Trước đó xuất thủ, Lữ Dã nguyên nhân e ngại thế lực đứng sau Long Vô Mệnh nên không dám xuất toàn lực, nhưng lần này thì khác, hắn đã thật sự giận dữ rồi. Đạo đao cương kia, so với một quyền vừa này mạnh hơn gấp hai lần.
Biết rằng Lữ Dã không còn bảo lưu thực lực nữa, Tam Tài trận tuy bá đạo, nhưng với thực lực của bọn chúng không cách nào chống lại được. Nếu như cưỡng ép, chỉ sợ sẽ bị trọng thương không nhẹ, nhất định khi trở về sẽ bị sư phụ trách phạt. Long Vô Mệnh hừ lạnh một tiếng, nói lớn:
- Mau giúp đệ, sau khi xong chuyện này, toàn bộ số nợ đệ sẽ xóa bỏ hết, hơn nữa còn biếu cho mỗi người hai vạn kim tệ xài chơi.
Bỏ đi số nợ của Long Chiến và Long Tuyền đã khiến hắn tiếc đứt ruột rồi, bây giờ bị dồn vào thế bí, hắn đành phải buông bỏ số nợ còn lại, thậm chí còn tăng thêm hoa hồng để mời đám Long Uyên ra mặt. Và tất nhiên, mấy tên kia cũng chỉ chờ có thế.
- Là ngươi nói đấy, bọn ta không có yêu cầu à nha!
- Hai vạn ít quá, cũng phải năm vạn chứ. Cứ như vậy đi, hắc hắc.
- Một đám tham lam!
Long Vô Mệnh nghĩ đến số tiền bị mất kia thì nóng mặt, trong lòng thầm nghĩ, phải đem Tham Lang dong binh đoàn này bù lại, không thể chịu lỗ được.
- Cửu Long Nhiếp Linh Trận.
Chín người, mỗi người đứng tại một phương vị, đồng thời cũng tế khởi một kiện pháp bảo. Những pháp bảo này là do đích thân Tinh Hồn luyện chế, với thủ pháp của hắn, pháp bảo của bọn chúng so với bảo đao của Lữ Dã cao cấp hơn không biết bao nhiêu lần. Với thực lực hiện tại, bọn chúng cùng lắm chỉ phát huy ra năm thành uy lực đã là cực hạn rồi.
Cửu Long Nhiếp Linh Trận bày ra, ẩn hiện một tiếng long ngâm vang lên, Long Uyên ở trung tâm, không nghi ngờ chính là người nắm giữa tâm trận. Song thủ của hắn liên tục biến đổi, trong giây lát đã kết ra hơn chục đạo thủ ấn đánh vào kim thương, chính là pháp bảo của hắn. Những kẻ khác cũng giống như Long Uyên, kết pháp ấn, truyền nguyên lực vào pháp bảo của mình. Cửu Long Nhiếp Linh Trận khởi động, uy lực lại vô cùng khủng bố, chín đạo long ảnh dễ dàng xé nét công kích của Lữ Dã, uy lực không tiêu tán, khí thế như thiên quân vạn mã đánh tới chỗ Lữ Dã.
Lữ Dã biến sắc, đây là lần thứ hai tuyệt chiêu của hắn bị phá vỡ, hơn nữa đó còn là công kích toàn lực. Những tên này rốt cuộc là thần thánh phương nào mà có thể bày ra trận pháp công kích mạnh đến như vậy, Lữ Dã khiếp sợ không thôi. Nếu như trúng chiêu này, không dưỡng thương mộ tháng đừng hòng rời khỏi giường.
Nhưng ngay lúc đó, trước mặt Lữ Dã xuất hiện một thân ảnh cao to. Kẻ xuất hiện ngoài Võ Canh gì còn ai vào đây. Chỉ thấy Võ Canh cười dữ tợn, hắn đứng một bên quan sát, nhìn thấy đám Long Uyên biểu hiện kinh người như vậy, trong lòng sớm đã đánh chủ ý muốn thử bọn chúng một phen. Chỉ là đây là việc của Lữ Dã, dù hắn thô lỗ đến đâu thì cũng là kẻ lăn lộn trong giang hồ, một ít phép tắc đương nhiên phải biết. Ngứa tay ngứa chân đã lâu, bây giờ mới có cơ hội ra tay, trong lòng nhất thời hưng phấn.
Chín đạo long ảnh hung hãn kia, dù rằng rất mãnh liệt nhưng không lọt vào mắt của Võ Canh. Hắn quyền thủ nắm lại, thúc dục nguyên lực, một quyền đấm ra, chín đạo long ảnh dễ dàng tan biến.
- Chà chà, có thể khiến cho tay của lão tử nhức nhói một chút, không tệ tí nào.
- Nhưng mà, mười ức kim tệ thì nhiều quá. Hay là ta đưa trước một trăm thỏi bạc lẻ này được không. Nói thực cho ngươi biết, hiện giờ ta không có đem theo tiền, hay là ngươi cứ ghi nợ trước đi, sau này ta tìm ngươi trả nợ, có được không?
Võ Canh nghèo rớt mồng tơi vốn đã có tiếng, giờ tính số chủ nợ của hắn, ngón tay ngón chân của hắn cộng thêm Tàng Thiên Ca cũng không đếm đủ nữa. Chi phí ăn chơi trên đường lịch lãm toàn bộ là do Tàng Thiên Ca chi cả, hắn chỉ đi ăn ké mà thôi.
Nghe Võ Canh mặt dày truyền âm như vậy, khuôn mặt của Long Vô Mệnh cực kỳ khó coi. Dù Võ Canh có là cường giả Đấu Thần kỳ đi nữa, Long Vô Mệnh cũng không thèm ném cho mặt mũi, hét lớn: