Đáng tiếc là Tàng Thiên Ca cảnh báo đã muộn. Võ Canh một quyền đánh thẳng vào mặt Long Vô Mệnh, chỉ thấy sắc mặt của Long Vô Mệnh đại biến, có lẽ hắn không ngờ rằng Võ Canh như vậy mà thực sự ra tay đánh ngay. Ngay lúc tất cả mọi người thất kinh, bỗng nhiên trước mặt Long Vô Mệnh cảnh sắc trở nên bóng loáng kỳ lạ, giống như mặt nước trong vắt, mơ hồ phản chiếu bóng người vào trong đó. 

Xuất thủ quá nhanh, hơn nữa cái đầu của Võ Canh còn chưa nguội, mà huyễn ảnh kia bất ngờ xuất hiện, trong nhất thời hắn không thể thu lại được. Cánh tay hắn đánh tới, tưởng rằng Long Vô Mệnh sẽ ăn trọn một quyền, chẳng ngờ tay của Võ Canh lại rơi thẳng vào trong huyễn cảnh, chớp mắt sau đó bật ngược lại về phía Võ Canh. Một quyền hắn đánh ra rốt cuộc lại chính bản thân hắn hưởng thụ, thậm chí lực lượng so với lúc hắn đánh ra mạnh hơn một bậc nữa. 

Võ Canh hét thảm một tiếng, thân thể phản chấn lùi về phía sau mấy bước. Trên mặt đất in hằn mấy dấu chân sâu hoẳm. Trên khóe miệng của hắn chảy xuống một tia máu tươi, dĩ nhiên là do bị phản chấn gây nên. Lúc này, Võ Canh không còn thái độ đùa cợt như trước nữa, thoáng chốc trở nên nghiêm túc lạ thường. Hắn lau đi vệt máu, thần thức tản ra, nghiêm túc nói:

- Là vị bằng hữu nào vừa xuất thủ, chẳng biết có thể ra mặt nói chuyện được không?

Cả đại quảng trưởng rơi vào im lặng, thậm chí có thể nghe được tiếng cây kim rơi. Im lặng một lúc như vậy, nhưng chằng có một người nào xuất hiện ra cả. Võ Canh im lặng quan sát xung quanh, rồi lại nhìn qua Tàng Thiên Ca. Ở phương diện tinh thần lực, Võ Canh không so được với Tàng Thiên Ca, vì vậy nên mới có ý tứ dò hỏi. Tiếc rằng Tàng Thiên Ca cũng giống như hắn, dù đã dùng thần thức dò xét xunh quanh, thế nhưng cũng không thể phát hiện ra luồng ba động nguyên lực do người thần bí nọ xuất thủ. Trong lòng cả hai thầm nói, người nọ tuyệt đối là cao thủ. 

Đám Long Uyên nhìn thấy Long Vô Mệnh bình an vô sự thì thở phào nhẹ nhõm. Không còn đoán cũng biết, người đã cứu Long Vô Mệnh một bàn thua trong thấy đó chính là sư tôn bọn hắn – Tinh Hồn. Tuy rằng việc bọn chúng đến Tham Lang dong binh đoàn gây rối không có báo qua cho Tinh Hồn, nhưng hiển nhiên Tinh Hồn vẫn âm thầm quan sát bọn chúng, trong lòng cảm động không thôi. 

Long Vô Mệnh thoát khỏi một kiếp thì thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó, sắc mặt hắn bỗng trở nên khó coi, chỉ thẳng mặt Võ Canh, quát lớn:

- Lão khỉ đột khốn kiếp, không ngờ ngươi không quản mặt mũi, thực sự ra tay đánh ta. 

Đợi mãi mà không thấy người thần bí nọ xuất hiện, Võ Canh cũng mất đi hứng thú cãi nhau với Long Vô Mệnh, vẻ mặt châm biếm, xùy một tiếng nói:

- Mặt mũi cái quái gì, lão tử trước giờ chẳng quan tâm. Giờ cũng chẳng có hứng thú cãi nhau với tiểu tử ngươi, lão tử đi uống rượu giải sầu đây. À đúng rồi, lão tử tên Võ Canh, sau này có dịp sẽ gặp lại. Lão tử đây rất có hứng thú với tiểu tử ngươi, có cơ hội thì luận bàn một hồi. Bái bai!

Nói xong, Võ Canh ra hiệu cho Tàng Thiên Ca một cái, sau đó cả hai người nhún chân phi thẳng lên bầu trời, phá không mà đi. Ở xa xa, giọng nói hơi trầm của Võ Canh vang lại:

- Lữ Dã, chuyện lần này ta không thể can thiệp, ngươi tự giải quyết cho tốt. 

Trong sự kinh ngạc của Lữ Dã và tất cả mọi người, Võ Canh cứ như vậy mà bỏ đi. Trước đó, Lữ Dã còn tin tưởng rằng, với thực lực cường đại của Võ Canh sẽ dễ dàng trấn áp đám Long Uyên, trong lòng hắn còn đang thầm nghĩ về chuyện sẽ trường phạt bọn chúng như thế nào. Nhưng người tính không bằng trời tính, dĩ nhiên đám Long Uyên lại có một hậu thuẫn thần bí vô cùng vững chắc ở phía sau. Thậm chí ngay cả cuồng ngạo như Võ Canh cũng bởi vì thần bí nhân đó mà bỏ đi. 

Bây giờ thì còn ai có dám ra mặt chống lại đám Long Uyên được nữa chứ? Chẵng lẻ hôm nay sẽ là ngày tàn của Tham Lang dong binh đoàn sao? Trong lòng Lữ Dã đau khổ không thôi. 

- Hừ, bỏ chạy thì nhanh. 

Long Vô Mệnh chửi một tiếng, thế nhưng trong lòng thì vui mừng khôn xiếc. Võ Canh chính là cường giả Đấu Thần kỳ, hơn nữa bên cạnh còn có một thanh niên đeo mặt nạ thần bí, thực lực thâm sâu dó khó nữa. Vừa rồi nếu không phải sư phụ hắn ra mặt, chỉ sợ người sẽ phải bỏ đi chính là hắn rồi. Sau đó Long Vô Mệnh liếc nhìn Lữ Dã, trừng mắt nói:

- Lão khỉ đột ấy trốn rồi, để bản công tử nhìn xem còn ai dám ngăn cản nữa đây?

Không nghi ngờ, đây chính là Long Vô Mệnh trực tiếp trấn nhiếp Tham Lang dong binh đoàn, thậm chí là tất cả mọi người. Trong ý thức của võ giả ở đây, cường giả Đấu Thần kỳ chính là một tồn tại trong truyền thuyết, lúc nghe đám Long Uyên nói Võ Canh chính là cường giả Đấu Thần kỳ, trong lòng bọn họ đã nghĩ đến kết quả bọn chúng sẽ thảm bại mà bỏ đi. Dĩ nhiên sau lưng bọn chúng cũng có một cao thủ Đấu Thần kỳ khác âm thầm tương trợ, mà thực lực người này so với Võ Canh còn muốn mạnh hơn. Giờ đây còn ai dám chống lại Long Vô Mệnh nữa? Đứng ra chẳng khác gì muốn chết cả. Ánh mắt đáng thương nhìn Lữ Dã, hôm nay, dù Tham Lang dong binh đoàn của hắn thảm bại lớn rồi. 

- Ta thừa nhận, ta không bằng các ngươi. Nói đi, phải làm gì thì ngươi mới chịu buông ta cho Tham Lang dong binh đoàn. 

Lúc này, Lữ Dã không còn giữ ngữ điệu cao cao tại thượng nữa, mà hạ thấp mình xuống một bậc, nói chuyện ngang hàng với Long Vô Mệnh. Hắn biết rằng, đối phương hơn mình một cấp bậc, đắc tội người ta chính là tự đào hố chôn mình. Tham Lang dong binh đoàn này là sự nghiệp cả đời của hắn, hắn không muốn nhìn nó cứ như vậy mà bị hủy diệt. 

- Lữ Dã, vốn dĩ chúng ta có thể bình tĩnh nói chuyện với nhau. Sự việc phát triển như thế này là do ngươi tự gây nên thôi. Mục đích của bản công tử đến đây là để đòi số tiền mà Tham Lang dong binh đoàn các ngươi nợ bản công tử, trả xong thì bản công tử liền rời đi, thế là xong! Hắc hắc, rất đơn giản đúng không?

- Bao nhiêu tiền để ta sai người đi lấy.

- Tổng cộng hết là một ức kim tệ. Ngươi có thể lựa chọn trả tiền mặt hoặc dùng vật gì đó giá trị tương đương cũng được, bản công tử rất thoải mái. 

Lữ Dã trong lòng thở dài một tiếng, cũng hơi vui mừng vì cuối cùng Long Vô Mệnh không có làm khó dễ hắn. Nợ tiền thì trả, xong chuyện gì coi như chưa có chuyện gì xảy ra. Nhưng mà, cái giá mà Long Vô Mệnh nói ra khiến cho hắn cứng đơ cả người. 

- Một… một ức kim tệ. Chẳng phải trước đó ngươi còn nói là một trăm vạn kim tệ sao? Từ lúc nào đã lên tới một ức kim tệ như vậy?

- Đúng thật là một trăm vạn kim tệ, nhưng mà ngươi nghĩ đi, lão khỉ đột bằng hữu của ngươi, tên là Võ Canh gì đó thì phải, hắn uy hiếp bản công tử như vậy, khiến cho tinh thần của bản công tổn thương rất nặng, cần phải mua đan dược cao cấp mới có thể phục hồi được. Đáng lẽ bản công tử phải tính nhiều hơn nữa, lý do trước đó ngươi cũng vô cớ uy hiếp, thế nhưng nể phục ngươi dựng nên cơ nghiệp hôm nay nên tính rẻ một chút đó. Đừng cằn nhằn nữa, mau đi lấy tiền trả đây, nếu không bản công tử đổi ý à!

Long Vô Mệnh hung hăng sử dụng võ công hàm sư tử, một lần muốn nuốt cả sản nghiệp Tham Lang dong binh đoàn. Lữ Dã khuôn mặt trắng bệch, thậm chí đôi mắt hí của hắn muốn nổ tung ra, khuôn mặt vốn đã xấu nay còn khó coi hơn, trầm giọng nói:

- Ngươi kinh người quá đáng? 

- Hừ cái, gì kinh người quá đáng chứ? Bây giờ có trả hay không đây? Lựa chọn là ở ngươi cả.

Dưới sự hung hăng của Long Vô Mệnh, Lữ Dã cuối cùng cũng nhún nhường, thở dài một tiếng bất lực, sau đó tự mình đi vào lấy tiền trả nợ. Do sợ Lữ Dã bỏ trốn, Long Vô Mệnh nháy mắt ra hiệu cho đám Long Uyên quan sát xung quanh, tránh việc Lữ Dã âm thầm trốn thoát. 

********* Quyển 5: Quân Lâm Thiên Hạ *********

Cách đó không xa, tại một tửu lâu khá vắng khách, trên tầng lầu, một nam tử hắc y trên mặt đeo một chiếc mặt nạ bằng đồng cha đi nửa khuôn mặt, trên người phảng phất một loại khí tức cô độc thần bí, khiến cho người ta không thể đo lường thâm sâu thế nào. Hắn trên tay cầm ly trà, cơ hồ đang thưởng thức nó, đôi mắt huyết ngọc lấp lánh nhìn về nơi xa, chính là phương hướng mà Võ Canh và Tàng Thiên Ca bỏ đi. Thần bí nhân đeo mặt nạ này chính là Tinh Hồn.

Một khắc trước đó, lúc Võ Canh bất ngờ tấn công Long Vô Mệnh, người ra tay cứu Long Vô Mệnh chính là hắn. Vũ kỹ huyền ảo như mặt nước đó tên gọi là Kính Hoa Thủy Nguyệt, cũng là vũ kỹ do hắn tự mình lĩnh ngộ ra. Năng lực cũng giống như tên gọi, chỉ cần đủ năng lực và không phải lực lượng thiên địa pháp tắc chi lực, Kính Hoa Thủy Nguyệt sẽ phản lại tất cả những gì mà nó đón nhận. 

Thế nhưng, Tinh Hồn thoạt nhìn bình thản, hơi thở thì lại hơi mệt mỏi, cơ hồ thi triển Kính Hoa Thủy Nguyệt khiến hắn hao tổn rất nhiều sức mạnh. Tu vi của Võ Canh cao hơn Tinh Hồn rất nhiều, với thực lực hiện tại, hắn phải tiêu hao gần như toàn bộ nguyên lực mới thi triển Kính Hoa Thủy Nguyệt ứng chiến với Võ Canh. Mặc dù khi đó, Võ Canh chỉ thuần túy dùng sức mạnh cơ bắp, nhưng nhiêu đó cũng khiến cho Tinh Hồn rất chật vật. Nếu như Võ Canh không buông tay, có lẽ hắn phải dùng đến lực lượng Tiên Lực mới có thể đối kháng. Cũng may mọi chuyện vẫn nằm trong tầm kiểm soát. 

Chỉ là đó không phải chuyện mà hắn quan tâm tới. Thứ khiến hắn chú ý, không phải hắn thắng Võ Canh, mà là người thanh niên hoàng y đi cùng với Võ Canh. Tinh thần lực của Tinh Hồn cường đại, dù thanh niên hoàng y đó đã che đi khí tức, Tinh Hồn vẫn dễ dàng phán đoán, người đó đã tiến vào Chủ Thần cảnh, hơn nữa chỉ là mới tiến nhập mà tu vi đã củng cố rất vững chắc, đã đạt đến Chủ Thần cảnh hậu kỳ đỉnh phong. Người đó còn trẻ tuổi như vậy mà tu vi đã siêu việt, so với Trịnh Thần Không còn muốn vượt lên trên. Đó không phải là thứ khiến hắn quan tâm nhất, mà chính là trên người của thanh niên hoàng y đó, Tinh Hồn nảy sinh một cảm giác rất quen thuộc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play