Phụ thân của Tàng Tử Đan nhìn Tàng Thiên Ca, nhìn như đang cầu thị, thế nhưng thực chất chính là đang uy hiếp. Dù biết là vậy, nội tâm rất day dứt, cuối cùng Tàng Thiên Ca phải lựa chọn Thiên Long thần điện. Như thể biết được tâm ý của hắn, Tây Môn Bất Bại bất bại liền ngăn cản Ngọc Vô Trần lại:

- Trần nhi, đừng làm loạn nữa. 

Ngọc Vô Trần uất ức, đứng chắn trước mặt Tàng Tử Đan, muốn bảo vệ nàng bằng mọi giá. 

- Trần nhi, chuyện này chúng ta không thể xen vào được. 

Vừa nói, hắn vừa cầm lấy cánh tay Ngọc Vô Trần kéo về phía mình. Ban đầu nàng còn cương quyết, thế nhưng rốt cuộc nàng vẫn thể không làm gì được, đành phải né qua một bên. Đương trường chỉ còn lại một mình Tàng Tử Đan đứng chính giữa, một bên cố gắng ép nàng, bên còn lại muốn giải thoát nhưng lại không cách nào giúp được, và còn một người nữa, thế nhưng người đó lại cố gắng tránh né nàng. 

Từ lúc đám Tàng Thiên Ca xuất hiện cho đến giờ, thời khắc nàng đau khổ nhất chính là lúc người đó nhìn nàng bằng ánh mắt lạnh băng, giống như nhìn một vật vô dụng bỏ đi vậy. Nhưng cho đến thời điểm này, ánh mắt của nàng vẫn nhìn về kẻ đó. 

Nước mắt vẫn lăng dài trên đôi gò má như tuyết trắng kia, tiếng khóc nấc khiến cho ai cũng đau lòng, Ngọc Vô Trần thậm chí còn không dám nhìn Tàng Tử Đan. Trong thời khắc ấy, đương trường trở nên im lặng một cách lạ thường, chỉ còn lại âm thanh bi thương mà thôi. Tàng Tử Đan bước đi chậm rãi, không hiểu sao lại không có bất kỳ một người nào ngăn nàng lại. 

Tàng Tử Đan bước về phía Ninh Tiểu Tam, hai bàn tay bỗng ôm chầm lấy hắn, gương mặt thấm đẫm nước mắt đập vào khuôn ngực hắn, giọng nói run run đầy bi thương cầu cứu hắn:

- Dạ Quân, cứu ta với, ta không muốn thành hôn với Tàng Hồng Uyên. Làm ơn đưa ta đi đi!

Tất cả mọi người đều hướng ánh mắt nhìn về phía Ninh Tiểu Tam. Ở đây có rất nhiều cao thủ, thực lực siêu việt hơn Ninh Tiểu Tam rất nhiều, và đều là những người dư sức để giải thoát cho nàng, nhưng chẳng hiểu sao, ngay cả Tàng Thiên Ca cũng có dự cảm chỉ có một mình Ninh Tiểu Tam mới có khả năng này mà thôi. 

Chỉ còn đợi quyết định của hắn mà thôi. Là cứu, hay là không cứu? 

Ninh Tiểu Tam nâng hai tay của mình lên, vẫn cái giọng lãnh đạm vô tình đó, giống như cái ánh mắt nhìn nàng chẳng khác gì một kẻ vô hình. –

- Ta không có đủ năng lực này. Đừng làm phiền ta.

Ninh Tiểu Tam đẩy nàng ra khỏi người mình, cái đẩy nhẹ nhàng thôi, nhưng cái đẩy đó chính là đẩy nàng vào vực thẳm đen tối. Tàng Tử Đan khụy người xuống, chỉ biết ôm mặt mà khóc. Còn hắn, hắn lạnh lùng quay lưng rời đi, bước ra khỏi tòa phủ đệ, rũ sạch tất cả những gì liên quan đến hắn. 

********* Quyển 5: Quân Lâm Thiên Hạ *********

Bóng đêm bao phủ khắp thiên địa, trên bầu trời lấp lánh vô số ánh sao tuyệt đẹp. Một đêm thật bình lặng đối với kẻ đang ngồi trên một giác sơn, ngồi tại đây có thể quan sát toàn cảnh bên dưới, nơi tràn ngập ánh đèn hoa lệ với tiếng cười vui, chúc mừng cho đôi tân lang và tân nương. 

Hôm nay chính là ngày thành hôn của Tàng Tử Đan và Tàng Hồng Uyên, có rất nhiều người đến chúc mừng cho hai người bọn họ, trong đó có cả Tàng Thiên Ca, Quân Mạc Tà, Võ Canh và Ngọc Vô Trần, còn Tây Môn Bất Bại và Ninh Tiểu Tam lại vắng mặt. Chỉ là cũng mấy tên kia cũng không quan tâm đến, dù tham dự cái hôn lễ này, nhưng nét mặt bọn họ chẳng ai lấy làm vui vẻ cả. 

Tiếng thở dài khẽ vang lên trong tiếng ồn xung quanh, yếu ớt đến bi thương làm sao. 

Trên ngọn giác sơn, Ninh Tiểu Tam ngồi trên đó, hướng đôi mắt đã dần nhòe đi của mình xuống bên dưới kia. Gương mặt hắn bị che đi bởi lớp mặt nạ màu vàng kia nên cũng chẳng rõ tâm trạng của hắn đang buồn hay đang vui thế nào nữa. 

Một giọng nói hơi trầm từ đằng sau truyền đến, gã nam tử xuất hiện, khuôn mặt tuấn tú nhưng tràn ngập sự bi phẫn tràn ngập khuôn mặt của hắn, kẻ đó chính là Tây Môn Bất Bại. Hắn bước đến bên cạnh mỏm đá Ninh Tiểu Tam đang ngồi, cũng chẳng thèm nhìn Ninh Tiểu Tam, có lẽ cho đến bây giờ, Tây Môn Bất Bại vẫn còn đang thương cảm cho Tàng Tử Đan. 

- So với những gì ta tưởng tượng còn tàn độc hơn. Tử Đan yêu ngươi đến như vậy, còn ngươi lại sẵn sàng lợi dụng nàng cho kế hoạch của mình.

Lúc này Tây Môn Bất Bại đã không còn quan tâm đến mối quan hệ giữa hắn và Ninh Tiểu Tam là gì, giọng nói đầy sự trách mắng. 

- Chẳng lẽ tất cả nữ nhân trong thiên hạ đều yêu ta, ta đều phải đáp lại sao?

- Ngươi… 

- Bớt nói nhảm đi. 

Bỗng lúc này, khí chất của Ninh Tiểu Tam biến đổi hoàn toàn, đã không còn là Ninh Tiểu Tam yếu ớt trong ánh mắt người khác nữa, thậm chí khiến cho cường giả như Tây Môn Bất Bại cũng phải rùng mình kinh hãi. “Kẻ này rốt cuộc mạnh đến mức nào?” Trong lòng Tây Môn Bất Bại tự hỏi. 

Chỉ thấy Ninh Tiểu Tam, không, lúc này hắn đã trở lại là chính mình, bàn tay đặt lên chiếc mặt nạ bằng đồng, nhẹ nhàng gỡ chiếc mặt nạ xuống. Ánh mắt của Tây Môn Bất Bại trợn tròn, hắn đang vô cùng kinh ngạc, kinh ngạc đến mức không tin tưởng vào đôi mắt của chính mình. Bởi vì kẻ đứng trước mặt hắn lúc này, ngoại trừ mái tóc trắng xóa ra đôi mắt màu huyết ngọc ra thì giống như bằng hữu của hắn – Tàng Thiên Ca. Kẻ này lại giống Tàng Thiên Ca như đúc, không lẽ nào bọn họ là anh em song sinh? Trong đầu Tây Môn Bất Bại đầy rẫy những câu hỏi. 

Tinh Hồn vứt chiếc mặt nạ đi, chiếc mặt nạ bằng đồng phản chiếu ánh sáng lấp lánh hoa lệ bên dưới, nhìn rất đẹp, thế nhưng nó cũng giống như Tàng Tử Đan vậy, khi đã mất đi giá trị lợi dụng thì dù có đẹp đến cách mấy cuối cùng cũng chỉ thành một vật bỏ đi mà thôi. 

- Kẻ tên Ninh Tiểu Tam kể từ giờ phút này không còn tồn tại trên cõi đời này nữa.

Cái giọng nói nhàn nhạt lãnh đạm vang lên trong màn đêm u tối. Rồi Tinh Hồn chuyển ánh mắt nhìn qua Tây Môn Bất Bại vẫn còn đang sững người vì kinh ngạc:

- Mọi thứ đã sẵn sàng, ngươi cứ theo kế hoạch mà làm. 

Nói rồi, hắn xoay người bước đi, gió nhẹ thổi qua cái bóng lưng cô độc. Hơn bao giờ hết, Tây Môn Bất Bại đã hiểu rõ, dường như thế giới của kẻ kia không có bất kỳ một ai có thể chạm tới được, dù đó có là tình cảm chân thành của Tàng Tử Đan đi nữa. 

Tây Môn Bất Bại ngửa đầu nhìn lên trời, rồi lại nhìn xuống phía bên dưới kia, bất giác thở dài một tiếng. Giọng nói cất lên như đang cười nhạo chính mình:

- Thế gian này đúng là thân bất do kỷ!

********* Quyển 5: Quân Lâm Thiên Hạ *********

Tiếng nổ kinh thiên động địa chấn động cả Thiên Long thần điện, giữa đêm đen lại bị ánh sáng màu vàng chiếu rọi chẳng khác gì ban ngày. So với chấn động trước đây, chấn động lần này mạnh hơn gấp hai, gấp ba lần. Rất nhiều công trình hoa lệ tại Thiên Long thần điện bị sụp đổ bởi chấn động này, đệ tử tử vong, bị thương nằm khắp mọi nơi. 

- Tại sao Tiềm Long Bí Cảnh lại xảy ra chấn động lần nữa?

Tàng Thiên Ca, Quân Mạc Tà, Võ Canh, Tây Môn Bất Bại và Ngọc Vô Trần phi hành về phía Tiềm Long bí cảnh. Bởi vì chấn động quá mạnh và xảy ra quá bất ngờ, lại trước khi Tiềm Long Bí Cảnh xảy ra biến dị mộ lúc thì Tây Môn Bất Bại xuất hiện khiến cho bọn họ rời khỏi đó, khoảng cách là quá xa, không thể nào tiếp ứng kịp thời. 

Trên đường đi, Tàng Thiên Ca trông thấy vô số đệ tử chết và bị thương, trong lòng hắn càng thêm hận kẻ đã gây ra thảm cảnh này. Bỗng nhiên, khi bọn hắn còn cách Tiềm Long Bí Cảnh khoảng chừng một trăm thước nữa thì bỗng một cỗ khí tức hỗn độn xuất hiện. Khí tức hỗn độn này bao gồm oán khí, tử khí, ma khí, độc khí… đều là những khí tức cổ quái khiến cho người ta chỉ muốn tránh xa. 

Nhưng khiến cho người ta kinh ngạc là, cái khí tức ma quái đó lại xuất hiện ngay tại trung tâm Tiềm Long Bí Cảnh. Vốn Tiềm Long Bí Cảnh chính là nơi thần thánh nhất tại Thiên Long thần điện, không ngờ lại biến đổi thành một nơi tràn ngập sự tử vong.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play