Chuyển qua sơn cốc, đối diện là một tòa núi nhỏ, trên mặt mọc đầy cỏ xanh, trên đỉnh núi có một gốc cây khổng lồ hoa đỏ lá xanh đang rung động theo gió, cơ hồ đem toàn bộ đỉnh núi bao trùm, trên tán cây linh quang phóng thích, chiếu sáng đỉnh núi.

Vô số hư ảnh và tinh phách chậm rãi bay tới bay lui vòng quanh cây.

“Đây chính là Đoạn Hồn Nhai, cây kia chính là cây Tử Vi, nghe nói là một sợi tóc của Đại Đế hoá sinh mà thành.”

Nhuế Lãnh Ngọc ngửa đầu nhìn, cảnh tượng trước mắt không thể nói rực rỡ bao nhiêu, chỉ cảm thấy tràn đầy khí tức thần bí, hùng vĩ mà tươi đẹp.

Hai người dừng lại, yên lặng ngắm nhìn một chút, tiếp đó đi đến sơn khẩu, thấy bên cạnh có một tấm bia đá dựng thẳng, trên mặt đá khắc một bài thơ:

“Nhất mộng phồn hoa tam thiên thu, mộng tỉnh phiêu diêu vạn sự hưu, thiên địa vô tâm vô ai nhạc, đoạn hồn nhai thượng hồn đoạn sầu” (1)

(1) Tạm dịch: Mộng phồn hoa trải ba ngàn thu, tỉnh mộng phiêu diêu vạn sự dừng, trời đất vô tâm không bi hỉ, trên Đoạn Hồn Nhai hồn đoạn sầu.

Nhuế Lãnh Ngọc đọc qua, cảm giác có chút ý cảnh, không cách nào hiểu thấu đáo, không khỏi hỏi: “Đây là ai viết, Phong Đô Đại Đế?”

“Anh chưa thấy qua Đại Đế. Tuy nhiên nghe nói Đại Đế đã sớm chứng Hỗn Nguyên Đại Đạo, căn bản vô bi vô hỉ, sẽ không viết loại thi từ này.” Diệp Thiếu Dương kéo tay nàng, nói: “Đi thôi.”

Giữa sườn núi, hồn phách càng ngày càng nhiều, hai người cùng nhau lên núi, phía trước từ từ càng khó đi, vô số quỷ hồn xếp thành hàng dài, phảng phất đang chờ đợi cái gì đó.

Diệp Thiếu Dương vọt qua một bên, chạy lên phía trước xem xét, hoá ra phía trước cách đó không xa là một cửa ải có quỷ sai và Ngân Giáp Quỷ Vũ Sĩ trấn giữ. Ngân Giáp Quỷ Vũ Sĩ hết thảy có tám người, trên người ngân giáp sáng như tuyết, uy phong lẫm liệt.

Hai quỷ sai phân công hợp tác, một người tay cầm một chiếc gương chiếu lên trước mặt Bán Hồn Quỷ, một đạo linh quang nhu hòa bắn ra rơi vào trên thân quỷ hồn, miệng hô một số, sổ quỷ sai lập tức có tên của quỷ hồn đó.

“Họ làm gì vậy?”. Nhuế Lãnh Ngọc cũng lại gần, hiếu kì hỏi.

“Nhiều Bán Hồn Quỷ mất đi linh trí, cũng không biết mình là ai, chỉ có dùng linh quang hạ lạc ấn trên người bọn họ, ghi lại trong danh sách, để sau này làm rõ danh tính.”

“À, vậy những Quỷ Vũ Sĩ kia là làm gì, chỉ có Bán Hồn Quỷ, tại sao phải cần đến Ngân Giáp Quỷ Vũ Sĩ? Để đề phòng gì sao?”

Diệp Thiếu Dương nói: ” Ngân Giáp Quỷ Vũ Sĩ không phải dùng để đề phòng Bán Hồn Quỷ, mà là đề phòng tà vật trong quỷ vực. Bởi vì Bán Hồn Quỷ không có linh trí dễ bị dùng để tế luyện nhất, cho nên có vài lệ quỷ đại yêu từ sâu trong quỷ vực tới chực chờ ăn vụng, loại sự tình này mặc dù cực ít nhưng cũng cần đề phòng. Nếu không tà vật lại chạy đến bắt Bán Hồn Quỷ nuốt chửng, làm loạn ở đây, thì phải làm sao?”

Diệp Thiếu Dương kéo tay nàng lướt qua hàng quỷ hồn đông đúc này, đi thẳng đến cửa ải.

“Không được chen lấn!”. Một quỷ sai nhìn gặp bọn họ, Bán Hồn Quỷ này linh trí chưa diệt, dám làm càn, lập tức quát.

Diệp Thiếu Dương mặc kệ, mang theo Nhuế Lãnh Ngọc tiếp tục bay về phía trước.

Mấy Ngân Giáp Quỷ Vũ Sĩ lập tức ra cửa ải nghênh tiếp, triển khai trận thế chiến địch.

“Đừng đừng, người một nhà.” Diệp Thiếu Dương vội vàng giơ ra Thiên Sư Bài, đang định ném qua, một Quỷ Vũ Sĩ kêu lên: “Tiểu Thiên Sư!”

Sau đó hắn quay qua mấy người bên cạnh, bảo: “Dừng, vị này là Diệp Thiên sư Mao Sơn.”

Mấy người nhất thời buông lỏng, mở to hai mắt, có chút khiếp sợ đánh giá Diệp Thiếu Dương. Từ khi hắn tạo ra mấy chuyện lớn ở Âm ti, danh tiếng vang vọng Âm Ti, không ai không biết.

Diệp Thiếu Dương đáp xuống trước mặt bọn hắn, nhìn Quỷ Vũ Sĩ nhận ra mình, không có ấn tượng, liền hỏi: “Tôn giá quen biết ta?”

Ngân Giáp Quỷ Vũ Sĩ chắp tay, nói: “Tại hạ gần đây mới đến trực luân phiên, lần Tiểu Thiên Sư đại náo Luân Hồi Đạo, tại hạ phụng mệnh đi theo Ngưu Tướng Quân vây quét ngài và môn nhân của ngài, bất quá vẫn là để ngài đưa mọi người đi, thật khiến người ta vừa hận lại vừa kính! Ha ha!”

“À ra thế!”. Diệp Thiếu Dương ngượng ngùng cười cười, đáp lễ lại, hàn huyên vài câu, cho thấy mục đích tới nơi này.

Mấy người nhất thời hai mặt nhìn nhau: Pháp sư nhân gian tới đây đề hồn cũng không phải không được, nhưng nhất định phải có Đề Hình Ti Âm Ti phê văn, thủ tục này là vì phòng ngừa pháp sư nhân gian đến đây đề hồn liên tục, không có mục đích, khiến người ta hồn phi phách tán, mà truy cứu tổn thất cũng vô pháp vãn hồi.

Pháp sư nhân gian đều biết quy củ, không dám tay không xông vào Đoạn Hồn Nhai, nếu quả thật có, bọn họ cũng sớm trực tiếp đuổi đi. Nhưng Diệp Thiếu Dương bối cảnh quá sâu, ở đây không ai không biết, không dám đắc tội, bởi vậy do dự không biết làm sao bây giờ.

Một quản sự công tào kéo thủ lĩnh Ngân Giáp Quỷ Vũ Sĩ qua một bên, hỏi: “Ủa vậy giờ làm sao?”

Quỷ Vũ Sĩ nhãn châu xoay động, nói: “Bọn ta chỉ phụ trách thủ vệ, chuyện khác mặc kệ, nếu ngươi để hắn lên núi, bọn ta liền cho hắn đi. Nếu ngươi không để hắn lên núi, hắn sẽ tự xông vào, bọn ta phải phụng mệnh ngăn cản. Lỡ như có hậu quả gì cũng là ngươi gánh chịu. Ta cần nói rõ ràng trước!”

Công tào tức giận đến râu ria dựng lên: “Vương ca, rõ ràng huynh muốn lừa ta!”

Quỷ Vũ Sĩ mỉm cười: “Công tào nói gì vậy, mấy chuyện này vốn là ngươi phụ trách, bọn ta không làm chủ được.”

Công tào ở trong lòng âm thầm mắng một trận, đành phải triệu thủ hạ tới, thảo luận một phen, cuối cùng nghĩ ra biện pháp điều hoà, đi lên trước, cười rạng rỡ chắp tay nói với Diệp Thiếu Dương: “Tiểu Thiên Sư, ngài không có phê văn thủ dụ, chúng ta không thể để ngài qua được, bất quá…

Chúng ta đối với nhân phẩm Tiểu Thiên Sư vẫn rất yên tâm, ngài có thể qua cũng được. Tiểu Thiên Sư tạm thời đưa Thiên Sư Bài cho ta rồi lên núi sưu hồn. Ta cho người đi ti nha thông báo một tiếng, ngài có lên núi chắc chắn sẽ không khó xử. Chờ Tiểu Thiên Sư xuống núi, phê văn cũng đến, không chậm trễ chính sự, Tiểu Thiên Sư nghĩ như thế nào?”

“Rất tốt, rất tốt.” Diệp Thiếu Dương nói một câu như ông cụ non, đem Thiên Sư Bài ném cho y, chắp tay nói tạ, mang theo Nhuế Lãnh Ngọc lập tức lên núi.

Quỷ Vũ Sĩ nhìn qua Công tào cười nói: “Ngươi cũng đủ thông minh, đem nan đề giao cho cấp trên.”

Công tào nhớ tới lúc nãy hắn trốn tránh trách nhiệm, có chút khó chịu hừ một tiếng, nói: “Có biện pháp nào nữa đâu. Cấp trên cũng sẽ không làm khó hắn.”

Quỷ Vũ Sĩ nói: “Đúng thế, bối cảnh hắn ai lại không biết, cho dù tùy tiện tới, cũng không phải là người ti chủ các ngươi chọc được.”

Từ dưới chân núi đi lên, có đỉnh núi chắn, chưa cảm thấy cây Tử Vi lớn bao nhiêu. Chân chính lên tới đỉnh núi, đứng dưới tàng cây, mới chính thức cảm nhận được độ lớn của nó: Chí ít cũng cao khoảng mười mấy tầng lầu, cành lá rậm rạp, ánh mắt không thể nào nhìn xuyên thấu.

Vô số quỷ hồn giống côn trùng bay tới bay lui trên tàng cây, hấp thu linh lực tản ra từ hoa lá, có quỷ hồn thì lẳng lặng nằm trên hoa lá, nhìn một cái, không biết có bao nhiêu vạn mà tính toán.

“Thế gian lại có nhiều Bán Hồn Quỷ như vậy..” Nhuế Lãnh Ngọc thở dài nói.

Diệp Thiếu Dương nói: “Cho nên không thể không nói, kỳ thật làm một quỷ hồn hoàn chỉnh hồn phách cũng đã là một niềm hạnh phúc.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play