Lão Vương gầm lên một tiếng, rồi phi nhanh khiến thân hình lão như hóa thành một chiếc bóng mầu xám, hướng về phía đối phương đánh tới.

Nhưng đối phương lại không hề né tránh, cũng không hoảng hốt cứ như không hề phát giác ra y vậy.

Thấy vậy trên mặt lão Vương hiện lên vài phần giận dữ, y hừ lạnh một tiếng: "Muốn chết!"

Minh Xà Thần Quyết mà y tu luyện khác hẳn với mọi người, trọng tâm tu luyện của mọi người đều là quỷ dị và biến đổi khôn lường, còn y lại chú trọng vào phương diện cương mãnh. Chỉ thấy những sợi khí nhỏ li ti đang tụ lên cánh tay phải của y, tê tê tê, sau đó những gai nhọn bên trên bộ thần trang mầu xám cũng lao xao hóa thành những con rắn nhỏ, nhanh chóng bò lên cánh tay y.

Bỗng nhiên từ sau lưng lão Vương sau lưng xuất hiện hình ảnh một con rắn mầu xám, con rắn ấy đang ngẩng đầu, thở ra những tiếng phì phò.

Khí thế của lão Vương đề thăng tới cực điểm, sau đó dưới chân phát lực, lập tức thân hình lão bay lên không trung, sau đó thân hình vẫn còn ở trên không trung của lão bỗng bè ra, giống y như một con Cự Mãng đang bành mồm, quả thật vô cùng quỷ dị mà.

"Giết!"

Lão gầm lên như sét nổ, khiến cả mặt đất cũng khẽ run rẩy.

Sau đó Lão Vương vung nắm tay phải ra như quất roi!

Oành!

Thanh âm phát ra khiến lòng người rung động, lan tràn ra xung quanh như là như sóng gợn.

Thân hình đang ở giữa không trung của lão Vương bỗng dưng biến mất.

Bốp!

Tiếng va đập thanh thúy vang lên, chỉ thấy có một bàn tay trắng như tuyết bắt lấy nắm đấm của lão Vương, trước thế công mạnh như vậy mà thân hình của đối phương không hề xê dịch chút nào.

Trên mặt lão Vương bỗng hiện lên một tầng mầu xám, rồi lặng lẽ lan tràn, chỉ thấy thân thể đang vặn vẹo của lão bỗng dưng tạo ra một lực lượng vô cùng cường đại, lập tức nắm đấm đang bị đối phương tóm lấy bỗng giãy mạnh, sau đó lại đánh tiếp một quyền với tốc độ cực nhanh.

Hiển nhiên đối phương cũng không ngờ lão Vương lại có thể giãy ra được, nhưng phản ứng của hắn cũng cực nhanh, biến trảo thành chưởng, rồi đưa ra nghênh đón nắm đấm của lão Vương.

Lệ khí trên mặt lão Vương bốc lên dày đặc.

Chỉ trong nháy mắt, lão đã đấm liên tục mười hai quyền!

Mười hai quyền có tốc độ nhanh như thiểm điện, nếu đối phương mà là người có thực lực hơi yếu một chút, thì chỉ có thể nhìn thấy một quyền ảnh mơ hồ mà thôi.

Nhưng đối phương cũng xuất chưởng không hề thua kém.

Bốp!

Mười hai thanh âm vang lên, nhưng tốc độ quá nhanh khiến người ta cứ tưởng chỉ có một tiếng vang, nhưng một tiếng này lại trầm tới cực điểm.

Sau khi va chạm, đối phương lui về phía sau ba bước!

Còn thân hình của lão Vương khẽ run lên, sắc mặt trở lên xám trắng, chiêu Thập Nhị Hưởng này, chính là tuyệt chiêu của lão. Yếu quyết của chiêu này là xuất ra mười hai quyền với tốc độ nhanh như thiểm điện, quyền sau mạnh hơn quyền trước, từ trước đến giờ, chiêu này chưa bao giờ thất thủ, bởi sức mạnh của nó cực kì lớn, đủ để san bằng cả một ngọn núi lớn ấy chứ. Hơn nữa, hiện tại lão còn cả mặc thần trang trên người, lại có Tử Khí Trì, có thể nói lão đang ở trong trạng thái đỉnh phong, nhờ vậy chiêu Thập Nhị Hưởng vừa nãy cũng là một kích mạnh nhất của lão từ trước đến nay!

Nhưng không ngờ một chiêu Thập Nhị Hưởng hung hãn và mạnh mẽ như vậy, mà chỉ khiến cho đối phương lui về phía sau ba bước!

Sắc mặt lão Vương khẽ biến, nhưng dù sao lão cũng là kẻ có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, nên chỉ trong nháy mắt, lão đã đoán ra được, thực lực của đối phương vượt qua lão không chỉ một cấp độ!

Cao thủ!

Đối phương liếc nhìn lão Vương, rồi buông một câu tán thưởng: "Kiện thần trang này không tệ. "

Lúc này mọi người mới nhìn rõ hình dáng của người này, hắn có thân hình thon gầy, cũng khá cao, trên người có mặc một kiện đấu bồng(áo choàng toàn thân ấy), toàn thân được dấu trong đấu bồng. Khuôn mặt của người này gần như đã bị chiếc bóng của đấu bồng che khuất, khiến người ta không thể nhìn thấy rõ diện mạo của hắn.

Trái tim gã hộ vệ thắt chặt lại.

Gã và lão Vương quen biết nhau đã lâu, nên gã cũng tự mình lĩnh giáo tuyệt chiêu của lão Vương, ngay cả tuyệt chiêu Thập Nhị Hưởng của lão Vương sử ra lúc bình thường gã đã khó có thể đỡ nổi rồi, chứ nói chi tới chiêu Thập Nhị Hưởng mà lão Vương vừa sử ra có uy lực hơn lúc bình thường đến ba thành, nếu mà gã là người đỡ chiêu thì chắc chắn không thể tiếp được rồi.

Vậy mà đối phương lại có thể tiếp, hơn nữa còn không chút tổn thương nào, chỉ lui lại ba bước mà thôi.

Thực lực đối phương như vậy, chắc chắn đã vượt qua mức mình có thể địch lại rồi!

Nhưng dù vậy, trên mặt gã hộ vệ vẫn không hề hiện lên vẻ hoảng hốt hay sợ hãi, bởi nơi này là địa bàn của Âm Lăng Vệ, vì thế đối phương đừng có mà mơ tưởng có thể dễ dàng sử lí gã. Toàn thân đối phương không hề có một tia tử khí, chứng tỏ hắn vừa mới lẻn vào U Minh vạn phần lăng chưa được bao lâu.

Chắc hẳn thằng này không biết vì sao ở trong Vạn Phí Trì Hải có thể ẩu đả, nhưng không được phép xảy ra chiến đấu quá lớn.

Trong lòng gã hộ vệ thầm cười lạnh.

"Thủ đoạn của đại sư làm tại hạ cảm thấy vô cùng bội phục. "Từ trong chiếc đấu bồng đang phiêu phù giữa không trung vọng ra tiếng nói: "Tại hạ thành tâm mời đại sư đến tệ phủ làm khách vài ngày, kính xin đại sư cho tại hạ được vinh hạnh đó. "

Tả Mạc thản nhiên nói: "Ta không thích bàn chuyện với những kẻ giấu đầu thụt đuôi. "

"Ha ha, đại sư quá cẩn thận rồi, diện mạo chẳng qua cũng chỉ là mây khói mà thôi. " Đối phương khẽ cười: "Xin đại sư cứ yên tâm, chỉ cần đại sư nguyện ý hợp tác với tại hạ, thì tại hạ có thể thỏa mãn mọi ước muốn của đại sư. Bất kể là mỹ nữ hay là tài bảo, đại sư muốn cái gì, thì sẽ có cái đó. Chỉ cần hợp tác với tại hạ, đại sư sẽ biết được thế nào là thiên đường giữa nhân gian, nơi đó hơn hẳn cái chỗ hoang tàn này tới vô số lần ấy chứ. "

Giọng nói của hắn mang đầy vẻ cám dỗ.

Nhưng Tả Mạc dùng cái thái độ giống như cười mà không phải cười nhìn đối phương, rồi nói: "Sao ngươi không hỏi thử xem ý tứ của chủ nhân nơi này như thế nào?"

Đối phương vừa cười vừa nói: "Hiện tại, tại hạ đang bị lâm vào tình huống bắt buộc. "

"Khẩu khí lớn quá nhỉ. " Một thanh âm khó nghe vô cùng bỗng vang lên.

Chỉ thấy một thân hình được bọc trong thi bố (vải liệm)bốc lên tử khí nồng đậm đang lơ lửng giữa không trung, và đó chính là một trong Âm Lăng Ngũ Quỷ, Bố Như Miên.

Vừa thấy Bố Như Miên, thân hình của đối phương liền cứng đờ.

Còn gã hộ vệ thấy Bố Như Miên xuất hiện, liền thở ra một hơi buông lỏng. Thông thường Cổ Vô Song đại nhân đều sống một mình trên Ức Cốt Phong, còn Bố Như Miên đại nhân thì ngủ say trong Vạn Phí Trì Hải, vì thế chỉ cần một trong hai nơi xẩy ra hỗn loạn thì bọn họ sẽ là người đầu tiên biết được. Đấy chính là nguyên nhân, tại sao một nơi rộng lớn như Vạn Phí Trì Hải, lại không bao giờ xảy ra tranh đấu quá kịch liệt.

Tính tình Bố Như Miên đại nhân vốn khát máu và tàn nhẫn, lãnh khốc đến vô tình, nếu ai mà dám chọc giận lão thì e rằng có muốn chết cũng không xong.

"Bố đại nhân!" Gã hộ vệ khom người hành lễ.

"Tiểu Hoắc ah, mang đại sư đến chỗ khác đi dạo một lúc đi, chẳng mất quá nhiều thời gian đâu. Cũng lâu lắm rồi mới gặp được con hàng ngon như thế này, một thân thể thật tươi non a, thật đúng là làm cho người phải hưng phấn ah!" thanh âm của Bố Như Miên vẫn khó nghe như cũ, nhưng giọng điệu vẫn mang chút khách khí, vì dù sao gã hộ vệ kia cũng là người bên cạnh quỷ chủ.

"Vâng!" Tiểu Hoắc vội vàng cùng Tả Mạc lui về phía sau, sau đó nhanh chóng biến mất trong làn tử khí.

"Âm Lăng Ngũ Quỷ, Bố Như Miên?"Bỗng người ở trong đấu bồng mở miệng.

"Muốn cầu xin tha thứ sao? Ôi ôi, đã muộn rồi kưng ạ!" Thanh âm khó nghe của Bố Như Miên quanh quẩn khắp không trung.

"Cầu xin tha thứ?" Khuôn mặt được bao bọc trong đấu bồng bỗng ánh lên một vòng cung mầu hồng tỏa ra khí tức tanh tưởi của máu tươi, quả thật rất là thú vị a.

"Ân. " Bố Như Miên khẽ giật mình, bởi phản ứng của đối phương có chút bất thường.

"Đại sư, xin chờ một chút thôi, Bố đại nhân sẽ nhanh chóng kết thúc cuộc chiến." Tiểu Hoắc nói với Tả Mạc nói, hiển nhiên y luôn luôn tin tưởng vào thực lưc của Bố Như Miên.

"Không sao, đằng nào cũng không vội lắm. " Tả Mạc cười nhẹ, nhưng trong lòng hắn lại không nghĩa như gã hộ vệ kia. Tuy thần lực của hắn chưa khôi phục, nhưng là cảnh giới của hắn lại cao hơn đám người kia rất nhiều, vì thế hắn nhìn ra được, thực lực của gã mặc đấu bồng cùng cấp bậc với Bố Như Miên.

Hơn nữa nhờ vào sự mẫn cảm hơn xa người khác, hắn đã phát hiện ra, khi gã mặc đấu bồng thấy Bố Như Miên xuất hiện, thoạt nhìn thì có vẻ như kinh hoàng, nhưng thực ra khí tức của gã này lại không hề rung động.

Điều này chứng tỏ, gã này chỉ ra vẻ kinh hoàng thôi.

Từ đó có thể suy ra, chắc chắn gã này có lưu lại thủ đoạn, đó chính là suy nghĩ của Tả Mạc đấy.

Tiểu Hoắc quay sang lão Vương, rồi ân cần hỏi thăm: "Lão Vương, có bị làm sao không?"

Lão Vương miễn cưỡng cười nói: "Không sao đâu, chẳng qua có chút trì hoãn lên cảm thấy thất kinh thôi. Quả thật thằng này cũng rất mạnh a, ngay cả khi đã mặc thần trang rồi xuất tuyệt chiêu, mà cũng chỉ làm gã này lui lại ba bước, thật là xấu hổ quá đi thôi!"

"Ha ha, chắc chắn là tối hôm qua lão Vương ngươi làm việc quá cực khổ, cho nên hôm nay tay chân mới mềm nhũn như vậy a!"

Bỗng có tiếng người nói chen vào khiến mọi người xung quanh cười ha hả. Vừa nãy, Đấu Bồng Nhân mang tới cho mọi người cảm giác áp lực quá lớn, lên dù lúc này đã bình tĩnh trở lại vẫn có một số người cảm thấy hư thoát.

Nhưng không ai để ý tới, có một làn sương mù màu xám, đang lặng lẽ lan tràn đến bàn chân mọi người.

"Hả?" Tả Mạc là người đầu tiên phát hiện ra dị biến này.

Vạn Phí Trì Hải vốn là là một biển sương mù xám tro mênh mông, cho lên rất khó có thể phát hiện ra dải sương xám này đang lại gần. Nếu không phải Tả Mạc luôn cảnh giác thì e rằng cũng dính phải chiêu ngầm này.

Những dải sương mầu xám này lan tới cực nhanh, gần như chỉ trong chớp mắt thôi, đã bao phủ tất cả mọi người xung quanh.

Tiểu Hoắc dường như cũng phát giác ra, nhưng y chưa kịp kêu lên câu cảnh báo nào, đã ngã xuống như một cây gỗ.

Bịch bịch!

Những người còn lại cũng bị ngã xuống y như khúc gỗ, sắc mặt tất cả trở lên trắng bệch, toàn thân thì cứng ngắc cục sắt bị kéo thẳng căng ra vậy.

Mê hồn hương thật là lợi hại!

Cho dù Tả Mạc đã phong bế miệng và mũi, nhưng toàn thân vẫn cảm thấy có chút tê dại, không ngờ dải sương mù xám này đang cố gắng thẩm thấu vào da hắn. Nhưng đúng lúc này, khỏa kim châu mới hình thành trong người Tả Mạc, dường như phát hiện ra kẻ thù đến xâm phạm, lập tức Thái Dương thần văn trên bề mặt Kim Châu bỗng sáng lên, sau đó một dòng dung nham nóng chảy tuôn vào trong cơ thể Tả Mạc.

Những nơi mà dòng dung nham này đi qua, sương mù xám như bị ánh sáng tỏa đến, đều bị cháy sạch không còn chút gì.

Tả Mạc giả vờ mình cũng bị trúng mê hồn hương, cũng ngã xuống như mọi người, nhưng hắn âm thầm đánh thức chúng tiểu đang ngủ say trong giới chỉ. Giới chỉ mà Tả Mạc đang đeo trên tay đã được hắn luyện chế lại một lần nữa, hắn đã sử dụng rất nhiều tài liệu có được trong hư không vô tận để cải tạo lại giới chỉ. Vì thế không gian trong giới chỉ vô cùng rộng lớn. Hơn nữa điều quan trọng nhất là..., bên trong giới chỉ của Tả Mạc cũng vứt số tài liệu còn sót lại khi luyện chế thần mộc quan. Vì thế sinh cơ bên trong giới chỉ vô cùng nồng đậm, rất thích hợp để khôi phục lại thể lực.

Vì vậy chúng tiểu đều thích vào trong giới chỉ để nghỉ ngơi.

Hắc Kim phù binh đang ngủ say bị đánh thức lên vẫn mơ mơ màng màng, nhập nhèm mở mắt, rồi lầu bầu: "Tám tô cơm, có lãi rồi, có nên để ăn bốn tô rồi để dành bốn tô không nhỉ?"

Trong câu nói của Hắc Kim phù binh chỉ có duy nhất chữ "Cơm" là rõ ràng nhất.

Quỷ Vụ đồng chui ra từ bên trong Vụ Nhãn Khuê, sau đó ngáp ngáp, trong miệng thổi ra mấy cái bọt sương mầu trắng xóa, sau đó nó vừa dụi mắt vừa nói: "Chủ nhân!"

Hai tên Thập Phẩm và Dương Quang cũng bay tới, Thập Phẩm thì luôn luôn làm cái bộ dáng đằng đằng sát khí, còon Dương Quang thì lại có cái bộ dáng thẹn thùng.

"Chuẩn bị chiến đấu nào!" Tả Mạc truyền vào giới chỉ một đạo tâm niệm.

Thập Phẩm xoa tay đầy hứng thú, con mắt nhỏ của nó trừng lên, sau đó lại cầm thanh đao mài soàn soạt, khuôn mặt hiện lên vẻ vô cùng kích động.

Quỷ Vụ đồng cũng đã tỉnh táo trở lại, đồng thời Dương Quang cũng đã chuẩn bị xong.

Duy chỉ có Hắc Kim phù binh là vẫn vậy, ngay cả con mắt vẫn chẳng mở ra, trong miệng vẫn cứ lầm bầm lấy: "Lũ khốn này được đấy... Các ngươi đi trước đi... "

Tả Mạc lạnh lùng nói: "Chiến lợi phẩm giành được, để cho các ngươi chia nhau. "

Hắc Kim Phù Binh đang mắt nhắm mắt mở, nghe thấy câu này, lập tức khuôn mặt ngái ngủ biến mất tăm, sau đó nó gõ gõ lồng ngực của mình, phát ra một hồi thanh âm bang bang như kim loại va chạm nhau, trên mặt hiện ra vẻ nghiêm nghị nói"Đại ca cứ ra lệnh! Ta sinh ra để chiến đấu! Chỉ có chiến đấu, mới làm cuộc sống của ta trở lên có ý nghĩa ah! Đại ca, ngươi cứ chờ đó, xem ta đánh bọn chúng như đánh chó đây này!"

Sau đó khuôn mặt của nó trở lên vặn vẻo vô cùng dữ tợn, rồi hung ác nói: "Dám quấy rầy giấc ngủ của Hắc Kim đại nhân vĩ đại à, tên gia hỏa này sẽ chỉ có một kết cục duy nhất, đó chính là bị lửa giận của đại Hắc Kim đốt thành tro bụi... "

Lập tức đám người trong giới chỉ tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu.

Hắc Kim Phù Binh thì đấm ngực, dậm chân rồi ngửa mặt lên trời gào thét, làm cho khắp nơi trong giới chỉ vang vọng những tiếng kim loại bang bang, liên miên không dứt.

Còn Thập Phẩm thì cứ lật qua lật lại cái Nguyệt Nha Nhận trong tay, khiến hàn quang lập loè chói sáng, rọi lên khuôn mặt đằng đằng sát khí của Thập Phẩm.

Quỷ Vụ đồng thì hóa thân thành cự nhân sương mù, thân thể khổng lồ của nó chạy tới chạy lui trong giới chỉ.

Trên đầu mỗi ngón tay của Dương Quang lại lóe lên những vầng hào quang, nhưng mười ánh hào quang này lại có mầu sắc không giống nhau, còn cái lưỡi của nó khẽ liếm liếm bờ môi.

Đôi mắt bọn chúng đỏ sọc lên, chỉ chờ Tả Mạc ra lệnh.

Lâu lắm rồi bọn chúng chưa chiến đấu!

Khiến lưỡi rìu của bọn chúng đói khát đã lâu!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play