Chân Hoàng đan trước đây Tinh Hồn để cho đám Long Uyên tu luyện, hiện tại đã không còn tác dụng với bọn chúng nữa. Số lượng còn không ít, thấy tiểu đội trưởng hảo ý nhắc nhở, thế nên Tinh Hồn mới tặng cho bọn chúng một khỏa, hy vọng có thể giúp bọn chúng thăng chức một chút. Đương nhiên thành quả như thế nào phải xem vào tạo hóa của họ mà thôi. 

Còn về phần cái gì Thịnh Bảo đường kia, nửa điểm cũng chẳng đáng lưu tâm. Lai lịch Thịnh Bảo đường này, tại địa phương này cũng khá nổi danh, đặc biệt về phương diện Khống Thú thuật, quan hệ làm ăn với Ảnh Nguyệt sơn trang cũng không tệ. Chỉ là, thực lực của Thịnh Bảo đường tuyệt không thể so sánh với một con quái vật như Ảnh Nguyệt sơn trang, bất cứ lúc nào Ảnh Nguyệt sơn trang cũng có thể vứt bỏ bọn chúng. Thịnh Bảo đường chẳng qua là ôm vào cái chân lớn mà thôi. 

Đan dược đưa xong, Tinh Hồn cũng chẳng đợi năm người của tiểu đội cảm tạ, thúc động Lam Dực Phi Long tiếp tục phi hành về phía Lang Gia thành. Từ chỗ của Tinh Hồn, dựa theo tốc độ của Lam Dực Phi Long hiện tại, ước chừng một khắc nữa sẽ tới nơi.

Bỗng nhiên, khi mấy người Tinh Hồn vừa mới đi được một lúc thì rắc rối liền ập đến. Chỉ thấy một đoàn gồm ba mươi người diện tông môn y phục nho nhã, trên người ẩn tức một cỗ bá khí chèn ép người khác. Ba mươi người này, mỗi người đều cưỡi Tất Vân Điêu, vừa nhìn đã biết không phải đội ngũ tầm thường. Đặc biệt là hai người dẫn đầu đội ngũ này rất nổi bật, chính là đôi thanh niên nam nữ, nam thì tuấn tú, nữ thì diễm lệ. Khác với những người còn lại, hai người bọn họ cưỡi chính là Tử Vũ Thiểm Điện Ưng cấp bậc Thần Cấp, còn Tất Vân Điêu bất quá chỉ là Thánh cấp mà thôi. 

- Ồ, đấy không phải là Lam Dực Phi Long cấp độ Thiên Thần cảnh sao? 

- Tề sư huynh, nhìn Lam Dực Phi Long của bọn họ thật rất uy phong. 

- Nếu như muội thích như vậy, sư huynh liền đem Lam Dực Phi Long đó tặng cho muội. 

Lam Dực Phi Long có một chút huyết mạch truyền thừa Long tộc, sức mạnh và tốc độ vượt qua đồng giai, lại vô cùng hung hãn, rất khó huấn luyện. Số tiền mà Dạ Nguyệt thương hội phân bộ ở Dương Phổ thành bỏ ra mua sáu đầu Lam Dực Phi Long này không nhỏ chút nào. 

Mấy chục người kia chính là trước đó tiểu đội Phi Long đã nhắc nhở Tinh Hồn – Thịnh Bảo đường. Đối với yêu thú, Thịnh Bảo đường phi thường hứng thú. Mà Lam Dực Phi Long này tuy không phải hiếm, nhưng thuần phục chủ nhân như vậy thì không dễ tìm chút nào. Gã Tề sư huynh kia đang muốn lấy lòng mỹ nhân, thế nên liền bóng gió đáp ứng nàng. 

Hắn liền ra lệnh cho thuộc hạ của mình, chặn đường bọn Tinh Hồn lại. Tinh Hồi nhíu mày lại, hiếu kỳ hỏi:

- Các ngươi là ai? Chặn đường chúng ta, có ý gì đây?

Một lão giả mái tóc hoa râm thúc động Tất Vân Điêu tiến ra phía trước một chút, làm ra khuôn mặt ôn hòa, thế nhưng trong đôi mắt lại lóe qua một tia âm hiểm khinh thường. 

- Chúng ta là người của Thịnh Bảo đường, nhìn thấy Lam Dực Phi Long rất có hứng thú, nói giá đi, các ngươi muốn bao nhiêu mới nhường lại Lam Dực Phi Long này cho Thịnh Bảo đường?

- Không có hứng thú.

Tinh Hồn không có cảm hứng nói chuyện với đám người này, liền muốn thúc Lam Dực Phi Long bỏ đi. Khi ấy, gã Tề sư huynh kia cười lớn một tiếng, kiêu ngạo nói:

- Các hạ như vậy mà không cho Thịnh Bảo đường chúng ta một chút mặt mùi nào à?

Thịnh Bảo đường khá nổi danh, mấy năm nay hợp tác với Ảnh Nguyệt sơn trang, tiền đồ phất lên như diều gặp gió, cơ hồ đã trở thành một thế lực nhị lưu đỉnh phong rồi. Mà nhìn đám Tinh Hồn y phục bình thường, tuy ngự Lam Dực Phi Long, nhưng Tề sư huynh lại không tin bọn Tinh Hồn đám đắc tội Thịnh Bảo đường. Lấy ra Thịnh Bảo đường chính là muốn uy hiếp. 

- Hắc hắc, ngươi đang uy hiếp chúng ta sao? 

Long Tuyền cười lớn một tiếng, rõ ràng đang tiếu ý châm chọc Tề sư huynh. Chẳng biết Thịnh Bảo đường là địa long phương nào, hắn biết chỉ cần sư tôn hắn thích, một ý niệm thôi cũng khiến cho Thịnh Bảo đường một đêm biến mất không dấu tích. 

Bị Long Tuyền cười nhạo, sắc mặt Tề sư huynh trở nên khó coi. Hắn thật không ngờ lại có người không cho Thịnh Bảo đường mặt mũi như vậy. Nữ tử hồng y ở bên cạnh hắn, giọng nói quỷ mị nói:

- Hừ, một đám dân đen quê mùa, Tề sư huynh, huynh dạy cho bọn chúng bài học nhớ đời đi, để cho bọn chúng biết, đắc tội Thịnh Bảo đường hậu quả sẽ như thế nào. 

Không phải Tề sư huynh không muốn xử lý đám Tinh Hồn, mà do chỗ này là địa bàn của Ảnh Nguyệt sơn trang, trước khi rời khỏi Thịnh Bảo đường, phụ thân của hắn đã cân nhắc, tuyệt đối không được ở trong địa bàn của Ảnh Nguyệt sơn trang để sinh sự. Nếu không một khi lửa giận của Ảnh Nguyệt sơn trang trút xuống, một thế lực nhị lưu như Thịnh Bảo đường không có khả năng tiếp nhận nổi.

- Oa, cô gái này thật chanh chua à. 

Là người thích nháo sự, Long Tuyền đã lên tiếng, Long Vô Mệnh làm sao có thể chịu kém được. 

- Ngươi nói ai chanh chua? 

- Không lẽ nói bản công tử? Nhìn nhan sắc cũng không tệ, nhưng mà lại đanh đá như vậy, ngoại trừ ngực hơi to ra, còn lại đều kém Tiểu Tuyết nhà chúng ta. Hắc hắc…

- Lão thất, nhãn lực không tệ à nha. 

- ………

Phụ nữ ghét nói là bị người khác nói chanh chua đanh đá, mà Long Vô Mệnh không những nói nàng một lần, nàng làm sao không kích động được. Mà những tên khác lại liên tục phụ họa với Long Vô Mệnh, liên tục táng thưởng, rõ ràng là đang liên hợp lại nhục mạ nàng. 

- Phù Dung sư muội, có câu lão hổ không phát uy khi ta là mèo bệnh, hôm nay để sư huynh thay muội dạy chúng một bài học. 

Không những xem thường Thịnh Bảo đường, mà ngay trước mặt Tề sư huynh, đám Long Vô Mệnh còn mỉa mai Phù Dung, nàng cơ hồ là đạo lữ của hắn, muốn lấy lòng mỹ nhân, gã liền ra mặt. Tuy rằng chỗ này là địa phương của Ảnh Nguyệt sơn trang, thế nhưng dù sao cũng là phía bên đám Tinh Hồn đắc tội hắn trước, một khi chấp pháp Lang Gia thành tới cũng chiếm trước một chữ lý. Hơn nữa, Thịnh Bảo đường cũng có mối quan hệ làm ăn, hắn không tin, Lang Gia thành vì chuyện nhỏ nhặt này lại đi trách phạt bọn chúng, cùng lắm là vài câu giáo huấn mà thôi. 

- Anh hùng cứu mỹ nhân kìa. Nói vậy xem ra mấy người chúng ta trở thành người xấu mất rồi, ha ha ha…

- Làm người xấu một lần cũng không tệ. Xem như vì họ Tề kia cùng hắn diễn một lần cũng được. 

Tề sư huynh tu vu không thấp, nhìn hắn tuổi không quá bốn mươi, thế nhưng đã đột phá Thần cấp trung kỳ, đối với một thế lực nhị lưu như Thịnh Bảo đường cũng tính là một thiên tài. Hắn nhìn thấy đám Long Uyên, tu vi cao nhất chỉ là Thánh cấp hậu kỳ mà thôi, thầm suy nghĩ dù chấp ba người hắn cũng thoải mái ứng phó. Chỉ có một kiêng kỵ duy nhất chính là nam tử bạch y đeo mặt nạ thần bí – chính là Tinh Hồn, bởi vì Tề sư huynh không thể nhìn thấu được người này, và cũng không cảm nhận được bất kỳ ba động khí tức nào. Tuy nhiên hắn cũng không cố kỵ quá nhiều, hắn đã quyết định xuất thủ rồi. 

- Hừ, nhanh mồm nhanh miệng, để bản công tử xem miệng của các ngươi có cứu được các ngươi không. 

Dứt lời, Tề sư huynh rút ra bảo kiếm, khí thế trên người bộc phát ra, tuy rằng Thịnh Bảo đường là tông môn khống thú, nhưng nhìn thiên phú võ đạo của Tề sư huynh như vậy, quả thực có sự khác biệt. Nhưng chỉ nhiêu đó vẫn chưa là gì cả. 

Long Vô Mệnh làm ra điệu bộ kinh sợ, lắp bắp nói:

- Chờ đã, dù sao chỗ này cũng là địa phương Lang Gia thành, ngươi tấn công chúng ta, có xem vương phép của Lang Gia thành ra gì không?

- Hừ, đến lúc này mới biết sợ thì đã muộn rồi. Tề sư huynh, mấy tên này miệng lưỡi giảo hoạt, Lang Gia thành không cho phép giết người, nhưng mà nếu cắt lưỡi bọn chúng xuống thì cũng không bị truy cứu gì nhiều đâu. 

- Hắc hắc, như ý của Phù Dung muội vậy. 

Kẻ tung người xướng, mấy tên thuộc hạ thì ánh mắt độc ác liên tục cười, nhìn Tinh Hồn và đám Long Uyên giống như kẻ sắp chết. Chỉ là bọn chúng tuyệt nhiên không biết rằng, chính bản thân bọn chúng mới là kẻ muốn chết. 

- Thật độc địa, nhưng mà… ta thích. Tên này là của ta, không ai được xen vào à. 

Kiêu ngạo nhất, tàn độc nhất, dĩ nhiên chính là Long Tuyền. Càng nhìn thấy kẻ kiêu ngạo, hắn càng hưng phấn, bởi vì hắn thích nhất là dùng chân của mình đè bẹp xuống sự kiêu ngạo của người khác. Trên thế giang, kẻ nào thích ngạo mạn thì ngạo mạn, nhưng tuyệt đối không được để cho hắn nhìn thấy. Nghe vậy, nguyên một đám liền mất hứng lắc đầu, thầm tưởng tượng số phận bi thảm của Tề sư huynh. 

- Hừ, muốn chết sớm như vậy, bản công tử liền tiễn ngươi một đoạn. 

- Giết ta? Ngươi không có tư cách đó. 

- Miệng lưỡi nhanh nhẹn. Tiếp một kiếm của bản công tử. Thiên Ưng Trảm. 

Nguyên lực khu động, trên người Tề sư huynh bỗng nhiên ngâm lên một tiếng, giống như tiếng hót của một đầu hùng ưng. Khí thế bạo lãng, vừa nhanh vừa mạnh, trảm xuống đỉnh đầu Long Tuyền. Nhìn thấy khí thế đó, Long Tuyền cười lạnh một cái. Đối phó với Tề sư huynh, Long Tuyền chẳng buồn xuất ra pháp bảo, tay phải hóa thành trảo ấn, lập tức phá vỡ khí thế cuồng bạo của Tề sư huynh, trong sự kinh ngạc của chúng nhân, Long Tuyền tay không bẻ gãy bảo kiếm của Tề sư huynh, tiếp đó tốc độ như quỷ mị bóp lấy cổ của hắn. 

- Giết ngươi thì đơn giản cho ngươi quá, để bản công tử nghĩ xem làm cách nào để xử trí ngươi đây. 

Nữ nhân Phù Dung chấn kinh. Trong ánh mắt lộ ra sự khó tin, Tề sư huynh này thiên phú võ đạo xuất chúng tại Thịnh Bảo đường, thậm chí còn có khả năng vượt cấp khiêu chiến. Mà Long Tuyền, bất quá chỉ là một Thánh cấp nho nhỏ, vậy mà có thể tiếp được một kiếm của Tề sư huynh, thậm chí chỉ trong một chiêu mà thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play