Hai người vừa mở miệng nói chuyện, lập tức đánh thức một vài hồn phách, nhiều tàn hồn đều coi bọn họ là chủ hồn đến tìm kiếm hồn phách, vây quanh hai người như ong vỡ tổ, không ngừng xoay vòng vòng.
Nhuế Lãnh Ngọc cũng đã có kinh nghiệm thân kinh bách chiến, nhưng bị nhiều tàn hồn vây quanh như vậy, trong lòng không khỏi có chút khẩn trương, nắm chặt tay Diệp Thiếu Dương.
“Đừng sợ, bọn họ không làm chúng ta bị thương đâu!” Diệp Thiếu Dương vỗ về nàng, rất hưởng thụ loại cảm giác được nàng dựa dẫm, dù sao ở nhân gian mình cũng luôn là người nghe nàng phân phó.
Diệp Thiếu Dương lấy ra mặt dây chuyền Ngô Tang lưu lại kia—— tàn hồn không có linh trí, chỉ có một ít bản năng đơn giản, sẽ chủ động nhích lại gần vật tàn lưu khi mình còn sống. Đây cũng là lý do một số người lưu lại quần áo người chết để dễ dàng thu hút quỷ hồn.
Mặt dây chuyền là đồ khi còn sống Hạng Tiểu Vũ chế tạo, lại là pháp khí, quan hệ với hắn càng không tầm thường, tự nhiên có thể thu hút tàn hồn hắn đến đây.
“Hạng Tiểu Vũ!!” Diệp Thiếu Dương hô lớn một tiếng, tàn hồn khí nhược bị kinh sợ, đại bộ phận lập tức bỏ chạy, về lại trên cây.
Diệp Thiếu Dương tay cầm mặt dây chuyền, một bên kêu tên Hạng Tiểu Vũ, một bên đi vòng quanh cây Tử Vi.
“Có thể tìm được không?” Nhuế Lãnh Ngọc nhìn đám tàn hồn lít nha lít nhít, có chút bận tâm.
“Chỉ cần hắn có ở đây, khẳng định sẽ đến.”
Vòng quanh cây Tử Vi đến vòng thứ năm, Diệp Thiếu Dương cảm nhận được hướng trên đỉnh đầu có hồn phách dị động, ngẩng đầu nhìn lên, là một sợi hồn phách gần như trong suốt trôi xuống.
Bởi vì chỉ là một đạo hồn, hồn lực suy yếu, trong suốt đến cơ hồ không thể thấy được, Diệp Thiếu Dương phân biệt nửa ngày cũng không thể thấy rõ hình dạng, nghĩ nghĩ, cầm mặt dây chuyền tiếp tục đi lên phía trước, hồn phách kia liền đi theo phía sau, hắn dừng lại, hồn phách cũng dừng lại.
“Không sai, là hắn.”
Diệp Thiếu Dương tay phải bưng lấy mặt dây chuyền, tay trái kết một cái ấn, vỗ vào hướng hồn phách, hô: “Hạng Tiểu Vũ, quy vị!”
Kéo trở về, tàn hồn Hạng Tiểu Vũ lập tức bay đến trong tay hắn, hút vào mặt dây chuyền, Diệp Thiếu Dương thở phào một cái, cười nhìn Nhuế Lãnh Ngọc: “Xong!”
Hai người lập tức quay người xuống núi, đi đến cửa ải, Diệp Thiếu Dương kinh ngạc phát hiện, phía trước một đôi Ngân Giáp Quỷ Vũ Sĩ và quỷ sai còn thêm một người. Đó là một cô nương mặc váy đỏ, trên mặt vẽ mấy đường kỳ quái, khóe mắt có hai nét vẽ màu lam hướng về phía trên huyệt thái dương. Giữa mi tâm còn dán một đóa hoa vàng.
Kỳ quái nhất chính là trên đỉnh đầu cô nương này mọc ra hai cái sừng, lông xù, nhìn qua cũng không khủng bố, ngược lại cảm giác có chút moe, tựa như mấy cô gái nhân gian đội băng đô tai mèo.
Diệp Thiếu Dương suy đoán, cô nương này khẳng định là một loại yêu tinh nào đó. Âm Ti không chỉ có quỷ, yêu và Tà Linh cũng không ít.
Cô nương chắp tay trước ngực, nhìn Diệp Thiếu Dương cung cung kính kính xá một cái, nói: “Ta là nữ yêu chưởng đăng, tọa hạ của Sở Giang Vương, tên Dung Nhược, bái kiến Tiểu Thiên Sư.”
Sở Giang Vương? Diệp Thiếu Dương âm thầm đoán được điều gì, thấy nàng chính thức nói như thế, cũng vội vàng hoàn lễ.
Dung Nhược nói: “Nhắc tới cũng trùng hợp, Sở Giang Vương phái ta đi nhân gian tìm ngài, vừa tới Phong Đô Thành lĩnh bài, đúng lúc gặp được một vị quỷ sai đi Đốc Sát Ti báo cáo ngài đến âm ti có chuyện, cho nên đặc biệt tới đây tìm ngài, đỡ mất công đến nhân gian một chuyến.”
Diệp Thiếu Dương vội nói: “Cô nương tìm ta có chuyện gì?”
Dung Nhược liếc mắt nhìn đám người xung quanh một chút, đi đến hành lang bên cạnh đường núi: “Tiểu Thiên Sư, thỉnh bước đến nói chuyện.”
Diệp Thiếu Dương đi qua cùng với nàng, Nhuế Lãnh Ngọc cũng đi theo, Dung Nhược nhìn nàng một cái, có chút do dự.
“Không sao, đây là vợ ta, cũng là pháp sư, biết tất cả mọi chuyện.” Diệp Thiếu Dương cả gan nói, nói xong mặt không đổi sắc, vụng trộm quan sát Nhuế Lãnh Ngọc.
Nhuế Lãnh Ngọc mặt cũng không biến sắc.
Dung Nhược cười cười: “Tiểu Thiên Sư có phúc lớn.”
“Tiểu Thiên Sư, vương tọa mệnh ta trước tới tìm ngài là bởi vì đã tra ra người đánh cắp Ma Tâm Thảo Địa Ngục, bảo ta đến thông báo.”
Diệp Thiếu Dương trong lòng giật mình, hắn và Nhuế Lãnh Ngọc nhìn nhau, trái tim không kìm nén được kích động.
Từ khi phát hiện đám Ma Tâm Thảo, mình vẫn bị vấn đề này khốn nhiễu, nghĩ tới nghĩ lui, cũng không biết là ai làm. Vương Mạn Tư bị vây ở trong không gian giam cầm, không có khả năng đi Hoạt Đại Địa Ngục trộm cắp, người khác… càng không khả năng. Mình điều tra đến bây giờ, không nghe nói nàng được ai lợi hại giúp đỡ, nếu có, Ngô Tang và Lý Tố Chân cũng không thể không nói cho mình biết.
Lại nói, muốn trộm đồ của Hoạt Đại Địa Ngục, tuyệt đối không phải tà vật bình thường. Diệp Thiếu Dương hoài nghi Vương Mạn Tư tự mình động thủ cũng chưa chắc làm được. Nếu như nàng thật có người bá đạo giúp đỡ, tới lui tự nhiên, nàng cũng sẽ không bị giam cầm trong không gian ba mươi ba năm.
Bí ẩn này như nghẹn ở cổ họng, bối rối đến bây giờ, đột nhiên nghe có kết quả, Diệp Thiếu Dương có thể nào không kích động, lập tức vội hỏi: “Là ai?”
Dung Nhược nói: “Không biết.”
Cơ mặt Diệp Thiếu Dương giật giật, lộ ra một cái biểu tình “Vừa khóc vừa cười” điển hình, nói: “Em gái, ngươi đùa ta đấy à?”
Dung Nhược nghe hắn gọi mình là em gái trong lòng có chút khó chịu. Tuy nhiên cũng không nói gì, từ trong ngực lấy ra một vật, đưa đến trước mặt Diệp Thiếu Dương, nói: “Vương tọa tác pháp, tìm được hình ảnh vị trộm Ma Tâm Thảo kia, nhưng ngay cả vương tọa cũng không nhìn ra lai lịch của nàng, không biết nàng ta là ai. Người xuất gia không biết lừa dối, không biết chính là không biết!”
Diệp Thiếu Dương và Nhuế Lãnh Ngọc đồng thanh nói: “Sao lại thế!”
Sở Giang Vương chưởng quản Hoạt Đại Địa Ngục, pháp lực thông thiên, thế mà không nhìn ra lai lịch của đối phương?
Dung Nhược nói: “Là thật, vị này ngoại hình như một nữ tử, nhưng có thể không hồn, thoát ra bên ngoài tam giới, không ở trong ngũ hành, bởi vậy không nhìn ra lai lịch.”
Thoát ra bên ngoài tam giới, không ở trong ngũ hành… Diệp Thiếu Dương trong đầu đột nhiên nổ ra một cái tên: Tôn hầu tử!
Tôn Ngộ Không trong Tây Du Ký chính là người như vậy.
“Tiểu Thiên Sư đến xem.” Dung Nhược cầm trong tay một vật, triển khai, đó là một chiếc gương, tay trái nàng bóp Vô Tướng Kiếp Chỉ, nhấn trên mặt kính một cái, mặt kính lập tức phát sáng, hóa thành một đạo mây mù, ở giữa dần dần rõ ràng, hiện ra một thân ảnh nữ tử.
Diệp Thiếu Dương nhìn sang, gương mặt lập tức lại co rúm:
Một người có mái tóc nhuộm màu đỏ, mặc váy ngắn, đôi chân dài mang vớ cao màu đen, ăn mặc cực kì thời thượng, dáng người cũng rất sexy, giày cao gót khoảng 8cm, đang trèo qua bờ hồ xanh bát ngát.
Diệp Thiếu Dương bị câu nói này làm cho thức tỉnh, đúng vậy, tà vật có tu vi nhất định thì dung mạo cũng có thể thay đổi, lại càng không cần phải nói tới trang phục. Chỉ là Diệp Thiếu Dương nghe nói nàng “Thoát ra bên ngoài tam giới, không ở trong ngũ hành”, cho nên cảm giác đối phương hẳn là rất lớn tuổi, cách ăn mặc cũng truyền thống này kia, không nghĩ tới lại thời thượng như thế, lập tức có một loại cảm giác hại não dâng lên đầu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT