Gã hạ nhân kia bị bá khí của Ngọc Vô Trần chấn nhiếp, có lẽ thân phận mấy người này so với mình tưởng tượng còn muốn kinh khủng hơn, thái độ càng thêm điệu thấp xuống, nói:

- Bẩm, vị hôn phu của Tử Đan tiểu thư là công tử Tàng Hồng Uyên. 

- Tàng Hồng Uyên? 

Tàng Thiên Ca hình như đã nghe qua cái tên này ở đâu rồi, miệng lẩm bẩm. 

- Y là đệ tử Tiêu Diêu chi tộc, danh tiếng khá lớn tại thần điện, được xếp vào hàng ngũ thiên tài tham gia Phong Thần Chiến. 

Đứng bên cạnh, Nguyệt nói.m 

- Ngươi có thể đi được rồi!

Thấy gã hạ nhân kia còn đang khiếp sợ, Quân Mạc Tà liền để cho hắn rời đi. Còn để hắn đứng đó, nói không chừng bị bá khí của họ làm cho ngất đi. 

- Tên Tàng Hồng Uyên này được nhỉ, coi bộ rất xứng với nha đầu này. 

Ninh Tiểu Tam vừa xoa cằm vừa nói. 

Vừa dứt lời thì bỗng hắn cảm thấy sóng lưng rét run, nhìn lại thì phát hiện Ngọc Vô Trần đang nhìn mình với ánh mắt hình viên đạn. Lập tức né mặt đi chỗ khác, hút gió giả lơ. 

- Chúng ta đi tìm Tử Đan thử xem có phải nàng bị ép buộc hay không. Nếu như ép buộc, Thiên Ca có thể dùng thân phận của mình để bãi bỏ hôn lễ này. 

- Như vậy có được không? Đây là chuyện của gia đình người ta, chúng ta xen vào hình như không được hay cho lắm. 

Võ Canh nói. 

- Tại sao lại không hay chứ? Chuyện tình cảm không thể ép buộc được. 

- Vô Trần tỷ nói đúng đấy, tình cảm phải đến từ hai phía, miễn cưỡng không có hạnh phúc đâu. Thiên Ca, chàng là người chứng kiến chuyện này nên chàng rõ hơn ai hết. Có đúng không?

Nguyệt vừa nói, ánh mắt u buồn nhìn Tàng Thiên Ca. Chỉ thấy trong chốc lát Tàng Thiên Ca thoáng qua một tia bi thương, như đang nhớ lại chuyện lúc hắn còn nhỏ. Thở dài một tiếng, hắn nói:

- Chúng ta tìm Tử Đan trước rồi tính. 

********* Quyển 5: Quân Lâm Thiên Hạ *********

- Phụ thân, ta không muốn. Ta không cưới hắn đâu!

Đám Tàng Thiên Ca đi đến trước một tòa phủ đệ to lớn thì bỗng nghe một giọng nói quen thuộc đang hét toáng lên. Mọi người lúc này đã xác định được Tàng Tử Đan rõ ràng bị ép cưới. Mấy gã Tàng Thiên Ca, Quân Mạc Tà, Võ Canh và Ninh Tiểu Tam còn chưa kịp phản ứng gì thì một bóng người từ bên cạnh bọn hắn xông thẳng vào bên trong, thậm chí là không nể nang gì, trực tiếp phá cửa đi vào. Hành động bá đạo như thế này, ngoài Ngọc Vô Trần ra thì còn ai dám làm chứ. 

Vào bên trong, Ngọc Vô Trần nhìn thấy có ba người, một trong số đó chính là Tàng Tử Đan. Nhìn thấy Ngọc Vô Trần xuất hiện, Tàng Tử Đan mừng rỡ ôm chầm lấy nàng, khóc sướt mướt nói:

- Vô Trần tỷ, muội không muốn cưới Tàng Hồng Uyên, muội không muốn!

Thấy người lạ tự tiện xông vào phủ đệ của mình, thậm chí còn phá cửa không khác gì phường chợ búa cả, gã trung niên đang đôi có với Tàng Tử Đan nổi giận, chỉ ngón tay thẳng mặt Ngọc Vô Trần, quát:

- Ngươi là ai? Dám đột nhập phủ đệ của bản tọa, người đâu, bắt nàng lại. 

Vừa nói, y vừa phát ra uy áp của mình. Nhưng ngay lập tức đã bị khí tức của Ngọc Vô Trần đánh tan, thậm chí còn uy hiếp ngược lại. Trong lòng gã thầm than, lần này gặp phải cường giả rồi. Nhưng hắn không hề tỏ ra sợ hãi, đây chính là Thiên Long thần điện, với địa vị của mình, có bao nhiêu người dám đắc tội chứ. 

Giữa lúc ấy thì đám Tàng Thiên Ca vừa đi vào, nhìn thấy Tàng Tử Đan nước mắt giàn giụa, ai nấy đều đau lòng không thôi. 

- Bái kiến Thánh Tử điện hạ!

Gã trung niên kia nhận thức được Tàng Thiên Ca, lập tức quỳ xuống cung kính hành lễ. 

- Đứng dậy đi. 

Gã trung niên tuân lệnh đứng dậy, Tàng Thiên Ca lại hỏi tiếp:

- Đây vốn là chuyện của gia đình ngươi, nhưng Tử Đan là bằng hữu của ta, nếu nàng bị ủy khuất, ta không thể không xen vào. 

Những người thân ruột thịt của mình ép mình phải thành hôn với một người không yêu, nhưng những người bạn mới quen biết không lâu thì lại một mực bảo vệ cho mình, trong lòng Tàng Tử Đan xúc động không thôi, đôi mắt đẹp thấm đẫm dòng lệ. Càng như vậy, Ngọc Vô Trần càng thêm muốn bảo vệ nàng. 

Đối phương là Thánh tử Thiên Long thần điện, người kế vị tương lai Thiên Long thần điện, dù là chuyện riêng, nhưng phụ thân của Tàng Tử Đan không dám đắc tội Tàng Thiên Ca, liền giải thích:

- Bẩm điện hạ, ta và Tàng Văn Bá – tộc trưởng Tiêu Diêu chi tộc trước đây đã từng giao ước với nhau, sau này sẽ để cho con trai hắn thành hôn với nha đầu này. Vốn định sau này sẽ bàn, nhưng vài ngày trước Tàng Văn Bá đã đem sính lễ tới đây rồi nhắc lại chuyện lúc xưa. Giao tình giữa ta và Tàng Văn Bá rất tốt, liền lập tức đồng ý. 

- Hôn ước từ nhỏ thì sao? Tử Đan đã không muốn cưới, ngươi làm phụ thân thì nên nghĩ đến hạnh phúc của nàng, lại vì lợi ích mà không màn đến cảm nhận của nàng. Ngươi không xứng làm phụ thân của nàng. 

Ngọc Vô Trần tức giận, bức xúc nói. Nàng bề ngoài lạnh lùng, thế nhưng thực chất cực kỳ nóng tính. Hơn ai hết Quân Mạc Tà là người cảm nhận rất rõ, bởi vì trước đây hắn đã từng bị nàng truy sát một lần, dù khi ấy thực lực của nàng không mạnh bằng hắn. Ngọc Vô Trần nghĩ chuyện gì là liền nói ra ngay, không nể nang bất kỳ một ai cả. Thậm chí là đắc tội người khác đi nữa, nàng cũng không hề quan tâm. 

Người đi cùng với Tàng Thiên Ca há phải người bình thường. Lại biết được thực lực siêu phàm của nàng, trong lòng phụ thân của Tàng Tử Đan sinh ra thoái ý muốn từ chối cái hôn lễ này, nhưng bỗng nhiên khi ánh mắt đảo qua chỗ của Ninh Tiểu Tam thì thần trí đau như búa bổ vậy, dần trở nên mơ hồ, giống như đang bị kẻ khác điều khiển vậy. 

Giọng điệu lúc này cũng thay đổi hoàn toàn, như biến thành một con người khác. Không còn nhìn Tàng Thiên Ca bằng con mắt sợ hãi hay nhìn Ngọc Vô Trần một cách úy kỵ nữa, hắn nói:

- Nó là con của ta, ta bảo nó đi hướng đông thì nó không được phép đi hướng tây, muốn nó đứng thì nó tuyệt đối không được ngồi. Còn ngươi chỉ là người ngoài, dù ngươi là con của lão thiên đi nữa không cũng không có quyền xen vào chuyện của gia đình ta. 

Thái đội thay đổi đột ngột không kiêng nể, so với Ngọc Vô Trần còn muốn dữ dội hơn, không chỉ đám Tàng Thiên Ca mà ngay cả Tàng Tử Đan cũng phải kinh ngạc. Giống như người đang đứng trước mặt kia không phải là phụ thân mà nàng biết vậy. 

Rồi hắn lại nhìn Tàng Thiên Ca, tuy rằng ôm quyền đầy lễ nghi, thế nhưng ý tứ như đang đuổi người khác đi. 

- Điện hạ, đây là chuyện riêng của gia đình chúng ta, hy vọng điện hạ không tùy tiện xen vào. 

- Nếu ta cố ý thì sao? 

- Nếu như điện hạ đã cố chấp như vậy, ta sẽ phải tuân theo, nhưng khi đó, chỉ sợ danh tiếng của điện hạ sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng, người bên ngoài sẽ không còn xem điện hạ và Thiên Long thần điện chúng ta ra gì nữa. Kính mong điện hạ suy nghĩ kỹ, đừng vì chuyện này mà ảnh hưởng đến bản thân điện hạ và Thiên Long thần điện, nhất là trong thời điểm Phong Thần Chiến sắp diễn ra. 

Ánh mắt nghiêm túc nhìn Tàng Thiên Ca nói, có vẻ như dù Tàng Thiên Ca làm thế nào đi nữa cũng không thể cản nổi quyết tâm của hắn. Ngay cả việc dùng thân phận Thánh tử của mình cũng không thể phá bỏ quyết định của y, Tàng Thiên Ca không thể nghĩ được cách nào để giải cứu Tàng Tử Đan cả. Vả lại hắn nói không sai, nếu như Tàng Thiên Ca giống như Võ Canh, hắn sẽ không màng đến tiếng tăm của mình. Nhưng đằng này, hắn mang trên mình danh dự và địa vị của một thế lực khổng lồ. Nếu như ảnh hưởng đến Thiên Long thần điện, không chỉ hắn mà cả những người liên quan mà hắn yêu thương nhất cũng sẽ bị liên lụy. 

Nguyệt đứng bên cạnh nhìn hắn bằng ánh mắt u buồn, như thể đang cảm thông với quyết định của hắn, nhưng trong lòng lại vô cùng buồn bã vì chuyện của Tàng Tử Đan. Ban đầu định dùng cái thân phận Thánh tử, cuối cùng lại bởi vì cái thân phận này làm rào cản. Trên đời này thật đúng là không thể lường trước được việc gì. 

- Nếu như ngươi đã nói như vậy, ta liền không tiếp tục truy xét nữa. Nhưng ta hy vọng ngươi có thể nghĩ cho Tàng Tử Đan một chút. 

- Đa tạ điện hạ nhắc nhở, ta nhất định sẽ suy xét. 

Gã giống như trả lời cho có vậy, chẳng một chút để tâm đến lời khuyên chân thành của Tàng Thiên Ca. Tàng Tử Đan như rơi xuống vực thẳm vậy, cuối cùng nàng cũng không thể thoát được cái hôn lễ này sao? Nàng không thể trách Tàng Thiên Ca được, bởi vì hắn đã cố gắng hết sức rồi. Nàng chỉ biết khóc, không hiểu sao ánh mắt lại nhìn về phía Ninh Tiểu Tam kia, như thể chỉ có một mình hắn là đủ sức giải cứu cho mình vậy. Trong lòng nàng, Ninh Tiểu Tam, không, là Dạ Quân đại anh hùng mới chính là người sẽ giải thoái cho mình. Nhưng đáp lại nàng là một ánh mắt lãnh đạm đến vô cảm. 

Ngọc Vô Trần không muốn từ bỏ, bởi vì nàng không nhẫn tâm nhìn Tàng Tử Đan đâu khổ. Lúc này nàng đã bị cơn giận che đi lý trí, thậm chí ngay cả Tàng Thiên Ca cũng chẳng quan tâm nữa, nàng quát lớn:

- Tàng Thiên Ca, nếu như ngươi không giúp được nàng thì ta sẽ giúp nàng. Ta sẽ đưa nàng về Lưu Sa thần điện. 

- Điện hạ, nếu như để cô ta mang Đan nhi đi, người khác sẽ coi Thiên Long thần điện ra gì nữa?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play