Bỗng nhiên, giữa muôn vạn ánh mắt đáng thương nhìn bọn chúng, Long Tuyền cười phá lên. Nhưng giọng cười của hắn không hề có biểu cảm mắc cười nào đó, mà lại giống như là hắn đang giận dữ hơn. Tiếp sau hắn, Long Kiếm và Long Vân cũng giống như Long Tuyền vậy, cười một cách giận dữ. Còn mấy tên khác thì sắc mặt trầm xuống.
Trầm tính như Long Ngọc Huyền cũng không áp chế được nộ hỏa. Đây là lần đầu tiên từ khi xuất hiện trên thế giới này, chín người bọn chúng thực sự đã nổi giận.
Ban đầu lúc Nguyên Nghĩa trưởng lão nói muốn tha cho bọn chúng, Tề Lãng vốn còn ấm ức. Thế nhưng sau đó lập tức hiểu ra, Nguyên Nghĩa chính là muốn đánh thẳng vào mặt bọn chúng, làm cho trong lòng đám Long Uyên hình thành một cái tâm ma. Dù thiên phú có xuất chúng đến đâu, cái vết nhơ này sẽ vẫn tồn tại trong tâm trí bọn chúng, khiến cho võ đạo không thể tịnh tiến được. Không thể nói, chiêu này của Nguyên Nghĩa trưởng lão thực sự quá hay.
Chỉ là, bỗng nhiên mấy tên Long Tuyền cười phá lên như vậy, tựa hồ như đang nghe một câu chuyện hài hước nhất thế gian, khuôn mặt của Tề Lãng bất chợt cũng trở nên khó coi. Ánh mắt lóe hàn mang, ngón tay chỉ thẳng vào mặt Long Tuyền, độc ác nói:
- Nguyên Nghĩa trưởng lão, bản công tử không chỉ muốn đám hỗn đản quỳ xuống, mà còn phải liếm đế giày của bản công tử.
- Như vậy quá tốt bụng rồi, nhất định phải móc mắt, cắt lưỡi, phế đi tứ chi bọn chúng rồi ném ra ngoài đường, như vậy mới hả giận được.
Dù tức giận, thế nhưng trong đầu Nguyên Nghĩa chợt lóe qua một tia linh quang. Vừa nãy, khi đỡ Hổ Vương Chưởng, dường như bọn thiếu niên kia đã hợp lực bày ra một trận pháp cường hãn nào đó, nhờ vậy mới phá được Hổ Vương Chưởng và phản phệ lại hắn. Nếu như có thể thu được trận pháp đó vào tay… trong lòng Nguyên Nghĩa cười lạnh, ngay lập tức đánh chủ ý lên người bọn Long Uyên.
- Không tệ không tệ. Có thể đỡ một chưởng của lão phu, các ngươi đáng để kiêu ngạo rồi. Nhưng cũng dừng lại ở đó thôi…
Nguyên Nghĩa còn đang định xuất thủ thì bỗng nhiên một cỗ âm thanh uy nghiêm từ đằng xa vang lên:
- Là kẻ nào, dám ngay giữa Lang Gia thành làm loạn?
Người hóng chuyện xung quanh biến sắc, lập tức dạt ra hai bên tạo thành một con đường. Chỉ thấy đằng xa có mười bóng người xuất hiện. Những người này trên người vận lam y, nhìn tuổi tác dường như chỉ mới hai lăm hai sáu tuổi mà thôi, trên lưng đeo một thanh kiếm, nhìn rất uy phong.
- Đội Chấp pháp Lang Gia thành đến rồi.
- Chuyện này càng lúc càng hấp dẫn nha.
- Nghe nói Thịnh Bảo đường quan hệ không tệ với Lang Gia thành, sợ rằng đám thiếu niên kia gặp khó khăn rồi.
- Thân phận bọn chúng không tầm thường đâu, chắc gì Lang Gia thành đã dám đắc tội bọn chúng.
Nhìn thấy đội Chấp pháp xuất hiện, Nguyên Nghĩa, Tề Lãng và những người khác cả kinh. Luật lệ của Lang Gia thành cực kỳ hà khắc, dù là vương tử một nước phạm phải thì cũng giống như người bình thường chịu tội. Dù rằng luận tu vi và bối phận, Nguyên Nghĩa tuyệt đối đứng trên mấy tên này. Thế nhưng ở đây là Lang Gia thành, bọn chúng lại thuộc đội Chấp pháp, Nguyên Nghĩa không dám đắc tội, lập tức ôm quyền nói:
- Thì ra là Thạch Thiên Sơn tiểu hữu. Lão phu là Nguyên Nghĩa, trưởng lão Thịnh Bảo đường.
Người trẻ tuổi đi giữa mười người của đội Chấp Pháp kia, tên gọi là Thạch Thiên Sơn, thực lực bên ngoài là võ giả Thánh cấp. Nếu như là tông môn bình thường, Thạch Thiên Sơn này cũng coi như là một thiên tài rồi. Chỉ là tại Lang Gia thành, bằng tu vi của hắn cũng tính bình thường thôi, được vào đội Chấp pháp, xem ra bối phận sau lưng không tệ.
Thạch Thiên Sơn có kiến thức qua Thịnh Bảo đường, cũng một vài lần nhìn thấy Nguyên Nghĩa. Hắn ôm quyền đáp lại, khuôn mặt anh tuấn nghiêm nghị nói:
- Nguyên Nghĩa tiền bối, tuy rằng Lang Gia thành và Thịnh Bảo đường quan hệ không cạn, nhưng các ngươi lại gây chuyện ngay tại đây, dường như xem nhẹ Lang Gia thành thì phải.
Dĩ nhiên Thạch Thiên Sơn cũng nhìn thấy đám Long Uyên, thế nhưng bất quá chỉ là đám tiểu bối, làm sao có khả năng gây chuyện với một cưởng giả Thiên Thần cảnh được. Vậy nên Thạch Thiên Sơn trực tiếp bỏ qua bọn chúng, dồn mọi chú ý về phía Thịnh Bảo đường tra hỏi.
Nghe vậy, đám Thịnh Bảo đường biến sắc. Nếu như gánh phải cái tội danh gây rối trật tự Lang Gia thành, dù là mười cái Thịnh Bảo đường cũng không ngăn nổi lửa giận này. Tề Lãng lập tức tiến ra phía trước phân bua:
- Thạch Thiên Sơn, ngươi phải tra hỏi rõ ràng chuyện này rồi mới nói à. Là đám hỗn đản kia đắc tội Thịnh Bảo đường trước, chúng ta chỉ là đang đòi lại công bằng mà thôi.
Thạch Thiên Sơn liếc nhìn Tề Lãng một cái, trong ánh mắt nổi lên một tia hỏa nộ. Hắn bây giờ đang theo luật mà xử, dù là Nguyên Nghĩa cũng phải nể mặt hắn vài phần. Không ngờ Tề Lãng lại coi như hắn có ý tứ thiên vị, Thạch Thiên Sơn làm sao không tức giận cho được. Giọng nói của Thạch Thiên Sơn trầm xuống, trừng mặt nói:
- Phân xử như thế nào, tự ta biết nên làm gì. Ngươi lại dám ngang nhiên chống đối đội Chấp pháp như vậy, xem ra Thịnh Bảo đường đã không đặt Lang Gia thành vào mắt rồi. Người đâu, bắt hắn lại cho ta.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT