Vi Thắng cùng Lâm Khiêm giằng co trên không trung.
Cơ hồ ngay lúc Lâm Khiêm khiêu chiến, Vi Thắng đồng thời cũng bay ra. Đối với Vi Thắng mà nói, nhiệm vụ lớn nhất của hắn chính là đảm bảo an toàn cho mấy người Công Tôn Sai, Biệt Hàn. Mà có thể tạo thành uy hiếp đối với đám Công Tôn Sai, Biệt Hàn chỉ có mình Lâm Khiêm.
Nơi hai người giằng co là một giới hoang.
"Chỗ này rất thích hợp làm nơi hai chúng ta quyết chiến." Vi Thắng trầm giọng bảo.
Lâm Khiêm cười cười: "Ta và ngươi quyết đấu, không cần phải thương vong nhiều người vô tội. Nơi này hoang vắng đúng là chiến trường tốt."
"Ngươi còn sợ thương vong người vô tội ư?" Vi Thắng cười lạnh.
"Chỉ cần không quan hệ tới Côn Luân, ta đối với việc giết người không có hứng thú." Lâm Khiêm thản nhiên nói.
Trong mắt Vi Thắng ánh lên: " Quả nhiên, ngươi có đột phá."
"So với ngươi muộn hơn một bước." Lâm Khiêm lắc đầu, thần sắc không có nửa phần đắc ý: "Sai lầm lớn nhất của Côn Luân, đại khái là tại chuyện thượng tầng đối xử với Vô Không Kiếm Môn."
Vi Thắng trầm giọng trả lời: "Sai lầm lớn nhất của Côn Luân là tại bản thân thượng tầng Côn Luân. Đối kháng Côn Luân, chẳng lẽ chỉ có chúng ta?"
Tiếng kiếm kêu réo rắt, dường như trong thế giới này đều có thể nghe được vậy.
"Nào có nhiều đúng đúng sai sai như vậy!" Lâm Khiêm đứng thẳng tắp, trên mặt hắn nụ cười đã tắt, ánh mắt lóe sáng: "Chỉ có thắng lợi và thất bại!"
Vi Thắng lắc đầu: "Rất nhiều thứ, không liên quan gì đến thắng lợi hay thất bại."
"Cái gì không quan hệ?" Lâm Khiêm cười cười không cho là đúng.
Ánh mắt Vi Thắng lộ ra thần sắc hồi tưởng, nhưng trong lòng chỉ có tĩnh lặng, bằng phẳng: "Tín niệm!"
Lâm Khiêm không phản bác mà gật đầu: "Đúng vậy, thế nhưng ngươi có tín niệm của ngươi, ta có tín niệm của riêng ta! Vậyhãy dùng kiếm quyết thắng thua nhé!"
Lâm Khiêm giơ thần kiếm lên.
"Được!" Vi Thắng cũng giơ thần kiếm lên.
Lương Vi am hiểu tập kích nhất, nhưng quy mô tập kích như thế thì chưa từng gặp phải.
Kỳ thật cái này đã không tính là tập kích rồi.
Đưa liên quân yêu ma đánh vào lãnh địa Côn Luân. Toàn bộ Côn Luân lập tức lâm vào khủng hoảng trước nay chưa từng có.
Lương Vi âm thầm lắc đầu, nếu như Côn Luân biết rõ vị Ma Vương vừa mới hoàn thành nhất thống yêu ma lại là Tả Mạc thì bọn chúng tuyệt không dám được ăn cả ngã về không như thế.
Lực lượng song phương đứng ở hai cực.
So với Lâm Khiêm, trên tay Vương thượng quá nhiều quân bài tốt.
Nghĩ tới đây, Lương Vi không khỏi sững sờ, hắn cũng không suy nghĩ cẩn thận, làm sao quân bài của vương thượng bất tri bất giác lại trở nên tốt như vậy?
Hắn lắc đầu, xua đi tạp niệm, dù sao chuyện này cũng không liên quan với mình.
Trận này, đối với bọn họ mà nói, không có bất kỳ khó khăn nào. Lâm Khiêm thề sống chết phản kích, cơ hồ dùng toàn bộ chiến lực Côn Luân, dốc toàn bộ lực lượng. Dọc đường bọn hắn cơ hồ không gặp bất kỳ sự chống cự nào mà chỉ có đám người kinh hoàng tuyệt vọng.
"Không được ngừng! Tăng thêm tốc độ! Dùng tốc độ nhanh nhất!" Lương Vi trầm giọng hạ lệnh.
Đại quân Yêu ma cơ hồ như gió cuốn theo tất cả Côn Luân.
"Cái gì!" Sắc mặt Tiết Đông trắng bệch, tay chân đều lạnh như băng, lẩm bẩm nói: " Liên quân Yêu ma! Bọn hắn... Bọn hắn không phải muốn khai chiến sao?"
Trong âm thanh của hắn có cả sự run rẩy.
Trong doanh trướng, sắc mặt tất cả mọi người tái nhợt, bọn hắn biết rõ ý vị này như thế nào.
Bọn hắn không sợ Mạc Vân Hải đánh lén phía sau. Tất cả mọi người là ở phía sau, ai cũng trốn không thoát. Nhưng liên quân yêu ma xâm lấn, lập tức làm cho Côn Luân lâm vào cảnh hai mặt thụ địch.
Chiến lực bản thổ Côn Luân gần như bằng không, không cách nào ngăn cản sự tấn công của liên quân Yêu, Ma.
Đáng sợ hơn là tin tức liên quân Yêu, Ma xâm lấn, làm nhiễu loạn quân tâm.
Những chi Chiến bộ này không được huấn luyện nghiêm chỉnh. Tuyệt đại đa số bọn họ, nửa tháng trước chưa từng trải qua chiến trường. Một khi bọn hắn biết rõ người nhà của mình đang tại gặp nguy hiểm thì cái này...
Vừa nghĩ tới hậu quả đáng sợ, Tiết Đông giật mình, hắn lập tức kịp phản ứng, lạnh lùng hạ lệnh: "Truyền lệnh xuống, thu tất cả Âm Khuê của mọi người lại! Bất luận kẻ nào cũng không được lưu giữ Âm Khuê! Bất luận kẻ nào cũng không được liên lạc với ngoại giới..."
Lời còn chưa dứt, một thân ảnh lảo đảo xông tới.
"Không tốt rồi! Không tốt rồi..."
Bên ngoài đã loạn thành một bầy.
Khuôn mặt Chư tướng vốn đã tái nhợt, nhìn mãi không thấy một tia huyết sắc.
"Côn Luân chết rồi!" Sào Hưng thì thào, miệng phun ra một búng máu, hôn mê tại chỗ.
"Dân chúng Côn Luân, chỉ cần các ngươi đầu hàng, chỉ cần các ngươi về đến nhà, chúng ta hứa không tổn thương người nhà của các ngươi, cam đoan tài sản của các ngươi..."
Bên trong Âm Khuê nhiều lần phát ra các loại hình chiêu hàng.
Cũng nội dung ấy, truyền khắp Tứ Cảnh Thiên.
Mà ngay cả Mạc Vân Hải, cũng bị biến cố bất thình lình này chấn kinh rồi. Tại Mạc Vân Hải, sự tình Tả Mạc là Minh Vương, chỉ có mấy người cao tầng mới biết được, những người khác chỉ biết là Tả Mạc sẽ nhanh chóng trở lại.
Ở thời điểm này, thân phận Tả Mạc đượcphơi bày ra ánh sáng, đối với Côn Luân là đả kích trí mạng đấy.
Vốn trên dưới Côn Luân cố lấy dư lực sót lại, muốn liều mạng cùng Mạc Vân Hải, cũng bởi vì bọn hắn cho rằng chỉ cần Côn Luân dốc sức liều mạng, là có thể liều với Mạc Vân Hải.
Nhưng mà, Minh Vương lại là Tả Mạc, bí mật này đột nhiên phơi ra ánh sáng, trên dưới Côn Luân, đều lâm vào hố sâu tuyệt vọng!
Tất cả bọn chúng đều hiểu rõ, bọn chúng không có cơ hội rồi.
Một chút cơ hội cũng không có.
Hiện tại đại quân bọn chúng đã không có bất kỳ ý nghĩa. Cho dù là bọn chúng có thể đánh tới Mạc Vân Hải cũng không có bất kỳ ý nghĩa!
Thực lực của hai bên, hoàn toàn không cùng một cấp độ.
Con át chủ bài mà Tả Mạc mưu đồ đã lâu đột nhiên lộ ra. Khi nó phát lộ tính sát thương cao đến đáng sợ. Nếu Tả Mạc mà lộ ra quá sớm, hắn sẽ đối mặt với một Côn Luân co đầu rụt cổ.
Dù cho Tả Mạc muốn gặm xuống, cũng tuyệt đối phải gãy mất mấy cái răng.
Mà thủy chung cho Côn Luân hi vọng thắng lợi, lại để cho Côn Luân có dũng khí được ăn cả ngã về không, cũng để cuối cùng đánh cho Côn Luân một kích trí mạng.
Cơ hội phản công của Côn Luân đã mất đi.
Hỗn loạn!
Một bầu không khí hỗn loạn!
Phía sau bị liên quân Yêu, Ma chiếm toàn bộ. Hai trăm bốn mươi vạn người Chiến bộ loạn thành một bầy, vinh quang Côn Luân phảng phất tại thời khắc này: biến mất không thấy tăm hơi. Tiết Đông đã hạ lệnh đội đốc chiến đại khai sát giới, nhưng không cách nào ngăn cản đào binh.
Từng mảng, từng mảng Chiến bộ, cả đàn cả lũ đào thoát, đầu hàng.
Bọn chúng chỉ muốn về nhà, chỉ mong cùng thân nhân của mình đoàn tụ.
Tựa như ôn dịch lan tràn!
Cái phiến này làm cho người hít thở không thông, làm người tuyệt vọng. Biển người Chiến bộ có thể lấy hình ảnh tuyết lở để hình dung tốc độ sụp đổ.
Trong doanh trướng, cảnh tượng chư tướng đờ đẫn không có ai hồi phục.
Trên mặt Tiết Đông vẫn tái nhợt, nhưng ánh mắt của hắn lại lợi hại, phảng phất có thể đem người đâm thủng: "Chúng ta đã thất bại, Côn Luân đã thất bại, chúng ta không có cơ hội. Ai còn muốn đầu hàng, đều đi đầu hàng đi."
Hắn đứng dậy, sửa sang thần trang chính mình, thần sắc trang nghiêm.
"Đầu hàng làm mất tiêu chí Côn Luân, quá sỉ nhục."
"Côn Luân ah! Cho dù biến mất cũng phải lừng lẫy, mới không phụ lòng hai chữ này ah."
Mục Huyên đứng, những người khác đi theo cũng lẳng lặng đứng im.
Đi ra doanh trướng. Bên ngoài doanh trướng, chỉ còn lại lẻ loi trơ trọi một ít người còn đứng im bên ngoài.
Chứng kiến đám người Tiết Đông đi tới, những tu giả này tự giác tập hợp thành đội. Không một âm thanh, từ đầu đến cuối chỉ là trầm mặc.
Bọn họ đứng cực chỉnh tề, tựa như một cây gậy ném lao đứng thẳng.
Một đội ngũ khổng lồ sâm nghiêm, từ đường chân trời xa xa đến gần bọn họ.
Kiếm quang song phương, không ngừng va chạm trên không!
Thần lực dư chấn tràn khắp bốn bề.
Đây mới thực là núi tan, đất nát, bầu trời xuất hiện từng vết rạn nứt, mà mặt đất lại càng vỡ ra vô số khe hở. Địa Hỏa mãnh liệt không ngừng phun lên, giàn dụa khắp nơi.
Song phương không lưu lại thứ gì.
Toàn thân hai người phủ kín vết thương, hai người lại giống như trầm mê.
Bọn hắn chiến đấu suốt mười ngày mười đêm, không một khắc nghỉ ngơi.
Bỗng nhiên, hai người đồng thời ngừng lại.
Ánh mắt hai người hướng về phía xa xa.
Có người tới gần!
Song phương đều rất rõ ràng, lúc này viện thủ đến là bên nào, vậy cũng đồng nghĩa bên kia thất bại. Chỉ có người thắng, mới có thể rảnh rỗi đến đây trợ giúp.
Lâm Khiêm nhìn thấy dẫn đầu là Tả Mạc, trên mặt lập tức trắng bệch, hào quang cùng khí thế toàn thân lập tức biến mất.
Đã thất bại!
Côn Luân đã thất bại!
Hắn cố gắng tự ổn định thân hình lung lay sắp đổ, liên tục mười ngày mười đêm toàn lực chiến đấu, hắn và Vi Thắng, đều đã đến tình trạng kiệt lực.
Hai người cũng chỉ gắng gượng chống đỡ bằng một hơi.
Người bên cạnh Tả Mạc rất nhiều, A Quỷ, Tông Như, Tằng Liên Nhi, La Ly Ngã Ly, Lam, Lão đầu, mỗi một vị đều là chuẩn Thần Cấp.
Tất cả đều là chuẩn Thần Cấp mà Mạc Vân Hải sở hữu. Tất cả đều được Tả Mạc đưa đến.
Trên mặt Lâm Khiêm vô lực cười khổ.
Thế này cũng đồng nghĩa với chiến đấu bên ngoài đã chấm dứt, hoàn toàn chấm dứt. Vì thế Tả Mạc mới dám dẫn tất cả cao thủ tới.
Côn Luân... Ở trên tay mình...
Lâm Khiêm cúi đầu ngơ ngác nhìn Thái Cổ thần kiếm trên tay.
Đinh!
Một giọt nước mắt rơi xuống thân kiếm, hóa thành vô số bọt nước nhỏ, bắn ra.
"Sư phụ, thực xin lỗi..."
Giọt giọt nước mắt rơi vào thân kiếm, dọc theo kiếm chảy xuống.
"Sư phụ, thực xin lỗi... Thực xin lỗi..."
Hắn giống như hài tử nghẹn ngào khóc rống lên.
Thiên Nguyệt giới.
Vô Không Sơn.
Vô Không Sơn ngày xưa, khắp nơi cỏ dại, khắp nơi tường là vách đổ nát.
Tả Mạc và Vi Thắng hai người nhìn thấy cỏ dại so với người còn cao hơn. Cả hai không nói hai lời, bắt đầu động thủ dọn dẹp.
Chẳng mấy chốc cả tòa Vô Không Sơn được hai người dọn dẹp sạch sẽ.
Núi vẫn y nguyên, người cũ đã không còn.
"Sư đệ!" Vi Thắng bỗng nhiên nói.
"Vâng?" Tả Mạc quay sang.
"Ta định xây nhà định cư ở chỗ này." Vi Thắng lộ ra thần sắc nhớ nhung: "Đã kêu kiếm lư a!"
"Tốt!" Tả Mạc gật đầu: "Hôn lễ của đệ với A Quỷ đừng quên tới tham gia."
"Ha ha! Phải có rượu ngon đấy!" Vi Thắng cười to.
Hai người nhìn nhau cười cười.
HẾT
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT