Mà không chỉ riêng gì nàng, những đệ tử Thịnh Bảo đường cũng lộ vẻ khó tin, Tề sư huynh của bọn chúng ở tông môn biểu hiện nghịch thiên thế nào, không ai không biết. Thế nhưng ngay tại nơi này lại bị một võ giả tu vi kém hơn một giai chỉ đơn giản một chiêu dễ dàng chèn ép, rốt cuộc bọn họ là thiên bài bậc nào?

- Ngươi… ngươi dám giết bản công tử sao? Đây là Lang Gia thành, nếu dám giết ta, Lang Gia thành tuyệt đối sẽ không buông tha cho các ngươi. Tốt nhất là thả bản công tử ra, nếu không kết cuộc không tốt đâu!

Tề sư huynh trong lòng sợ hãi, thế nhưng hắn có chỗ dựa phía sau lưng, Thịnh Bảo đường có quan hệ hợp tác với Lang Gia thành, và tại lãnh địa Lang Gia thành không cho phép giết người, hắn không tin Long Tuyền sẽ dám giết hắn. Chỉ là, Long Tuyền sự kiêu ngạo đâm thủng trời xanh, xem lời nói của Tề sư huynh như gió thổi qua tai, ngửa đầu cười lớn, bàn tay bóp cổ vận thêm một chút sức lực, khiến cho sắc mặt của Tề sư huynh trở nên tím tái.

- Ôi, ta sợ quá, sợ đến nổi run hết cả người đây này.

Long Tuyền cười lạnh, hắn thích nhất là cảm giác nhìn người khác bị giày vò trong tay mình. Không hiểu rõ đây là sát khí hay là bản tính hung tàn trời sinh, thế nhưng ngoại trừ Tinh Hồn ra, dù là Long Uyên cũng không ngăn cản được sự cuồng ngạo của hắn. Nếu nói người được mọi người kính nể nhất, người đó sẽ là Long Ngọc Huyền; người có tố chất lãnh đạo nhất, dĩ nhiên là Long Uyên; nhưng người khiến bọn họ e ngại nhất, đích thực chính là Long Tuyền này. Thậm chí cuồng chiến như Long Chiến cũng không dám đối đầu với Long Tuyền, bởi vì hắn cực kỳ giảo hoạt, chiêu nào chiêu nấy đều muốn bức người ta vào cửa tử. 

- Cứu… cứu ta…

Lúc này Tề sư huynh đã không còn làm ra điệu bộ dùng Lang Gia thành hay Thịnh Bảo đường chấn nhiếp nữa, hắn biết, mình cách cái chết chỉ còn nửa bước mà thôi. Chỉ cần Long Tuyền vận lực thêm một chút nữa, chắc chắn sinh cơ của hắn sẽ đoạn tuyệt. Chỉ thấy Tề sư huynh mắt trợn ngược, miệng rên ra mấy tiếng. 

Đám sư huynh đệ đồng môn giật mình bừng tỉnh. Nếu như Tề sư huynh xảy ra chuyện gì, một khi trở về Thịnh Bảo đường, số phận của bọn chúng so với Tề sư huynh còn muốn thê thảm hơn. Lão giả trước đó nói chuyện với Tinh Hồn, sắc mặt tức giận, nhưng hắn không dám ra tay, bởi vì Tề sư huynh đang bị Long Tuyền đùa giỡn, thất thố sẽ khiến Tề sư huynh gặp nạn. Thế nên dù tức giận, hắn vẫn cố gắng ép xuống, hướng Tinh Hồn nói:

- Mau bảo hắn buông tha Tề Lãng, nếu không Tề Lãng sẽ chết mất. Vừa rồi là chúng ta đắc tội, nhưng chuyện đâu còn có đó, hy vọng ngươi buông tha cho chúng ta lần này. 

Lão giả này có lẽ cũng là người từng trải, biết không thể dùng biện pháp cứng rắn chống lại được, đành phải hạ thấp tư thế xuống để đảm bảo an toàn cho Tề Lãng. Hôm nay chịu thiệt một chút, trở lại tông môn lại bẩm báo với đường chủ, đến lúc đó còn lo không rửa được mối hận này. 

- Có thể bỏ qua, nhưng nhắc các ngươi một câu, nếu còn tiếp diễn thì đừng mơ dễ dàng giải quyết như lần này. Còn cả âm kế báo thù của ngươi nữa, tốt nhất là bỏ đi. 

Tinh Hồn nhãn quang tinh tường, liếc mắt một cái liền biết âm mưu của lão ta là gì. Chuyện này hắn đã gặp không biết bao nhiêu lần, bọn này đầu óc luôn luôn thiếu nếp nhăn, không bao giờ chịu thiệt, dù rằng lờ mờ biết đối phương không tầm thường, nhưng rốt cuộc vẫn bị thù hận che mắt mà đi báo thủ rửa hận. Những thể loại này, chẳng biết đã khiến bao nhiêu thế lực biến mất trong lịch sử. 

Một câu bóng gió, lão giả liền lập tức hiểu. Trên đầu mồ hôi lạnh túa ra như mưa, lại nhìn Tinh Hồn thần thần bí bí, trong lòng xuất hiện một dự cảm không ổn. Nhưng dù sao nghe ý tứ của đối phương, có lẽ sẽ buông tha cho Tề Lãng. 

- Không có lần sau, nhất định không có lần sau. 

Lão ta ôm quyền cảm tạ. Long Tuyền cũng hơi mất đi hứng thú, hắn là người thông minh, biết sư tôn không muốn gây ra náo động lớn nên mới dễ dàng buông tha. Với cái loại tôm tép này, một ý niệm cũng đủ diệt sát bọn chúng. Trong lòng hắn, căn bản chỉ đang vui đùa mà thôi. 

- Coi như ngươi phúc lớn mạng lớn, lần sau nhớ đừng có hung hăng càn quấy. Có câu đi đêm có ngày gặp ma, tuy hiện giờ ban ngày ngươi gặp bản công tử cũng để cho ngươi biết, không cần ban đêm, ban ngày cũng có thể gặp ma. 

Long Tuyền thả lỏng tay, thanh âm kiêu ngạo nhắc nhở Tề Lãng, còn bàn tay thì vỗ mạnh lên mặt của gã, nhục nhã vô cùng, nhưng hắn không cách nào chống lại. Đối phương không xem Lang Gia thành ra gì, thế nên đừng bàn tới Thịnh Bảo đường nữa. Một khi đối phương đổi ý, cái mạng nhỏ này chỉ sợ giữ không nổi. 

Nhặt lại được cái mạng, Tề Lãng cấp tốc bỏ chạy về phía tổ đội của mình, lập tức thúc động Tử Vũ Thiểm Điện Ưng bay đi thật nhanh. Trong lòng hoảng sợ, nhưng thù hận thì vẫn còn đó, có lẽ hắn vẫn còn nuôi tâm tư báo thù Long Tuyền đây mà. 

- Đã không còn chuyện gì nữa thì đi thôi. 

Lại một lúc sau, Tinh Hồn và đám đệ tử đã tiếp cận Lang Gia thành. Bên ngoài Lang Gia thành có thể phi hành, nhưng ngay tại Lang Gia thành thì có cấm chế cấm phi hành, nếu không vô tình kích hoạt trận pháp, đến khi đó chẳng ai cứu nổi. Trước đây đã từng có người khinh thường xem nhẹ, cưỡi một đầu yêu điêu như vậy mà bay vào, lập tức đại trận khởi động khiến cho kẻ đó phi hôi diệt yên, ngay cả thân xác cũng biến thành tro bụi. Mà gã đó, tu vi bán bộ Đấu Thần kỳ, là nhân vật của Ngạo Kiếm Thần Điện. Ngay cả cường giả bán bộ Đấu Thần kỳ mà cũng không tiếp nhận nổi đại trận công kích, làm sao có người dám nối gót theo bước xe đổ chứ?

Nhìn đại môn khổng lồ người ra vào nườm nượp, quả thực so với kinh đô phồn hoa bậc nhất là Thiên Phong thành năm xưa cơ hồ không hề thua kém là bao. Thương gia có, võ sĩ có, Luyện Dược sư… đủ loại người tiến nhập Lang Gia thành, thật đáng ngưỡng mộ. 

Vốn dĩ trước đây nhìn thấy Dương Phổ thành và một số thành thị khác trên đường đi đã rất đẹp, nhưng bây giờ chứng kiến sự lộng lẫy của Lang Gia thành, dù chỉ mới là bên ngoài, đám Long Uyên miệng chữ a chữ o, làm bộ không thể tin được. Bọn chúng dù sao cũng là thiếu niên mới ra đời, nhìn thấy náo nhiệt liền thất thố như vậy cũng là điều dễ hiểu. Đừng nói là bọn hắn, trước đây Tinh Hồn cũng đã từng như vậy, thế nên hắn rất hiểu tâm tình của bọn chúng bây giờ. 

Muốn tiến vào Lang Gia thành, ngoại trừ có lệnh bài khách khanh do Lang Gia thành ban xuống, còn lại đều phải đóng phí mới được tự do đi vào. Tinh Hồn muốn bí mật tiến vào, thế nên cho đến hiện tại hắn vẫn chưa câu thông với mấy tên Diệp Nhất Phàm. Thiết nghĩ hiện tại cũng nên câu thông bọn chúng rồi, chỉ là không nên quá khoa trương. Dù sao hắn trở lại Lang Gia thành là muốn chỉnh đốn một chút, tiện thể sắp xếp để cho đám đệ tử của hắn phát triển một thời gian. Sau khi làm xong, hắn liền tiến về phía bắc để xử lý một số chuyện. 

Lệ phí vào thành, mỗi người một vạn kim tệ. Trước đây Long Vô Mệnh kiếm được một đại thủ bút, so với một ức kim tệ, con số một mười một vạn chỉ là con số lẻ mà thôi. Chi trả xong, bọn họ bắt đầu tiến vào. So với bên ngoài, bên trong còn nô nức hơn rất nhiều. 

Tiếp đó tìm một chỗ nghỉ chân, Tinh Hồn liền bí mật truyền âm phù liên lạc với Diệp Nhất Phàm. Không muốn làm kinh động chúng nhân, thế nên hắn bảo Diệp Nhất Phàm điệu bộ thấp xuống một chút, để cho đám thuộc hạ thân tín đến gặp hắn là được. 

********* Quyển 5: Quân Lâm Thiên Hạ *********

- Quân thượng, rốt cuộc ngươi cũng trở về rồi. 

Nhận được tin tức Tinh Hồn đã trở lại Lang Gia thành, Diệp Nhất Phàm hận không thể tự mình đón tiếp. Hắn đối với Tinh Hồn, càng tiếp xúc thì nội tâm càng kính phục. Ba năm trước, hắn là Tinh Hồn tình cờ gặp nhau ở Kiếm Nam thành, một người với thân phận tham dự Luyện Khí Đại Hội, người kia là tam hoàng tử Tứ Hải vương triều. Kể từ lúc gặp Tinh Hồn, số phận của Diệp Nhất Phàm đã đi theo một ngã rẻ mới. Giờ so với thân phận tam hoàng tử đương triều, hắn hiện tại chính là một trong những nhân vật chủ chốt nhất của Ảnh Nguyệt sơn trang, một đại thế lực nhất lưu đỉnh phong sắp tiếp cận siêu cấp thế lực. 

Thế giới võ giả, danh vọng rốt cuộc chỉ là hư vô, chỉ có võ đạo mới là tối cao. Diệp Nhất Phàm tuy rất để tâm đến sự phát triển của Ảnh Nguyệt sơn trang và Lang Gia thành, nhưng cái Tinh Hồn muốn ở hắn nhất là có thể đào móc toàn bộ tìm năng. Tinh Hồn không chỉ nhìn thấy ở Diệp Nhất Phàm có một khí chất phi phàm, thích hợp với người làm đại sự, mà tìm lực của hắn cũng thuộc hàng nhất đẳng. Sở dĩ trước đây hắn vẫn dậm chân tại chỗ là bởi vì không có tâm pháp thích hợp để tu luyện. 

Tinh Hồn thì có rất nhiều tài nguyên tu luyện cao cấp, Diệp Nhất Phàm không muốn tiến vào hàng ngũ cao thủ Đấu Thần kỳ thì thật sự còn khó hơn cả lên trời. Tuy bây giờ, Diệp Nhất Phàm chưa phải là đệ nhất cao thủ dưới trướng Tinh Hồn, nhưng một ngày nào đó, hắn tự tin bản thân sẽ làm được. Hắn có một niềm tin mù quáng, tất cả mọi chuyện, chỉ cần xuất phát từ chỗ Tinh Hồn, chuyện gì cũng có thể xảy ra. 

Tinh Hồn dẫn theo đám Long Uyên đi vào phủ của Diệp Nhất Phàm, bọn hắn ăn bận giống như những khách khanh bình thường, thế nên chẳng có một ai nghi ngờ người này lại chính là chúa tể chân chính. Nhìn thấy Tinh Hồn, Diệp Nhất Phàm trong lòng vui mừng. Cuối cùng hắn cũng đã trở lại, cái ngày Ảnh Nguyệt sơn trang dương danh thiên hạ rốt cuộc cũng bắt đầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play