Liên Thủ Nghĩa và Hà thị từ sáng sớm đã đi ra ngoài, hiện giờ không có ở nhà.
“. . . . . . Có biết hai người họ đi đâu không?” Liên Thủ Tín hỏi.
“Bọn nó còn có thể đi đâu được chứ?” Chu thị bĩu môi, chán ghét nói, “Chúng nó thì có chỗ đứng đắn nào để đi đâu, vợ lão Nhị chắc là lại đến đâu ngồi lê đôi mách, không có ở nhà. Còn lão Nhị. . . . . . Càng không có việc đứng đắn gì.”
Chu thị nói không sai, nhưng lại chẳng có ý nghĩa gì.
Liên Thủ Tín lại nhìn về phía Liên Thủ Nhân, Liên Kế Tổ. Hai người đều lắc đầu, tỏ vẻ cũng không biết Liên Thủ Nghĩa và Hà thị đi đâu.
“Nha Nhi biết không?” Liên Mạn Nhi liếc thấy Liên Nha Nhi, liền hỏi một câu.
Liên Nha Nhi có vẻ hoảng sợ, một lát sau mới hiểu được Liên Mạn Nhi là đang hỏi nàng, cũng vội lắc đầu.
“Nó không biết đâu. Hai vợ chồng nhà kia chẳng nói gì với nó cả, . . . . . . Trước giờ đều bỏ mặc hài tử này.” Chu thị liền nói.
Không ai biết Liên Thủ Nghĩa và Hà thị cụ thể đi nơi nào, nhưng vẫn phải tìm hai người về. Ngũ Lang gọi một gã sai vặt đi vào, dặn dò một phen, bảo hắn quay về tìm người, đi xung quanh Tam Thập Lý Doanh Tử và mấy thôn phụ cận để tìm Liên Thủ Nghĩa và Hà thị.
“. . . . . . Bảo là có chuyện gấp, cần phải về ngay.” Ngũ Lang cuối cùng đưa mắt ra hiệu cho hắn, ý tứ là cho dù Liên Thủ Nghĩa và Hà thị không muốn về, cũng nhất định phải kéo cho bằng được hai người đó về.
Sau khi sai người ra ngoài tìm Liên Thủ Nghĩa và Hà thị, mọi người ở nhà cũ đợi chờ. Liên Thủ Tín, Ngũ Lang, Liên Mạn Nhi và Chu thị đều không có gì nói, Liên Thủ Nhân và Liên Kế Tổ cũng không dám mở miệng, Thương Hoài Đức lại nhân cơ hội lôi kéo Liên Thủ Tín nói chuyện.
Thương Hoài Đức thì có thể nói được chuyện tử tế gì, chẳng qua chỉ là mấy chuyện nhàn thoại.
Liên Thủ Tín không hứng thú lắm, nhưng cũng qua loa đáp lại.
Liên Mạn Nhi cùng Ngũ Lang trao đổi ánh mắt. Hai huynh muội đều cảm thấy Thương Hoài Đức và Tiểu Chu thị không biết ý tứ, Liên gia đang xử lý việc nhà như vậy, bọn họ không những không biết tránh đi, lại còn ngồi bên hóng chuyện.
Mặc dù là do Chu thị bảo người mời bọn họ tới đây, nhưng hãy xem Đại Chu thị người ta hành xử như thế nào. Thương Hoài Đức là người khôn khéo như vậy, có thật là không biết ý tứ? Liên Mạn Nhi đương nhiên không tin. Biết rõ bọn họ không thích, nhưng vẫn trơ mặt nán lại nơi này, Thương Hoài Đức và Tiểu Chu thị đương nhiên là có chút tính toán nhỏ nhặt của mình.
Không khó mà đoán ra được cái tính toán của bọn họ, nói trắng ra là, chính là muốn tăng thêm một chút cảm giác tồn tại, để cho mấy người Liên Thủ Tín chớ có khinh thường cả nhà bọn họ, nếu có thể có cơ hội để kiếm được chút lợi thì càng tốt.
Ngoại trừ cái tính toán nhỏ nhặt này, vợ chồng họ làm như vậy còn liên quan tới tính cách và thái độ làm người của bọn họ. Dù sao, cũng không phải người nào cũng được như Đại Chu thị, có giáo dưỡng và biết tiến thoái.
Thương Hoài Đức và Tiểu Chu thị như vậy, trong con mắt của những người nông dân, chính là làm người chán ghét.
Nếu Liên lão gia tử còn sống, tuyệt đối sẽ không mời bọn họ tới. Hiện tại, Ngũ Lang đã đáp ứng yêu cầu của Chu thị, chuyện kế tiếp, không cần, cũng không tiện có người ngoài ở đó, Thương Hoài Đức và Tiểu Chu thị hoàn toàn không cần lưu lại nữa. Ngay cả Chu thị, cũng không cần thiết phải kiên trì giữ bọn họ lại nữa.
“. . . . . . Dì họ ở nhà làm gì thế ạ, sao hôm nay lại không thấy tới đây?” Liên Mạn Nhi cười hỏi.
Nghe Liên Mạn Nhi gọi Thương Bảo Dung là dì họ, Thương Hoài Đức trên mặt cơ hồ tươi cười như hoa.
“Dì họ của cháu không phải là hai ngày nữa sẽ phải xuất giá sao, còn đang ở nhà để chuẩn bị.” Thương Hoài Đức cười ha hả đáp.
Liên Mạn Nhi cười cười. Trong lúc đưa mắt nhìn thì vừa vặn đụng phải ánh mắt của Tưởng thị, Tưởng thị lập tức nhìn về phía Liên Mạn Nhi nở nụ cười.
“Vậy chắc bà dì ba và ông dượng ba cũng rất bận, trong lúc bận rộn như vậy, lại còn cất công tới đây.” Tưởng thị nhanh chóng tiếp lời Thương Hoài Đức.
Liên Mạn Nhi thấy Tưởng thị thông minh, biết điều như vậy, liền cười cười.
Liên Thủ Tín trong lòng đang phiền Thương Hoài Đức, chẳng qua là do Chu thị mời người đến, người ta dù gì vẫn là trưởng bối, hắn nhất thời không tiện đuổi đi. Lúc này nghe nói như vậy, đương nhiên là sẽ không bỏ qua.
“Ồ, vậy dì ba dượng ba, ở đây đã không còn chuyện gì, hai người vẫn nên về nhà đi, còn thu xếp chuyện xuất giá cho Bảo Dung muội tử. Đây là đại sự, một chút cũng không thể làm chậm trễ, không thể có sai xót nào.” Liên Thủ Tín vừa nói chuyện, vừa đứng lên.
Đây rõ ràng là tư thế tiễn khách.
Liên Thủ Tín vô cùng không hoan nghênh bọn họ tiếp tục lưu lại, đứng một bên xem Liên gia xử lý việc nhà. Thương Hoài Đức và Tiểu Chu thị còn muốn giả ngu thì cũng không được. Hai người liền nhìn về phía Chu thị.
Lúc này, chỉ có lời nói của Chu thị là có tác dụng.
“Vậy. . . . . . Vậy mấy người hãy về trước đi.” Chu thị nhìn nhìn Thương Hoài Đức và Tiểu Chu thị, lại nhìn nhìn ba cha con Liên Thủ Tín, hai tay xoắn lại với nhau, do dự một hồi, mới mở miệng nói, “. . . . . . Mới vừa rồi lão Tứ nói với ta, chuyện của Bảo Dung, nó đã sai người báo tin cho cha vợ nó rồi, đến lúc đó lão Trương gia khẳng định sẽ đưa quà cưới tới. Ngày Bảo Dung xuất giá, lão Tứ nhất định sẽ đến.”
Chu thị nói xong, Tiểu Chu thị còn chưa nói gì, trên mặt Thương Hoài Đức đã xuất hiện một chút lúng túng.
Tính tình Chu thị chính là như vậy, bà bá đạo, không nói đạo lý, nhưng trước mặt những người trong nhà, từ trước tới giờ đều thẳng như ruột ngựa, cũng không kiêng kỵ biểu lộ suy nghĩ thật của mình. Những người trong Liên gia thì đã quen rồi, nhưng Thương Hoài Đức lại không phải là người Liên gia.
Chu thị nói như vậy, những người nghe được nhất định sẽ nghĩ, là Thương Hoài Đức và Tiểu Chu thị ở sau lưng nói ra yêu cầu như vậy với Chu thị, Chu thị bảo bọn họ tới, hiện tại muốn đuổi bọn họ đi, liền đem việc Liên Thủ Tín đã đáp ứng yêu cầu nói ra, để trấn an, hoặc là nói, là một loại trao đổi.
Mặt mũi Thương Hoài Đức đương nhiên là khó coi.
“. . . . . . Cái này, cái này, cũng chẳng phải là chuyện đại sự gì, lão Tứ và Trương gia đại ca đều là người bận rộn, này, này thật là. . . . . .” Thương Hoài Đức không thể làm gì khác là cười ha ha, vừa lúng túng nói, vừa đứng dậy cùng Tiểu Chu thị rời đi.
Liên Mạn Nhi thấy hai người kia đi, không nhịn được nhìn Chu thị một cái, âm thầm bật cười. Phải nói, Thương Hoài Đức cuối cùng đi nhanh như vậy, mấy câu nói kia của Chu thị quả thật có công không nhỏ.
Chu thị đối với việc này giống như còn chưa nhận ra, gọi Liên Kế Tổ tới, đồng thời vén vạt áo lên, lấy ra một túi tiền.
“. . . . . . Mua hai cân thịt, với hai cân đậu hũ khô*, số tiền còn dư lại, cháu tính toán xem, mua một ít rau. . . . . .” Chu thị thấy thời gian không còn sớm, liền sai Liên Kế Tổ lên trấn trên mua thịt mua rau, muốn mời ba cha con Liên Thủ Tín Gia ở lại ăn cơm trưa.
*Đậu hũ khô
Hành động chủ động lấy tiền đi mua đồ ăn như thế này, đối với Chu thị lại là lần đầu tiên. Thậm chí khi bỏ tiền ra, bà còn không có chút dáng vẻ đau lòng nào. Không chỉ không đau lòng, bà xem chừng còn rất cao hứng.
Liên Mạn Nhi lần nữa xác nhận, Chu thị đã chịu Liên Thủ Nghĩa hết nổi rồi, vì có thể đuổi Liên Thủ Nghĩa đi, Chu thị quả thật có thể trả bất cứ giá nào.
“Mẹ, không cần đâu ạ. Bọn con cũng không phải là người ngoài, chỉ một bữa ăn, có ăn hay không cũng không sao. Không cần phải chuẩn bị đâu ạ.” Liên Thủ Tín vội ngăn lại.
Nghe Liên Thủ Tín nói như vậy, động tác đếm tiền trên tay Chu thị liền dừng một chút.
“Vậy, đến lúc đó, không ăn cơm sao?”
“Đoán chừng là một hồi là có thể tìm được người về, không cần phải đến trưa, chuyện đã có thể ngã ngũ.” Ngũ Lang liền nói.
“Dù sao, không cần phải phiền phức đâu. Con thấy chuyện trong nhà cũng không ít.” Liên Thủ Tín cũng nói.
Chu thị cụp mắt, suy nghĩ một hồi, vẫn đưa tiền cho Liên Kế Tổ.
“Đi, đi mua đồ ăn đi.” Chu thị phất tay, bảo Liên Kế Tổ đi mua thức ăn.
Liên Thủ Tín lần này không ngăn cản nữa, dù sao lát nữa bọn cũng không ở lại ăn cơm. Chu thị hiện giờ cũng không thiếu mấy đồng tiền kia, mua chút đồ ăn về, bản thân bà cũng có thể ăn được. Liên Mạn Nhi lại càng cảm thấy, đuổi Liên Thủ Nghĩa đi, Chu thị chỉ sợ là muốn mở tiệc ăn mừng cũng nên.
Lại qua khoảng hai khắc nữa, Liên Mạn Nhi đã nghe thấy trong sân có tiếng bước chân vang lên, là Liên Thủ Nghĩa và Hà thị được tìm trở về.
Liên Thủ Nghĩa và Hà thị trước sau bước chân vào phòng, Chu thị ngồi xếp bằng ở trên giường gạch, sống lưng cố gắng thẳng lên, cách bà không xa, Liên Mạn Nhi liền phát hiện, thân thể Chu thị có chút cứng ngắc, Chu thị đang khẩn trương.
Liên Thủ Nghĩa bộ dạng tùy tiện bất cần, Hà thị cũng bộ dạng không có việc gì. Hai người đi vào, đầu tiên ngoác miệng chào Chu thị, cũng không quan tâm Chu thị có đáp lại hay không, lại quay sang tươi cười chào hỏi Liên Thủ Tín, Ngũ Lang và Liên Mạn Nhi.
Hai năm qua, ngoài việc bởi vì không ai quản thúc, dáng vẻ có chút lôi thôi lếch thếch ra, Liên Thủ Nghĩa và Hà thị đều không có biến hóa gì lớn. Giữa hai hàng lông mày của Liên Thủ Nghĩa có thêm hai nếp nhăn, đó là do đi đánh bạc với người ta, lo lắng nhiều mà tạo thành. Còn Hà thị lại không nhìn ra bất kỳ biến đổi gì. Người không tim không phổi, luôn luôn sống tự tại, không buồn không lo.
Đương nhiên, đây là bởi vì bọn họ có người thân tốt, mấy hài tử đều có người quản, hai người ăn no, cả nhà không đói bụng.
Bởi vì đôi vợ chồng này vô lại, vô trách nhiệm như vậy, trong lòng Liên Thủ Tín rất chướng mắt bọn họ.
Liên Thủ Tín cũng lười nhiều lời vô ích với Liên Thủ Nghĩa, bảo hắn ngồi xuống, đem ý tứ của Chu thị nói với hắn. Liên Thủ Tín mới chỉ nói là muốn Liên Thủ Nghĩa chuyển đi, Liên Thủ Nghĩa đã lập tức nhảy dựng lên. Hắn không dám phát tác với đám người Liên Thủ Tín, Ngũ Lang, Liên Mạn Nhi, chỉ nhảy tới trước mặt Chu thị, làm ầm lên.
“. . . . . . Phòng ốc là cha ta để lại cho ta, không phải là cha ta từ dưới đất đi lên bảo ta dọn đi, ai nói cũng không tính. Chuyện này ra công đường ta cũng không sợ! Mẹ, mẹ có phải là mẹ ruột ta không vậy? Có người mẹ ruột nào như mẹ không? Muốn đuổi ta ra ngoài, bà muốn bức tử ta phải không? Trong đầu của mẹ, có còn có cha ta không?”
“Mẹ à, mẹ đây không chỉ là ức hiếp ta, mà còn là coi thường cha ta. Mẹ không sợ cha ta biết được, nửa đêm trở lại tìm mẹ sao?”
Nói như vậy xong, Liên Thủ Nghĩa lại nhích gần tới phía trước, khom người xuống, tà tà nhìn Chu thị, còn cố ý đem âm thanh hạ xuống một chút.
“Mẹ à, mẹ muốn đuổi ta đi, chê ta làm chướng mắt. Mẹ, mẹ làm vậy là có tâm tư khác phải không?”
Những lời này, rõ ràng là không có hảo ý, còn có dụng ý khác.
Chu thị lập tức tức đến đỏ mặt, tay cũng run lên, thở hổn hển. Bà vươn tay, định cho Liên Thủ Nghĩa mấy cái bạt tai. Liên Thủ Nghĩa đã sớm có chuẩn bị, khoa trương né tránh, còn làm mặt quỷ với Chu thị.
“Nghiệp chướng, đúng là nghiệp chướng. . . . . .” Chu thị lại khóc, hiển nhiên, lời nói và hành động của Liên Thủ Nghĩa, mấy từ như không có lương tâm, lòng dạ hiểm độc, khiến người chán ghét,… cũng không đủ để miêu tả.
“Lão Tứ, Ngũ Lang, Mạn Nhi, ” cùng Liên Thủ Nghĩa giao phong hai năm, Chu thị biết bà không thể trị được thằng con vô cùng vô lại này, lúc này, chỉ có thể xin giúp đỡ từ ba cha con Liên Thủ Tín, “Mấy đứa xem một chút, mấy đứa có nhìn thấy không, nó, nó, không làm tức chết ta thì không dừng mà. . . . . . . Đuổi nó đi, đuổi nó đi, nếu không, thì giết chết nó đi, tao sẽ đền mạng cho nó!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT