần mau chóng đến gặp nhau.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT