Nhưng lời này chẳng khác nào một chậu nước giá lạnh như băng giội vào đầu ba mươi vạn đại quân. Một ngọn lửa vừa được nhen nhúm lên đã bị dội cho tắt hẳn.
Gã gia hoả đeo mặt nạ, hờ hững nhìn vào bọn chúng. Vẻ khinh thị như bảo chúng chẳng khác gì con sâu con kiến.
Đáng giận!
Sắc mặt rất nhiều người trở nên cực kỳ khó coi. Tuyệt đại đa số bọn chúng là người đã thành danh lâu năm, đã bao giờ bị coi thường đến như vậy?
Bọn chúng không thể nén giận, bàn tay nắm chặt, gân xanh nổi lên.
Tả Mạc dội thêm một câu nữa làm cho những cao thủ đã có cảm giác khuất nhục lập tức bị mất lý trí.
"Từ lúc nào ta cho phép các ngươi gắn tên mình với Minh Cảnh?"
Ngữ khí gỏn lọn, lạnh như băng, như nói một chuyện quá ư đơn giản nhưng không chút che giấu, với khí phách kẻ bề trên ngạo nghễ nhìn xuống dưới, lại đường hoàng mà như gió lạnh thấu xương quất vào lòng mọi người.
"Con mẹ nó ngươi nghĩ ngươi là ai!"
Đột nhiên trong đại quân có một tiếng hét to, một thân ảnh vụt qua nhanh như dã thú chồm lên Tả Mạc!
Khí tức cực kỳ cường hãn, như ngọn sóng dữ vụt lên ầm ầm xông tới chỗ Tả Mạc.
Hạ Hầu Chi!
Đó là một trong những đại tướng dưới trướng Hải Tâm Ba, một cao thủ thực lực cường hãn nhất trong tứ đại tướng của Bắc Nguyên băng phủ! Trong những đại tướng của Bắc Nguyên băng phủ, gã là một người nổi bật. Thực lực đến mức như gã thì hiếm người không hiểu chiến trận, chỉ có phân trình độ cao thấp khác nhau. Nhưng gã Hạ Hầu Chi lại là kẻ chẳng hiểu chi cả.
Gã si mê với sức mạnh cá nhân, chính do thế nên chiến lực của gã cực kỳ cường hãn. Ở Bắc Nguyên băng phủ gã chỉ kém Hải Tâm Ba một chút.
Tính gã nóng như lửa, không sợ trời không sợ đất, lời của Tả Mạc làm gã bạo nộ!
Ầm!
Sát ý cuồng bạo lan tràn từ Hạ Hầu Chi ra tứ phía. Không khí xung quanh vặn vẹo biến ảo, thân hình của gã đột nhiên to lên, khói đen cuồn cuộn từ thân thể bay lên.
Một khí tức kinh người từ bên trong khói đen lan tràn ra.
Từ bên trong khói đen như thể có một con quái vật đang dần dần thành hình.
Chẳng mấy chốc, một con quái vật to lớn xuất hiện trước mắt mọi người.
Hí!
Ở bản trận, ba mươi vạn quân đang đứng chỉnh tề hít một hơi lạnh.
Thân hình con quái vật này quả thực to lớn. Nó như một ngọn núi chắn trước tầm mắt. Cái thân thể kỳ vĩ mang đến cảm giác áp bức đủ để cho đối thủ mất đi ý chí chiến đấu.
Những hình xăm phức tạp huyền ảo trải khắp toàn thân con quái vật. Mắt của nó như hai cái động đen ngòm không thấy đáy. Tứ chi của nó thô, ngắn hơi chùn xuống. Miệng nó khẽ mở làm lộ những chiếc răng nanh. Những vệt khói đen nồng đậm vờn quanh miệng. Đuôi nó dài khoảng mười dặm, có lẽ chỉ cần khẽ động sẽ tạo gió lớn.
Sắc mặt An Mạc biến đổi. Con Minh thú này vừa xuất hiện đã làm cho gã cảm thấy cực kỳ nguy hiểm!
Hạ Hầu Chi tuyệt đối không mạnh như vậy!
Đây là phản ứng đầu tiên của An Mạc. Thực lực của Hạ Hầu Chi biểu hiện ra ngoài không kém gã chút nào. Nhưng gã nhanh chóng biến sắc lần nữa, trong đầu gã bừng lên hai chữ nọ.
Tử sĩ!
Không ổn!
Cao thủ bậc này mà đã một lòng quyết tử mà bạo phát tất cả chiến lực sẽ trở nên cực kỳ đáng sợ!
Gã thật không ngờ, Hạ Hầu Chi cam tâm chết vì Hải Tâm Ba. Ả nữ nhân này...
An Mạc cắn răng một cái, gã muốn xông lên trước. Trong đám thuộc hạ bây giờ của Vương thượng có mỗi gã có khả năng chống đỡ. Ánh mắt của An Mạc rừng rực hào quang, tựa như có hai ngọn lửa cháy rực.
Dường như biết được suy nghĩ của An Mạc, Tả Mạc giơ tay lên ngăn lại.
An Mạc nhìn thấy hành động của Vương thượng thì không khỏi sững sờ. Gã đi theo Vương thượng đã được một thời gian nên hiểu ý hành động này rồi. Hành động này ý bảo An Mạc đừng tiến lên.
Vương thượng muốn gì?
An Mạc nghi hoặc, chẳng lẽ Vương Thượng tự mình xông lên?
Gã tin rằng với thực lực của Vương thượng, việc đối phó với Hạ Hầu Chi hẳn không phải là vấn đề. Nhưng nếu Hạ Hầu Chi chống đỡ được một hồi thì khí thế của Vương thượng sẽ giảm sút. Cỗ khí thế đã tích luỹ mãi mới được sẽ tan mất.
Hiện giờ, chuyện quan trọng nhất của song phương là so về khí thế.
Tính kỷ luật của An Mạc rất cao, hơn nữa những ngày vừa qua làm gã càng hiểu Vương thượng, hắn không phải là hạng người lỗ mãng. Rất nhiều quyết định tưởng chừng như không hợp lý lắm nhưng rồi cuối cùng đều có những kết quả quá sức bất ngờ.
An Mạc hiểu những kỳ tích này không phải chỉ là vận khí.
Gã ngừng lại, kiềm chế những xáo trộn trong lòng. Gã chăm chú nhìn Vương thượng. Gã giương ánh mắt háo hức tò mò để xem Vương thượng làm thế nào giải quyết con Minh thú này.
Chúc Nam Nguyệt nhìn con Cự Thú trên không trung, trong lòng hơi ảo não.
Một chiêu này của Minh Chủ xác thực phi thường xảo diệu. Tân vương đã trải qua bảy ngày đột tiến, khí thế đang lúc đỉnh phong.Dùng Hạ Hầu Chi, cho dù An Mạc hay tân vương ra tay đều làm giảm đi nhuệ khí của đối phương.
Chúc Nam Nguyệt dám khẳng định, Minh Chủ căn bản sẽ không gửi gắm hi vọng Hạ Hầu Chi đả bại đối phương. Hẳn là ả chỉ cần Hạ Hầu Chi ngăn cản, hạn chế khí thế của đối phương. Hoặc giả dây dưa với tân vương trong một thời gian ngắn, hoặc giả cuốn lấy vị đệ nhất chiến tướng dưới trướng tên là An Mạc này là được.
Chỉ cần khí thế của đối phương gặp trở ngại thì lực trùng kích sẽ giảm mạnh, sớm muộn sẽ bị ba mươi vạn đại quân giày vò cho chết.
Vì mục đích này mà Minh Chủ không tiếc hi sinh một vị cao thủ thực lực siêu cường như vậy.
Chiêu hy sinh này giống hết như đánh cờ vậy!
Tuy nhiên theo nhận định của Chúc Nam Nguyệt thì chỉ cần ba mươi vạn quân là đủ. Nhưng đối mặt với vị Tân vương thần bí khó lường này, Minh Chủ vẫn cho là cẩn thận thì hơn. Vì muốn không có sơ sót gì nên ả quyết trả một cái giá lớn.
Tên nam nhân này tạo một áp lực quá lớn cho Minh Chủ!
Giao tình giữa Chúc Nam Nguyệt và Hạ Hầu Chi không sâu dày, nhưng quan hệ giữa các đại tướng ở Bắc Nguyên băng phủ đều không tệ. Nàng nghĩ đến chuyện về sau không còn được gặp lại Hạ Hầu Chi, tâm tình khó tránh khỏi cảm thấy trầm xuống.
Nhưng nàng nhanh chóng quẳng hết những cảm xúc này ra khỏi đầu, cặp mắt lại tỉnh táo trở lại.
Hạ Hầu Chi đủ để trở thành phiền toái của đối phương!
Ánh mắt Tả Mạc vẫn lạnh như băng. Con Cự Thú phía trước cũng không làm cho hắn xao động. Hắn hờ hững nhìn ba mươi vạn đại quân, hờ hững nhìn con Cự Thú phía trước.
Nhưng chẳng ai biết, phía sau mặt nạ môi hắn cong lên một đường vòng cung lạnh lùng.
Một khí tức hoang dã thê lương từ trên người Cự Thú phát ra. Khí tức này hắn quá quen thuộc.
Hoang Thú!
Con Cự Thú này hoá ra không phải là Minh Thú, nó chỉ là một Hoang Thú! Tuy nhiên bộ dáng của nó so với cổ hoang thú mà Tả Mạc triệu hoán được hoàn toàn khác nhau nhưng khí tức thì giống nhau hoàn toàn. Cái khác biệt là con Hoang Thú trước mặt này đậm đặc khí tức tử vong.
Đây là một con Hoang Thú đã chết.
Thật là đáng tiếc!
Trong lòng Tả Mạc tiếc hận. Con Hoang Thú này khi chết vẫn còn dư uy như vậy thì khi còn sống uy mãnh đến cỡ nào đây.
Rống!
Con Minh Hoang Thú đột nhiên há miệng gào thét, năng lượng ầm ầm bộc phát làm cho mọi người rung động lắc lư!
Con Minh Hoang thú đang co người lại, hai mắt như hai lỗ đen không đáy nhìn chằm chằm vào Tả Mạc, bộ dạng như đang săn mồi.
Ánh mắt Tả Mạc lạnh lẽo.
Hiện giờ, Hoang Thú chuẩn hắn còn không sợ, xá chi một con Hoang Thú đã chết rồi.
Dù đối phương dùng Minh Thần lực luyện chế con Hoang Thú, nhưng khi Tả Mạc quan sát liền biết rằng con Minh Hoang Thú này còn chưa luyện chế xong hoàn toàn. Điều này cũng đúng thôi, Hoang Thú là Viễn Cổ Bách Thú Chi Vương, cho dù nó đã chết nhưng không có cảnh giới Thần Cấp thì căn bản không cách nào luyện chế được hoàn toàn.
Không luyện chế hoàn toàn Hoang Thú thì vẫn còn lưu lại bản năng khi còn sống. Cái bản năng này là địch nhân lớn nhất đối với người luyện hoá.
Tên gia hoả nhảy lên phải thiêu đốt thần lực mới ngăn chặn nổi bản năng Hoang Thú lưu lại.
Chỉ tiếc là gã kia đã xem thường bản năng Hoang Thú rồi!
Đầu ngón ta của hắn biến ảo bí quyết Cấp Cổ Hoang thú. Từ đầu ngón tay hiện ra từng sợi từng sợi thần lực mỏng manh!
Từng điểm hào quang ảm đạm chui ra khỏi đầu ngón tay Tả Mạc chui vào thân thể Hoang Thú.
Thân thể Hoang Thú thật sự quá khổng lồ. Từng ấy điểm hào quang so với thân thể khổng lồ của nó thật sự không có ý nghĩa. Ngược lại ai cũng có một cảm giác hoang đường nói không nên lời, chẳng lẽ cái gã gia hoả mang mặt nạ kia muốn dùng có vậy thần lực mà đả bại được con đại gia hoả mạnh mẽ, hung hãn vậy sao?
Đầu óc gã kia có bình thường không nhỉ?
Đối phó với con đại gia hoả khủng bố như vậy thì chỉ có sức mạnh phô thiên cái địa, bài sơn đảo hải mới được chứ, từng ấy điểm hào quang bé như hạt gạo thì tính làm gì hả?
Trên mặt của rất nhiều ngươi nghi hoặc, khó hiểu.
Nhưng trái tim Hải Tâm Ba lại như bị xiết chặt. Ả đang đứng yên trên không trung.
Một dự cảm bất hảo bỗng nhiên nổi lên tự đáy lòng. Ả đứng gần vậy mà vẫn chưa hiểu cái gã mang mặt nạ kia tạo ra cái dây buộc gì vòng quanh con Hoang Thú.
Ả không hiểu ý nghĩa của thủ đoạn đó...
Tâm ả hơi trầm xuống nhưng vẫn yên lặng không xuất thủ. Ả cho rằng, dù đầu óc của Hạ Hầu Chi có hơi ngờ nghệch thật nhưng chiến lực của gã tuyệt đối mạnh mẽ.
Nhưng một màn kế tiếp làm cho tất cả mọi người không thốt lên được lời. Tất cả trợn tròn mắt, gương mặt cứng đờ.
Con Hoang Thú to như ngọn núi nhưng thân thể run rẩy không ngừng, càng lúc càng run mạnh. Từng luồng khói đen từ thân thể của nó thoát ra không ngừng. Đồng thời nó lắc lư càng mạnh. Những đợt sóng mắt thường có thể thấy, nhộn nhạo trên không trung.
Hống hống hống!
Tiếng gào thét mang theo thống khổ như là cơn lốc khuếch tán ra.
Những gợn sóng mắt thường có thể thấy khuyếch tán ra xung quanh với tốc độ càng nhanh. Nó ẩn chứa sức mạnh cường đại quét ngang chiến trường. Những gã Ma tộc thực lực hơi yếu cảm thấy não trướng, đầu váng, thân hình lảo đảo.
Mọi người đang ngây ra như phỗng bỗng choàng tỉnh, ai cũng hoảng sợ!
Chuyện gì đã xảy ra?
"Ah ah ah!"
Những thanh âm thảm thiết, thống khổ từ trong cơ thể Hoang Thú truyền tới.
Đám người thuộc Bắc Nguyên băng phủ sắc mặt biến đổi. Hạ Hầu Chi! Đây là tiếng của Hạ Hầu Chi!
Tiếng rú thảm của Hạ Hầu Chi tràn ngập thống khổ, dường như đang chịu một cực hình kinh khiếp.
Sau đó tiếng rú thảm thiết yếu dần rồi biến mất.
Con cự thú to như là ngọn núi khổng lồ hết run rẩy. Từ sâu trong hốc mắt đen ngòm thăm thẳm bỗng sáng lên một điểm hào quang nhỏ, như một ngôi sao trong màn đêm.
Nó bỗng nhiên há miệng gầm gào. Tứ chi đánh về phía Tả Mạc.
Ầm!
Thân thể cực lớn, thế đánh như sét, một cảm giác bị trùng kích cực kỳ đáng sợ! Như một tòa núi lớn ập đến trước mặt không thể cản nổi!
"Vương thượng, coi chừng!" An Mạc nghẹn ngào kinh hô. Sắc mặt gã đại biến. Tốc độ con Minh Thú này nhanh hơn so với tưởng tượng!
Tả Mạc dường như không nghe thấy gì, thân hình không nhúc nhích.
Hoang Thú như là từ hư vô xuất hiện trước mặt hắn. Một con quái vật khổng lồ không một dấu hiệu bỗng xuất hiện ngay trước mắt mình làm trái tim đập dồn dập. Nó rất gần Tả Mạc, khoảng cách chỉ có ba trượng.
Ầm!
Như đợt sóng thần gầm thét kèm tiếng gió rít cuồng bạo từ từ đánh tới Tả Mạc!
Thân ảnh ngạo nghễ đứng thẳng trên con Đồng Cốt Minh Điểu Vương. Một dáng người đứng đó, mái tóc tuyết trắng tung bay trong gió rít cuồng bạo.
Hoang Thú to như ngọn núi, Tả Mạc nhỏ bé vô cùng.
Bỗng nhiên, con Hoang Thú nằm phịch xuống.
Gã nam tử như bức tượng đá giơ chân lên giẫm vào cái mũi con Hoang Thú.
Mũi của Hoang Thú như một con đường lên núi.
Hắn từng bước một đi lên cái mũi con Hoang Thú tựa như dọc theo đường núi.
Cảnh tượng trước mắt, không âm thanh âm, không chói lóa nhưng lại có sức mạnh chấn nhiếp nhân tâm.
Xung quanh lặng ngắt như tờ.
Hắn đi lên đỉnh đầu con Hoang Thú thì ngừng lại rồi xoay người đứng đối diện với ba mươi vạn Chiến bộ!
Con Hoang Thú đang nằm sấp đồng thời đứng thẳng lên.
Ba mươi vạn Chiến bộ dần nhỏ bé trong mắt hắn. Hoang Thú nâng hắn lên cao không ngừng. Tầm mắt hắn ngày càng rộng lớn như trước nay chưa có. Cương phong thổi tung mái tóc tuyết trắng.
Hắn từ trên cao nhìn xuống. Phía dưới đen đặc địch nhân.
Mặt nạ bằng đồng xanh lãnh đạm vẫn y nguyên lạnh như băng, thanh âm vang vọng quanh quẩn trong không trung.
" Từ lúc nào ta cho phép các ngươi gắn tên mình với Minh Cảnh?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT