Muốn đuổi Liên Thủ Nghĩa ra khỏi nhà cũ chưa hẳn đồng nghĩa với muốn Liên Thủ Nghĩa tay trắng rời khỏi đây. Ngũ Lang lúc này biết rất rõ ràng, Chu thị đuổi Liên Thủ Nghĩa khỏi nhà cũ, sẽ có thêm điều kiện kèm theo.
Nghe Ngũ Lang hỏi như thế, Chu thị lập tức đã nghe ra tia hi vọng. Bà không nhìn Liên Thủ Tín nữa, mà đưa ánh mắt đầy chờ mong nhìn về phía Ngũ Lang.
Kỳ thật trong lòng Chu thị biết rõ, bên nhà Liên Thủ Tín, tuy Liên Thủ Tín trên danh nghĩa là người đương gia, nhưng có rất nhiều chuyện hắn lại không làm được chủ. Mà Ngũ Lang và Liên Mạn Nhi một khi đã mở miệng, thì đó chính là chuyện ván đã đóng thuyền.
Lời nói của Ngũ Lang so với của Liên Thủ Tín còn có trọng lượng hơn, muốn đuổi Liên Thủ Nghĩa đi, Liên Thủ Tín có lẽ không có biện pháp, nhưng Ngũ Lang nhất định sẽ có, hơn nữa còn có năng lực như thế.
“. . . . . . Chính là bảo nó đi cho khuất mắt ta, để cho ta sống thêm được mấy năm nữa.” Chu thị nói đến đây thì hơi dừng một chút.
Một khi cùng Ngũ Lang nói chuyện, thái độ cùng giọng nói của Chu thị vô hình trung đã có sự biến hóa rõ ràng —— trở nên giống như một lão nhân bình thường, không còn vẻ hùng hổ chua ngoa nữa. Có lẽ ngay cả bản thân Chu thị cũng không chú ý tới, hai năm qua, một khi mặt đối mặt với Ngũ Lang, Liên Mạn Nhi, thậm chí Tiểu Thất, bà luôn không tự chủ bắt chước Đại Chu thị.
Ôn hòa, đoan trang, cách nói chuyện cũng hết sức nghiêm chỉnh, không nói những chuyện lảm nhảm không đâu, cũng không nói những lời thô tục.
Tóm lại, Chu thị khi ở trước mặt mấy hài tử Ngũ Lang, Liên Mạn Nhi và Tiểu Thất, cùng với khi ở trước mặt Liên Thủ Tín, giống như là hai người hoàn toàn khác nhau.
“Những thứ mà Lão gia tử để lại cho nó, thì đều là của nó. Ta một đồng tiền cũng không lấy của nó. . . . . . . Nếu nó ngoan ngoãn rời đi, ta còn cho nó thêm nữa.” Chu thị tựa hồ như hạ quyết tâm thật lớn, “Sáu mẫu kia của ta, ta giữ lại ba mẫu, còn ba mẫu kia, thì cho nó.”
Nghe Chu thị nói như vậy, Ngũ Lang, Liên Mạn Nhi, và Liên Thủ Tín Đô hồi lâu đều không nói gì
Chu thị như vậy. Quả thực là cắt đất đền tiền. Liên Mạn Nhi nghĩ thầm, xem ra, Chu thị thật sự đã không chịu nổi Liên Thủ Nghĩa nữa rồi, tình nguyện chịu thiệt thòi, chỉ cần Liên Thủ Nghĩa cách bà càng xa càng tốt.
Đây gọi là gì, ác nhân cũng sợ ác nhân giày vò? !
Nhi tử thành thành thật thật, hiếu thuận, lại chưa bao giờ được bà đối xử bằng vẻ mặt ôn hòa, từ đầu chí cuối đều bị chèn ép vơ vét lợi lộc. Mà nhi tử bất kính, không chịu đảm nhận bất kỳ nghĩa vụ phụng dưỡng gì với bà, thậm chí còn thường xuyên chọc giận bà, thì không những nhận được di sản mà Liên lão gia tử lưu lại, mà còn được bà cho thêm một phần trợ cấp của mình.
Thế này là như thế nào?
Liên Mạn Nhi nghĩ một lát, bất giác cười lạnh. Chuyện này đâu cần phải nghĩ nhiều chứ. Nhà cũ Liên gia, từ trước đến giờ vẫn luôn như vậy. Khi Liên lão gia tử còn sống là như thế, Liên lão gia tử mất, còn lại Chu thị, cũng vẫn tuân theo “Quy tắc” như vậy. Nhà cũ Liên gia, đã bao giờ có công bằng chứ?
Không phủ nhận rằng trong mỗi gia đình không phải cái gì cũng rõ ràng rành mạch được, trên đời này cũng không có cái gì là công bằng tuyệt đối. Mỗi nhà đều có chung hiện tượng như vậy. Chỉ là, ở nhà cũ Liên gia, mọi thứ đều quá mức thái quá.
Song. Thói quen khó sửa, có vài chuyện không hợp tình hợp lý, khi để lâu ngày, có thể thành lệ, trở thành “Hợp lý” .
Thói quen khó sửa, tiểu vương quốc của Liên lão gia tử và Chu thị, vẫn được vận hành theo cái quy củ này, hơn nữa còn tiếp tục không ngừng. Mà nhà Liên Mạn Nhi, thông qua sự cố gắng của mình, đã thoát khỏi cái tiểu vương quốc này.
“Tuy nói như vậy, chỉ sợ là bọn họ vẫn không muốn đi. Hơn nữa, cái sân này là ông nội cháu lưu lại, đối với người ngoài, nghe chuyện thì đều nói bọn họ không đúng, nhưng muốn đuổi bọn họ đi, chỉ sợ sẽ có nhiều người không phục.” Ngũ Lang im lặng một hồi, mới chậm rãi nói.
Nếu là Liên Thủ Tín nói như vậy, Chu thị chắc chắn sẽ lập tức khóc lóc om sòm. Nhưng là Ngũ Lang nói như vậy, Chu thị lại không dám.
“Ta biết, chuyện này không dễ làm.” Khó có khi Chu thị lại có thể nói được một câu hợp tình hợp lý, quan tâm đến người khác như vậy. “Trước đây, ta phải chịu đựng, cái này không nói làm gì. Nhưng hiện tại, hiện tại cháu là Cử nhân lão gia. Cháu nói một câu, đều hữu dụng hơn bất cứ cái gì.”
“Bà nội, chính bởi vì ca cháu đã là Cử nhân, mọi lời nói việc làm hiện giờ, đều phải chú ý hơn mấy phần. Trên triều đình có người giám sát, mà trong mười dặm tám thôn của chúng ta, người ta thấy ca con làm không đúng, người ta còn có thể báo lên trên, đến lúc đó ca con sẽ bị phạt.” Liên Mạn Nhi cười nói.
“Cây to đón gió, còn phải đề phòng bọn tiểu nhân nói ra nói vào. Không nói đâu xa, chỉ nói lão nhân gia người thôi, nếu có gì mất hứng, sau lưng ca cháu nói hai ba câu, hoặc là đến chỗ nọ chỗ kia chê bai, người có tâm biết, có lẽ sẽ cho rằng đó là nhược điểm có thể làm khó cho ca cháu. . . . . . . Mặc dù là cách bối phận, không có lý nào trực tiếp liên lụy ca cháu, nhưng những người đó có lẽ không biết, mà dù có biết, có lẽ sẽ nghĩ rằng, cho thêm chúng ta thêm một chút khó khăn không phải vẫn tốt hơn sao?”
Liên Mạn Nhi mỉm cười nói, lại nhíu mày, nhìn Chu thị.
“Chuyện lớn như vậy, nếu đối phó không tốt, còn có thể ảnh hưởng tới tiền đồ của ca cháu. . . . . .” Cuối cùng, Liên Mạn Nhi lại nói một câu nói.
Trong lời nói của Liên Mạn Nhi, vấn đề không thể nói là không lớn. Chu thị lại sợ nhất là quan, đối với những sự tình bên ngoài lại mơ hồ không biết. Nghe Liên Mạn Nhi nói vậy, Chu thị đờ người, một hồi lâu không nói gì.
Tuy vậy, hiện giờ bà đã chịu đựng Liên Thủ Nghĩa đủ rồi, bản thân không thể trị Liên Thủ Nghĩa được, bà không thể buông tha cho cơ hội lần này.
Chu thị mặc dù sợ quan, đối chuyện bên ngoài mơ hồ không biết, nhưng bà vẫn là người thông minh, đối với chuyện trong nhà vô cùng rõ ràng. Ngồi ở đó suy nghĩ một hồi, Chu thị cân nhắc thận trọng nói.
“Chuyện này, lớn như vậy sao?! . . . . . . Ta đã già rồi, sắp gần đất xa trời rồi, còn có thể sống được bao nhiêu năm nữa đâu. Ta không phải là kẻ không biết xấu hổ, một khi đã nói, thì như ván đã đóng thuyền. Chuyện này, là lần cuối cùng ta đối với nhà mấy đứa mở miệng nhờ cậy. Ta ngồi ở đây phát thề, nếu còn mở miệng nhờ lần nữa, thì sẽ không phải là người!”
“Ta chỉ an vị ở cái đầu giường đặt gần lò sưởi này, đại môn cũng không ra. Chuyện của nhà mấy đứa, ta cái gì đều không biết, cũng không quản. Bối phận cách đời, ta không có giúp đở gì mấy đứa, ta cũng biết. Cái miệng này của ta, . . . . . . Trước giờ chưa nói mấy đứa cái gì. Sau này, lại càng một câu đều không nói. Cái này, ta có thể lập lời thề.”
Chu thị lập lời thề, nói đây là lần cuối đưa ra yêu cầu, hơn nữa còn bảo đảm, sẽ không nói lung tung, làm loạn ầm ĩ, khiến cho danh tiếng của mấy hài tử Ngũ Lang bị bôi đen.
“Cha cháu, nói đi nói lại thì cũng là con trai ta. Ta thuận miệng nói vài câu, có đôi khi không được dễ nghe cho lắm. . . . . . Sau này, đối với cha cháu, ta chắc chắn sẽ bớt nói đi.”
Nói đến Liên Thủ Tín, Chu thị cũng không nói rõ ràng dứt khoát. Mà Trương thị, Chu thị dứt khoát né tránh không đề cập tới.
“Bà nội, xem người nói kìa. Cho dù hôm nay bà nội nói như vậy, ngày mai đảo mắt là quên mất, bọn cháu có thể coi đó là thật sao?” Liên Mạn Nhi vừa cười vừa nói.
Giống như trước kia đối với nhà nàng đòi mười mẫu lúa mạch, Chu thị cũng đã nói sau này sẽ không đưa ra bất cứ yêu cầu nào nữa.
Liên Mạn Nhi nói như vậy, khuôn mặt già nua của Chu thị không khỏi đỏ lên. Nói thật, bà không nghĩ chuyện của Liên Thủ Nghĩa lại ầm ĩ đến thế này, không nghĩ đến một ngày bà sẽ phải cầu xin mấy người nhà Liên Thủ Tín giúp đỡ.
Quan trọng là, chuyện này Liên Thủ Tín còn không làm được, phải nhờ đến hai hài tử Ngũ Lang, Liên Mạn Nhi xuất lực.
Tuy nói là nếu bà không sinh ra Liên Thủ Tín thì sẽ không có mấy hài tử này, nhưng mấy hài tử này dù sao cũng phải là từ trong bụng bà chui ra, bà đối với bọn họ, đương nhiên là không thể thân cận như đối với Liên Thủ Tín. Đối với mấy hài tử này, bà chột dạ, dù sự chột dạ này bà không để lộ trên mặt, cũng chưa từng nói với ai về điều này.
Thế nhưng, chột dạ thì chột dạ.
Lòng của bà trống rỗng, không chỉ vì ngăn cách thế hệ, quan trọng hơn là, tính tình của mấy hài tử này không giống vợ chồng Liên Thủ Tín và Trương thị. Bà không thể nắm bắt được, hơn nữa hết lần này tới lần khác đều ở thế hạ phong. Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng trên thực tế, bà thấy có chút sợ mấy hài tử này.
Tiểu Thất không sao, người mà bà sợ nhất là Liên Mạn Nhi, tiếp theo là Ngũ Lang.
“. . . . . . Cầu người…, không cúi đầu không được. . . . . .” Chu thị đột nhiên lẩm bẩm, rồi từ trên giường gạch chống đỡ người dậy, từ ngồi xếp bằng sửa thành quỳ hai đầu gối xuống, giơ một tay lên.
“Cầu xin ông mặt trời ở bên ngoài, cùng các vị thần phật chứng giám, con xin được thề độc.” Chu thị cứ như vậy quỳ xuống, thật sự phát lời thề độc, “. . . . . . Làm cho đỉnh đầu con chảy mủ, lòng bàn chân lở loét, từ cổ họng đến ruột gan đều thối rữa . . . . . .”
Chu thị nói chuyện cay độc, hung ác, đối với người khác như vậy, đối với bản thân mình cũng không ngoại lệ. Một phen thề độc, khiến cho người nghe đều thấy lạnh sống lưng.
Chu thị phát thề độc, đương nhiên là bao hàm ý giận dỗi, dốc sức đánh cuộc, nhưng thề độc chính là thề độc. Con người Chu thị vô cùng nhát gan, lại giống như đa số những nữ nhân ở niên đại này, đối với những chuyện mê tín này cực kỳ sùng bái. Nhìn bà khi đưa ra lời thề sắc mặt xanh mét, hai tay run rẩy là biết, bà coi cái này là thật.
Chu thị phát thề, Tiểu Chu thị liền bước lên phía trước đỡ Chu thị ngồi xuống, đồng thời vẻ mặt rất không đồng ý nhìn liếc Liên Thủ Tín một cái. Thương Hoài Đức ở bên cạnh thì xì xào nói vài câu an ủi, xoa dịu.
Chu thị đưa ra lời thề, trên mặt Liên Thủ Tín có vẻ hơi không đành lòng, còn Ngũ Lang và Liên Mạn Nhi thì lại thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Cho dù Chu thị không mở miệng cầu xin bọn họ, chuyện của Chu thị và Liên Thủ Nghĩa, bọn họ cũng phải tìm biện pháp giải quyết. Lúc này không giống ngày xưa, ngày trước Liên Thủ Nghĩa và Chu thị cách năm ba bữa lại làm ầm ĩ, nhưng không có ảnh hưởng gì lớn với bọn họ, bọn họ có thể coi như không biết. Nhưng bây giờ, lại không thể như vậy.
Đây không chỉ bởi vì Ngũ Lang đỗ Cử nhân, Tiểu Thất đỗ Tú tài, bởi vì tiền đồ sau này của hai huynh đệ, mà còn có một nguyên nhân khác quan trọng hơn.
Ngũ Lang đã đến lúc phải làm mối. Chuyện của nhà cũ, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, tóm lại cũng không được tốt lành cho lắm. Chờ tân nương tử vào cửa, thấy tình hình của nhà cũ, khó tránh khỏi kinh sợ. Bên nhà nàng đã sớm được xử lý “Trời yên biển lặng”, cũng đã đến lúc dọn dẹp nhà cũ một chút. Tối thiểu, cũng phải khiến cho bọn họ không trở nên quá mức “Dọa người” .
Liên Thủ Nghĩa trước đây làm náo loạn đến mức nào, các nàng đều không quản, chính là vì hôm nay. Ra tay một lần là có thể đồng thời hàng phục hai mối họa lớn nhất là Chu thị cùng Liên Thủ Nghĩa. Hai người tuy là bản tính khó thay đổi, nhưng từ nay về sau, ở trước mặt các nàng, sẽ phải an phận, tuân thủ những quy củ mà các nàng định ra.
Hiện giờ, Chu thị lập lời thề, kế tiếp, chính là tỉ mỉ áp đảo Liên Thủ Nghĩa ra sao.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT