Nguyên Nghĩa nghe vậy thì biến sắc. Cái tội danh chống đối Chấp pháp đội này không phải là chuyện đùa đâu. Cho dù giữa Thịnh Bảo đường và Lang Gia thành có quan hệ như thế nào đi nữa, Tề Lãng bị quy chụp cái tội danh này, nặng thì xử tử, nhẹ thì trở thành kẻ tàng phế. Cho dù thực sự Lang Gia thành đánh chết Tề Lãng đi nữa, Thịnh Bảo đường cũng chẳng thể làm gì được. 

Người ta đằng sau có một nhất phẩm thế lực đỉnh tiêm, vô hạn tiếp cận siêu cấp thế lực, trong mắt bọn họ, một cái nhị phẩm tông môn chẳng đáng một xu nào cả. Hơn nữa, Nguyên Nghĩa còn nhận thức được thân phận của Thạch Thiên Sơn này. Hắn trẻ tuổi như vậy, tu vi không tính là cao cường trong cùng thế hệ trong Lang Gia thành, thế nhưng có thể làm một tiểu đội trưởng của Chấp pháp đội, đó chính là nhờ hắn có một lão gia gia làm trưởng lão. 

Trưởng lão của một thế lực như Lang Gia thành, dù là đường chủ Thịnh Bảo đường gặp mặt cũng phải cung kính ba phần. Trong lòng Nguyên Nghĩa thầm mắng Tề Lãng, đúng là kẻ thành sự không đủ, bại sự có thừa. Chỉ là, hiện tại không phải lúc trách phạt Tề Lãng. Nguyên Nghĩa vội đứng ra, ôn tồn nói:

- Thạch Thiên Sơn tiểu hữu bớt giận. Tề Lãng nhất thời nóng vội, thế nên mới vô ý mạo phạm ngươi. Chuyện này lão phu nhất định sẽ xử phạt hắn, sau đó sẽ bồi tội với tiểu hữu sau. 

Thạch Thiên Sơn hừ lạnh một tiếng, nếu như không phải hắn nể mặt Nguyên Nghĩa, chỉ sợ đã trực tiếp đánh chết Tề Lãng rồi. Hắn là một tiểu đội trưởng Chấp pháp đội, đằng sau còn có một lão gia gia là trưởng lão trong Chấp Pháp đường quyền cao chức trọng. Tề Lãng không chỉ gây rối trật tự trong ngày quan trọng này, lại ngang nhiên chỉ trích hắn, Thạch Thiên Sơn có đủ lí do để xử tội. 

- Lần này ta nể mặt Nguyên Nghĩa tiền bối bỏ qua cho ngươi một lần, nếu còn có lần sau, tuyệt đối sẽ không dễ dàng như thế này đâu. 

Bị Thạch Thiên Sơn trừng mắt nhìn, trong lòng Tề Lãng trầm xuống. Ngay cả Nguyên Nghĩa đối với Thạch Thiên Sơn cũng phải cung kính vài phần như vậy, thế nên Tề Lãng không dám ghi hận, mà tất cả đều đổ lên trên đầu đám Long Uyên cả. Ánh mắt của hắn độc ác liếc qua, hận không thể bầm bọn chúng thành ngàn mảnh. 

Từ nãy đến giờ, vốn là nhân vật chính trong câu chuyện, nhưng từ sau khi Thạch Thiên Sơn xuất hiện, nhìn thấy tu vi Thánh cảnh của bọn chúng liền trực tiếp bỏ qua, vậy nên bọn chúng chỉ đứng một bên xem kịch. Thấy Tề Lãng ghi hận mình, tên nào tên nấy cười lạnh trong lòng, đợi một lát nữa, để xem kẻ nào mới phải quỳ xuống đây. 

Mắt thấy Thạch Thiên Sơn bỏ qua cho Tề Lãng, Nguyên Nghĩa thở phào nhẹ nhỏm, cũng may đối phương xem trọng mình, nếu không chỉ sợ… bất giác liếc qua nhìn đám Long Uyên, từ nãy đến giờ vẫn đứng yên một chỗ, không có thừa cơ bỏ trốn. Căn nguyên mọi chuyện cũng từ đám tiểu tử này mà ra, tuyệt đối không dễ dàng bỏ qua như vậy được. 

- Thạch Thiên Sơn tiểu hữu, chuyện lần này, đám tiểu tử kia cũng có phần không nhỏ. Tề Lãng nhất định sẽ bị phạt, cả đám tiểu tử đó cũng không thể bỏ qua như vậy được. 

Thạch Thiên Sơn và chín người còn lại của Chấp Pháp đội ngạc nhiên. Lúc đầu nghe Tề Lãng nói đám Long Uyên, bọn họ còn tưởng Thịnh Bảo đường này cậy thế hiếp người, đổ tội lên đám thiếu niên đó. Bây giờ ngay cả Nguyên Nghĩa cũng nói như vậy, chẳng lẽ chín tên thiếu niên kia thật sự có phân lượng này?

Nhìn đám thiếu niên kia, thoạt trông chỉ mới mười một mười hai tuổi đã đột phá đến Thánh cảnh, xem ra cũng là thiên tài của tông môn nào đó. Dù vậy, chỉ cần là phạm tội, thân phân có như thế nào đi nữa cũng không thể bỏ qua. Thạch Thiên Sơn lạnh lùng nhìn bọn chúng, nghiêm giọng hỏi:

- Lời của Nguyên Nghĩa tiền bối có đúng không? Chuyện này thật sự là do các ngươi làm ra? 

Long Uyên là đại sư huynh, không bởi vì uy áp của Thạch Thiên Sơn mà kinh sợ, tiến ra vài bước, khí thế trên người bộc phát, nói:

- Đúng, chuyện này thật sự có liên quan đến chúng ta. Thế nhưng tất cả đều là cho tên kia tạo nên cả. 

Vừa nói, Long Uyên vừa chỉ ngón tay vào mặt Tề Lãng, tức giận nói tiếp:

- Khi chúng ta lần đầu tiên đặt chân đến Lang Gia thành, hắn ỷ mình là đại công tử Thịnh Bảo đường, chặn đường chúng ta đòi cướp Lam Dực Phi Long. Lần đó chúng ta đã bỏ qua, thế nhưng không ngờ hắn lại ghi hận, bỏ qua quy tắc Lang Gia thành mà tấn công chúng ta. Ngươi nói xem, là ai đúng ai sai?

Mỗi câu nói của Long Uyên đều là sự thật, hoàn toàn không có một biểu hiện gian dối nào. Thạch Thiên Sơn trong lòng tin tưởng vài phần, bởi vì danh tiếng của Tề Lãng này không thực sự tốt lắm. 

- Thạch Thiên Sơn sư huynh, tuyệt đối không có chuyện như vậy. Là bọn chúng ngậm máu phun người. Thịnh Bảo đường dù sao cũng là một nhị phẩm tông môn, ta lại là đại công tử, làm sao có thể làm ra cái hành vi cướp của như vậy được. 

- Đúng vậy, không thể tin tưởng lời nói một phía được. 

- Phải xử phạt thật nặng mới được. 

- ………

Phía sau lưng Tề Lãng, đám sư đồng môn của hắn nhao nhao lên tiếng bất bình. Thạch Thiên Sơn nhíu mày, xem ra chuyện này phải điều tra thật kỹ mới được. Thế nhưng hắn chưa kịp lên tiếng, Long Uyên đứng bên cạnh Thạch Thiên Sơn khuôn mặt bỗng trở nên lạnh lùng, thật sự hắn không ngờ bọn này lại xảo trá đến như vậy. Vốn hắn không định tung ra tuyệt chiêu này, nhưng lửa giận trong lòng dâng lên, hắn lạnh giọng nói:

- Hừ, bản công tử không định làm lớn chuyện này. Nhưng mà hết lần này đến lần khác mạo phạm như vậy, lão hổ không phát uy các ngươi còn cho rằng đó là mèo bệnh? Thạch Thiên Sơn, bắt Tề Lãng và đám đồng môn của hắn lại giam vào đại lao.

Giữa đương trường, tất cả mọi người đều sững sờ. Ngay cả Thạch Thiên Sơn trong đầu cũng trở nên trống rỗng. Vừa rồi… bọn họ thật sự không có nghe nhầm, thiếu niên này như vậy mà lại ra lệnh cho Thạch Thiên Sơn? Mà nhìn biểu hiện của hắn, dường như việc ra lệnh cho Thạch Thiên Sơn hoàn toàn tùy ý, không có nửa điểm ái ngại nào. 

Trong lúc bọn họ còn đang đứng như trời trồng, trên tay Long Uyên xuất hiện một cái tử ngọc kim bài, nhìn hình dạng có chút quen mắt. Chính giữa cái tử ngọc kim bài này có khắc hình trăng khuyết, có gì đó rất bất phàm. Long Uyên lại lớn tiếng nói tiếp:

- Có Thành Chủ lệnh ở đây, Thạch Thiên Sơn còn không nghe lệnh?

Lúc đầu nhìn thấy cái tử ngọc kim bài này, Thạch Thiên Sơn trong đầu mường tượng dường như đã thấy qua ở đâu rồi. Nhưng khi nghe đến ba chữ Thành Chủ lệnh, hắn mới giật mình tỉnh ngộ. Nguyên lai là Thành Chủ lệnh? Nhìn thấy Thành Chủ lệnh giống như nhìn thấy Thành chủ. Thạch Thiên Sơn chấn kinh, lập tức quỳ xuống, ôm quyền cung kính:

- Thạch Thiên Sơn bái kiến thiếu thành chủ. 

Thạch Thiên Sơn không biết phải xưng hô với Long Uyên như thế nào, nhìn tuổi tác của hắn nhỏ như vậy, rất có thể là nhi tử của Trương Vô Thường, thế nên Thạch Thiên Sơn mới gọi hắn là thiếu thành chủ. Chín người còn lại của Chấp Pháp đội cũng giống như Thạch Thiên Sơn, tất cả đều quỳ rạp xuống đất bái kiến vị thiếu thành chủ này. 

Một lần nữa, tất cả mọi người đều tràn đầy sự kinh ngạc. Những tiểu mao đầu này, không ngờ lại chính là thiếu thành chủ Lang Gia thành. Bọn họ chưa từng nghe qua tin tức là thành chủ Lang Gia thành đã có con, nhưng mà những thiếu niên này nắm Thành Chủ lệnh trong tay, nếu không phải thiếu thành chủ thì còn cách giải thích nào khác đây? Chọc ai không chọc, lại đi chọc thiếu thành chủ người ta. Lần này Thịnh Bảo đưởng đụng vào ổ kiến lửa rồi. 

Nguyên Nghĩa đại não chấn động, ánh mắt không thể tin được nhìn tấm tử ngọc kim bài bất phàm kia, khuôn mặt bất giác như già đi mấy chục tuổi. Cái uy phong ban đầu trấn áp đám Long Uyên đã bay đi đâu mất rồi. 

- Thành… thành chủ lệnh? Lần này chết chắc rồi. 

Thạch Thiên Sơn không dám trễ nãi, kẻo lại khiến cho vị thiếu thành chủ này nổi giận. Tuy rằng gia gia của hắn là trưởng lão Chấp Pháp đường, nhưng nếu đứng trước vị thiếu thành chủ này thì cũng phải cung kính mà quỳ bái. Hắn đứng dậy, trừng mắt nhìn đám thuộc hạ, quát:

- Còn ở đó làm gì, không nghe thấy mệnh lệnh của thiếu thành chủ à? Mau bắt bọn chúng lại. 

- Tuân lệnh thiếu thành chủ. 

Bọn chúng dạ rang một tiếng, tất cả rút bảo kiếm sau lưng ra, khí thế trên người đột nhiên bạo tạc, cảm giác như những vũ khí sắc bén. Có thể được xếp vào Chấp Pháp đội, tu vi thấp nhất cũng phải là Thần cấp, đương nhiên được lựa chọn đều là tinh anh trong tinh anh. Bọn chúng so với những võ giả Thần cấp bình thường còn muốn cường hãn hơn. 

Đám Tề Lãng hoảng sợ. Lần này đụng vào tảng đá lớn rồi. Chấp Pháp đội xuất thủ, dù có sức chống trả cũng không dám chống trả. Tuy có một Nguyên Nghĩa là cường giả Thiên Thần cảnh sau lưng, nhưng lão cũng đành trơ mắt đứng nhìn mà thôi. Nếu hắn xuất thủ, nói không chừng lại đánh động đến đám cường giả đang ẩn mình quan sát kia, thậm chí có nguy cơ khiến cho cơ nghiệp Thịnh Bảo đường tan biến trong nháy mắt. 

- Chuyện lần này chỉ là hiểu lầm mà thôi… thiếu thành chủ hãy rộng lượng bỏ qua. 

- Là chúng ta có mắt như mù, không nhìn thấy thái sơn.

- Đúng đúng, thiếu thành chủ, xin hãy bỏ qua cho chúng ta lần này. 

- Thiếu thành chủ khai ân…

- ………

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play