Bỗng nhiên, giữa muôn vạn ánh mắt đáng thương nhìn bọn chúng, Long Tuyền cười phá lên. Nhưng giọng cười của hắn không hề có biểu cảm mắc cười nào đó, mà lại giống như là hắn đang giận dữ hơn. Tiếp sau hắn, Long Kiếm và Long Vân cũng giống như Long Tuyền vậy, cười một cách giận dữ. Còn mấy tên khác thì sắc mặt trầm xuống. 

Trầm tính như Long Ngọc Huyền cũng không áp chế được nộ hỏa. Đây là lần đầu tiên từ khi xuất hiện trên thế giới này, chín người bọn chúng thực sự đã nổi giận. 

Ban đầu lúc Nguyên Nghĩa trưởng lão nói muốn tha cho bọn chúng, Tề Lãng vốn còn ấm ức. Thế nhưng sau đó lập tức hiểu ra, Nguyên Nghĩa chính là muốn đánh thẳng vào mặt bọn chúng, làm cho trong lòng đám Long Uyên hình thành một cái tâm ma. Dù thiên phú có xuất chúng đến đâu, cái vết nhơ này sẽ vẫn tồn tại trong tâm trí bọn chúng, khiến cho võ đạo không thể tịnh tiến được. Không thể nói, chiêu này của Nguyên Nghĩa trưởng lão thực sự quá hay. 

Chỉ là, bỗng nhiên mấy tên Long Tuyền cười phá lên như vậy, tựa hồ như đang nghe một câu chuyện hài hước nhất thế gian, khuôn mặt của Tề Lãng bất chợt cũng trở nên khó coi. Ánh mắt lóe hàn mang, ngón tay chỉ thẳng vào mặt Long Tuyền, độc ác nói:

- Nguyên Nghĩa trưởng lão, bản công tử không chỉ muốn đám hỗn đản quỳ xuống, mà còn phải liếm đế giày của bản công tử.

- Như vậy quá tốt bụng rồi, nhất định phải móc mắt, cắt lưỡi, phế đi tứ chi bọn chúng rồi ném ra ngoài đường, như vậy mới hả giận được. 

Đứng bên cạnh Tề Lãng, nữ tử Phù Dung giọng nói độc địa phụ họa theo. 

Nguyên Nghĩa nhìn sắc mặt cũng không được tốt cho lắm, dĩ nhiên cũng bị nụ cười của Long Tuyền làm cho phản cảm. Khuôn mặt già nua tối sầm lại, một cỗ hàn mang lạnh lẽo xuất hiện, những người xung quanh không muốn bị dính vào vũng bùn này liền lùi lại xa phía đằng sau, ánh mắt đáng thương ẩn chứa vài phần hiếu kỳ nhìn đám Long Tuyền đứng giữa đường lộ kia. Chỉ nghe thanh âm khàn khàn của Nguyên Nghĩa vang lên:

- Lão phu cũng đang có ý này. Tha cho các ngươi một lần, các ngươi lại không biết tốt xấu như vậy thì cũng đừng trách lão phu độc ác. 

Dứt lời, khí thế trên người Nguyên Nghĩa bộc phát. Tuy thể hình của Nguyên Nghĩa hơi nhỏ con, thế nhưng khi thực lực bộc phát liền khiến người ta chấn kinh. Thịnh Bảo đường chủ yếu thiên về phương diện huấn luyện yêu thú để chiến đấu, thế nhưng nhìn khí thế của Nguyên Nghĩa lại không thua kém gì một cường giả Thiên Thần cảnh sơ kỳ bình thường, chỉ sợ đã sắp đột phá Thiên Thần cảnh trung kỳ rồi. 

Tả thủ nắm lại thành quyền cương, Nguyên Nghĩa tung ra một chưởng.

- Hổ Vương Chưởng. 

Đạo cự chưởng màu vàng bắn ra, mờ mờ ảo ảo xuất hiện tiếng gầm của một đầu mãnh hổ uy dũng, hung hãn vồ tới đỉnh đầu Long Tuyền. 

Nếu như là võ giả Thánh cấp khác bị trúng phải Hổ Vương Chưởng này, dù không chết cũng mất đi một nửa cái mạng. Thế nhưng Long Tuyền lại không phải thuộc hạng tầm thường đó. Hắn có thể đỡ được một chưởng này, tuy rằng hơi chật vật một chút. Với cả còn đám huynh đệ phía sau lưng hắn nữa, bọn chúng há có thể đứng yên nhìn Long Tuyền bị đàn áp bởi Nguyên Nghĩa. 

- Cửu Long Nhiếp Linh Trận.

Đột nhiên Long Uyên quát lớn một tiếng. Long Tuyền và mấy tên còn lại không chần chừ một giây nào, thân ảnh như quỷ mị, chớp mắt đã đứng vào vị trí của mình, lấy Long Uyên đứng ở trung tâm làm người điều khiển trận pháp. Tiếp đó lại tung ra pháp bảo của mình. Chỉ thấy khi đó, một luồng khí tức kinh thiên động địa nổi lên, nghe giống như âm thanh long ngâm. 

Theo thủ pháp biến đổi, trong giây lát một đạo long ảnh màu vàng xuất hiện, Hổ Vương Quyền chưa kịp va vào trận pháp chớp mắt đã bị long ảnh màu vàng xé nát, dư lực chưa tan còn muốn tiếp tục tấn công Nguyên Nghĩa. 

Sắc mặt Nguyên Nghĩa cả kinh, không ngờ Hổ Vương Chưởng lại bị đám Long Uyên dễ dàng hóa giải như vậy. Bản thân lão chính là cường giả Thiên Thần cảnh thành không ít năm, danh tiếng trong khu vực không tính là tệ, thế nhưng không ngờ lại bị một đám tiểu tử chỉ có thực lực Thánh cấp phá tan, thậm chí còn cắn trả ngược lại. 

Tuy rằng chấn động, nhưng Nguyên Nghĩa không hề chậm tay chút nào. Nguyên lực tiếp tục vận chuyển, dưới sự khu động hình thành một bức tường màu xanh chắn ngang trước mặt lão. Ngay khi long ảnh màu vàng chạm phải, chỉ nghe một cỗ âm thanh kinh thiên động địa vang lên. Khá nhiều khách điếm xung quanh, bởi vì tàn dư của nó mà bị phá tan. 

Nói tuy chậm, thế nhưng tất cả chỉ diễn ra trong mấy giây mà thôi. Khói bụi tan đi, người chứng kiến xung quanh chấn kinh. Đứng giữa đương trường, chín tên thiếu niên kia không ngờ lại vững chãi hiên ngang, còn Nguyên Nghĩa thì lại để lại dưới mặt đất vài ba bước chân in hằn dưới mặt đất. 

Ánh mắt khó tin một lần nữa lại dồn vào đám thiếu niên trẻ tuổi kia, rốt cuộc bọn chúng là quái vật phương nào, chỉ là tiểu võ giả Thánh cấp, không chỉ ngăn chặn được một chưởng của cường giả Thiên Thần cảnh mà còn bức lui nữa. 

- Kinh thật. Thịnh Bảo đường lần này chỉ sợ chạm vào ổ kiến lửa rồi. 

- Ta mới nhìn đã biết mấy thiếu niên này không tầm thường rồi. Nhị phẩm tông môn như Thịnh Bảo đường mà cũng không đặt vào trong mắt, bằng hữu ngươi nói xem, rốt cuộc thân phận của bọn chúng như thế nào đây?

- Có lẽ bọn chúng là thiên tài của nhất phẩm tông môn nào đó tới đây lịch lãm. Ài, thiên tài càng lúc càng nhiều, thế sự thay đổi thật nhanh. 

- ………

Lời đàm tiếu của người xung quanh, rất nhanh lọt vào tai của Nguyên Nghĩa và những người Thịnh Bảo đường. Khuôn mặt bọn chúng cực kỳ khó coi, tất cả đều bởi vì đám Long Uyên. Lúc này bọn họ đều hận không thể ngay lập tức giết chết đám Long Uyên. 

Dù tức giận, thế nhưng trong đầu Nguyên Nghĩa chợt lóe qua một tia linh quang. Vừa nãy, khi đỡ Hổ Vương Chưởng, dường như bọn thiếu niên kia đã hợp lực bày ra một trận pháp cường hãn nào đó, nhờ vậy mới phá được Hổ Vương Chưởng và phản phệ lại hắn. Nếu như có thể thu được trận pháp đó vào tay… trong lòng Nguyên Nghĩa cười lạnh, ngay lập tức đánh chủ ý lên người bọn Long Uyên. 

- Không tệ không tệ. Có thể đỡ một chưởng của lão phu, các ngươi đáng để kiêu ngạo rồi. Nhưng cũng dừng lại ở đó thôi…

Nguyên Nghĩa còn đang định xuất thủ thì bỗng nhiên một cỗ âm thanh uy nghiêm từ đằng xa vang lên:

- Là kẻ nào, dám ngay giữa Lang Gia thành làm loạn?

Người hóng chuyện xung quanh biến sắc, lập tức dạt ra hai bên tạo thành một con đường. Chỉ thấy đằng xa có mười bóng người xuất hiện. Những người này trên người vận lam y, nhìn tuổi tác dường như chỉ mới hai lăm hai sáu tuổi mà thôi, trên lưng đeo một thanh kiếm, nhìn rất uy phong. 

- Đội Chấp pháp Lang Gia thành đến rồi. 

- Chuyện này càng lúc càng hấp dẫn nha. 

- Nghe nói Thịnh Bảo đường quan hệ không tệ với Lang Gia thành, sợ rằng đám thiếu niên kia gặp khó khăn rồi. 

- Thân phận bọn chúng không tầm thường đâu, chắc gì Lang Gia thành đã dám đắc tội bọn chúng. 

- Hắc hắc, nói nhiều làm gì, cứ xem tiếp là biết liền. 

- ………

Nhìn thấy đội Chấp pháp xuất hiện, Nguyên Nghĩa, Tề Lãng và những người khác cả kinh. Luật lệ của Lang Gia thành cực kỳ hà khắc, dù là vương tử một nước phạm phải thì cũng giống như người bình thường chịu tội. Dù rằng luận tu vi và bối phận, Nguyên Nghĩa tuyệt đối đứng trên mấy tên này. Thế nhưng ở đây là Lang Gia thành, bọn chúng lại thuộc đội Chấp pháp, Nguyên Nghĩa không dám đắc tội, lập tức ôm quyền nói:

- Thì ra là Thạch Thiên Sơn tiểu hữu. Lão phu là Nguyên Nghĩa, trưởng lão Thịnh Bảo đường. 

Người trẻ tuổi đi giữa mười người của đội Chấp Pháp kia, tên gọi là Thạch Thiên Sơn, thực lực bên ngoài là võ giả Thánh cấp. Nếu như là tông môn bình thường, Thạch Thiên Sơn này cũng coi như là một thiên tài rồi. Chỉ là tại Lang Gia thành, bằng tu vi của hắn cũng tính bình thường thôi, được vào đội Chấp pháp, xem ra bối phận sau lưng không tệ. 

Thạch Thiên Sơn có kiến thức qua Thịnh Bảo đường, cũng một vài lần nhìn thấy Nguyên Nghĩa. Hắn ôm quyền đáp lại, khuôn mặt anh tuấn nghiêm nghị nói:

- Nguyên Nghĩa tiền bối, tuy rằng Lang Gia thành và Thịnh Bảo đường quan hệ không cạn, nhưng các ngươi lại gây chuyện ngay tại đây, dường như xem nhẹ Lang Gia thành thì phải. 

Dĩ nhiên Thạch Thiên Sơn cũng nhìn thấy đám Long Uyên, thế nhưng bất quá chỉ là đám tiểu bối, làm sao có khả năng gây chuyện với một cưởng giả Thiên Thần cảnh được. Vậy nên Thạch Thiên Sơn trực tiếp bỏ qua bọn chúng, dồn mọi chú ý về phía Thịnh Bảo đường tra hỏi. 

Nghe vậy, đám Thịnh Bảo đường biến sắc. Nếu như gánh phải cái tội danh gây rối trật tự Lang Gia thành, dù là mười cái Thịnh Bảo đường cũng không ngăn nổi lửa giận này. Tề Lãng lập tức tiến ra phía trước phân bua:

- Thạch Thiên Sơn, ngươi phải tra hỏi rõ ràng chuyện này rồi mới nói à. Là đám hỗn đản kia đắc tội Thịnh Bảo đường trước, chúng ta chỉ là đang đòi lại công bằng mà thôi. 

Thạch Thiên Sơn liếc nhìn Tề Lãng một cái, trong ánh mắt nổi lên một tia hỏa nộ. Hắn bây giờ đang theo luật mà xử, dù là Nguyên Nghĩa cũng phải nể mặt hắn vài phần. Không ngờ Tề Lãng lại coi như hắn có ý tứ thiên vị, Thạch Thiên Sơn làm sao không tức giận cho được. Giọng nói của Thạch Thiên Sơn trầm xuống, trừng mặt nói:

- Phân xử như thế nào, tự ta biết nên làm gì. Ngươi lại dám ngang nhiên chống đối đội Chấp pháp như vậy, xem ra Thịnh Bảo đường đã không đặt Lang Gia thành vào mắt rồi. Người đâu, bắt hắn lại cho ta.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play