"Lão đại, bọn họ đến rồi" Gã thủ hạ cung kính báo cáo, nói xong hắn liếm liếm môi đồng thời ánh mắt mang theo sự kính nể mà nhìn bóng đen trước mặt.

"Tất cả đã an bài tốt rồi chứ?" Trong bóng tối truyền ra âm thanh trầm thấp.

"Tất cả đều hoàn tất" Thủ hạ vội vàng trả lời.

"Đêm nay chúng ta sẽ mở tiệc chiêu đãi bọn họ".

Gã thủ hạ giật mình kinh ngạc, Lão đại của hắn rất ít khi gặp gỡ người khác, những người biết mặt Lão đại chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Đến lúc này hắn mới chợt nhận ra, mình vẫn còn đánh giá hơi thấp mức độ quan tâm của Lão đại đối với nhóm người sắp đến kia.

Hắn vội vàng cúi đầu đáp: "Ta lập tức đi xem xét và an bài thêm".

"Ừ, đi đi" Âm thanh lạnh lẽo từ trong bóng tối truyền ra.

Gã thủ hạ xoay ngươi rời đi.

Khi gã đó vừa ra ngoài thì có một gã Thiếu niên tóc đỏ từ trong bóng tối đi ra, hai mắt hắn hẹp dài nhưng mang đầy vẻ thâm trầm và u ám, trên mi tâm của hắn có một viên tinh thể hình lăng trụ màu lam, thỉnh thoảng lại tỏa ra những tia sáng yêu dị. hắn tuy đứng đó nhưng lại khiến cho người ta cảm giác hắn cùng với bóng đêm đã hòa thành một thể, trên khuôn mặt hắn lộ ra vẻ suy tư.

Hiện tại Vưu Cầm Liệt không còn chút dư âm của một thiếu niên kiêu ngạo năm xưa nữa, giờ đây hắn là một nhân vật nổi danh trong thế giới hắc ám. Dưới tay hắn có vô số nhân tài, thế lực nắm trong tay cũng tương đối lớn, cho dù những kẻ có quyền thế ở bản địa cũng phải để cho hắn tí mặt mũi. Vì thế trong thế giới hắc ám, tổ chức Hắc Hỏa của hắn cũng có chút danh tiếng.

Thế lực của hắn ngày càng mở rộng, tuy nhiên hắn chỉ ru rú ở trong nhà, ẩn mình trong bóng tối và rất ít khi lộ diện.

Chính vì vậy khi biết Vưu Cầm Liệt chuẩn bị mở tiệc chiêu đãi những người sắp đến, thủ hạ của hắn cảm thấy hết sức kinh ngạc, nhưng những người này đều là những kẻ am hiểu ẩn dấu và khắc chế tâm tình, cho nên nét mặt không hiện lên chút biểu cảm gì, nhưng trong lòng lại có vẻ tò mò.

Trong con mắt của bọn họ, Lão đại là người thâm sâu khó lường, và sự thâm sâu khó lường ấy không thể hiện ở chiến lực. Bởi Vưu Cầm Liệt ít khi động thủ nên không ai trong Hắc Hỏa biết được thực lực của hắn mạnh yếu ra sao, mặc dù vậy ai ai trong lòng cũng cảm thấy cực kì sợ hãi Lão đại.

Trong thế giới hắc ám không thiếu những thủ đoạn như phản bội, ám sát, âm mưu vv... nhưng bất kể âm mưu thủ đoạn của đối phương có kín đáo cỡ nào cũng chưa bao giờ khiến cho Lão đại phải thất bại. Thậm chí khi đối phương là những nhân vật đáng sợ như Trưởng lão Yêu tộc, hắn vẫn có thể mang bọn họ rút lui an toàn mà không để lại chút dấu vết nào, chính vì vậy tất cả mọi người trong Hắc Hỏa đều vô cùng tôn kính Lão đại. Thủ đoạn làm việc cao thâm khó lường, phong cách thì tàn nhẫn vô tình, nhưng đối với thủ hạ dưới tay luôn đối xử công bằng và tổ chức kỷ luật nghiêm khắc, khiến mỗi lần hành động đều thành công chẳng bao giờ thất bại. mỗi hành động của Lão đại đều vô cùng tinh tế, mức độ thành thục quả thật không tương xứng với tuổi đời còn trẻ của hắn, trong con mắt của đám thủ hạ, Lão đại của bọn hắn vốn sinh ra để làm Vương của hắc ám.

Tại một nơi kín đáo trong trang viên, xung quanh được phòng vệ nghiêm ngặt, tất cả thành viên trọng yếu của Hắc Hỏa đều có mặt đầy đủ.

Sài Sơn Thanh là một người có khí chất nho nhã, khóe miệng lúc nào cũng treo một nụ cười hờ hững, trên người mặc bộ thanh sam khiến hắn giống như lão sư nhậm chức ở Yêu Thuật Phủ. Mà trên thực tế hắn cũng là một trong những lão sư có tiếng tại Yêu Thuật Phủ đó, hắn chuyên dạy nhạc lý và được rất nhiều học viên kính trọng. Vậy mà ai có thể ngờ được, vị trung niên nho nhã và lịch sự như vậy lại là nhân vật đứng thứ ba ở một nơi có hung danh vang dội như Hắc Hỏa.

"Lão đại muốn khoe tài sản rồi" Sài Sơn Thanh khẽ cười.

Bên cạnh hắn là một nam tử toàn thân được giấu trong hắc y, chỉ lộ ra đôi mắt. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy có lẽ chẳng ai nghĩ ở ngay chỗ đó lại đang tồn tại một người, hắn chính là Vu Ảnh nhân vật xếp thứ tư trong Hắc Hỏa, có thực lực kinh người lại am hiểu ẩn nấp và ám sát khiến số người chết trên tay hắn không thể đếm được.

Trước những lời nói của Sài Sơn Thanh, Vu Ảnh coi như không nghe thấy chỉ giữ nguyên trạng thái trầm mặc.

Sài Sơn Thanh dường như quá quen thuộc với biểu hiện của Vu Ảnh, hắn chỉ mỉm cười rồi lẩm bẩm nói "Ta rất hiếu kì với lai lich của Lão đại".

Lời nói còn chưa dứt, bỗng nhiên trong lòng hắn cảm thấy nguy hiểm, một luồng sát khí sắc bén tựa như một thanh chủy thủ đang kề lên cổ hắn, hắn cảm không được thoải mái chút nào, liền nói: "Ây ây..., ta chỉ là nói vậy thôi, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy tò mò hay sao?"

Sát khí đột nhiên biến mất như chưa bao giờ tồn tại.

Khuôn mặt Sài Sơn Thanh không được thoải mái cho lắm, hắn cũng biết Vu Ảnh cực kì trung thành với Lão đại chính vì vậy nếu gã nhìn thấy ai có khả năng uy hiếp đến Lão đại, lập tức giết chết người đó mà không chút do dự.

Sài Sơn Thanh không nhịn được lẩm bẩm: "Ngay cả ta mà ngươi cũng đối xử như vậy, ngươi vô tình quá đi".

Vu Ảnh làm như chẳng nghe thấy gì.

Từ phía sau truyền tới một thanh âm nhẹ nhàng: "Đừng náo loạn nữa, khách nhân sắp đến rồi đấy".

Khi Sài Sơn Thanh nghe thấy thanh âm này lập tức câm như hến, ngay cả thân hình của gã Vu Ảnh kia cũng run nhẹ, lộ ra vẻ căng thẳng, lúc này từ cửa bước vào một thiếu nữ xinh đẹp, vừa đi vừa cười.

Trên mình nàng mặc một bộ y phục màu đen bó sát, làm lộ ra thân hình nóng bỏng của nàng. Dưới hai bờ vai để trần là một rãnh sâu màu trắng như tuyết, khiến người ta nhìn vào đều cảm thấy máu trong người muốn sôi trào hẳn ra, trên đầu nàng từng cụm tóc quăn màu vàng trông như những cuộn sóng, càng tôn thêm nét phong tình khiến vạn người say mê.

Nhưng thân hình khiêu gợi đó lại khiến cho Sài Sơn Thanh và Vu Ảnh vô cùng kiêng kị như gặp phải rắn rết, bởi vì nàng chính là Đào Vi, nhân vật xếp thứ hai trong Hắc Hỏa.

Đào Vi hướng về phía hai người liếc mắt đưa tình, rồi chầm chậm đi đến bên cạnh Vưu Cầm Liệt sau đó đứng bên cạnh hết sức nhu thuận.

Hai con mắt hẹp dài của Vưu Cầm Liệt ánh lên vẻ sâu sắc, sắc mặt hắn không biểu lộ chút cảm tình, nếu chỉ nhìn lướt qua sẽ thấy rất bình thường chẳng có gì đặc biệt. Nhưng những người ở đây đều có cảm giác rằng, dường như lúc này chính là thời khắc trọng yếu trong cuộc sống của bọn họ.

Không lâu sau, một nhóm người dưới sự chỉ dẫn của đám thuộc hạ dẫn đường bước về phía bọn họ.

Nhưng khiến cho Đào Vi và Sài Sơn Thanh phải kinh ngạc chính là hành động tiếp theo của Lão đại, bất chợt Vưu Cầm Liệt từ trên bậc thang bước xuống chủ động chào hỏi.

Mặc dù bọn họ đã chuẩn bị sẵn tâm lí, nhưng khi được chứng kiến cảnh tượng như vậy, nhất thời cũng khiến cho thân hình sững sờ chốc lát.

"Ta là Vưu Cầm Liệt" Thanh âm nhàn nhạt không nghe ra vui hay buồn chợt vang lên.

"Ta là Lương Vi" Lương Vi cũng vô cùng cảnh giác, hắn cẩn thận quan sát đối phương, thấy rõ đối phương có tuổi đời không lớn, có lẽ chỉ ngang tuổi hắn nhưng khí tức hắc ám cứ chập chờn xung quanh, khiến hắn hơi nhíu mày lại.

Vốn là một Chiến tướng nên Lương Vi không mấy hảo cảm với những kẻ thường đi lại trong thế giới hắc ám.

"Tiệc tối đã chuẩn bị xong, xin mời theo ta vào bàn tiệc" Vưu Cầm Liệt thản nhiên nói rồi xoay người đi sâu vào đại điện.

Lương Vi hơi do dự nhưng vẫn cất bước đi theo, hắn vừa đi vừa nói "Ngài quá khách khí!" Trong suốt mấy năm bị mọi người bỏ quên, hắn cũng học được một ít đạo lý đối nhân xử thế.

Bên trong đình viện mọi thứ được sắp xếp đơn giản, không có phong cách xa hoa như trong tưởng tượng, chính điều này đã gây cho Lương Vi thêm chút hảo cảm. Vì trong ấn tượng của hắn, những kẻ đi lại trong thế giới hắc ám thường có sống một cuộc sống xa hoa trụy lạc.

Nếu Lương Vi phải phục vụ một thế lực hắc ám như vậy, chắc chắn hắn sẽ cảm thấy không được trọn vẹn cho lắm. Trong lòng hắn luôn suy đoán rốt cuộc Bồ Bồ thuộc thế lực như thế nào, nhưng theo hắn nhận thấy một Chiến tướng lợi hại như vậy thì không thể xuất thân từ một thế lực nhỏ bé, chỉ có những thế lực to lớn mới có khả năng đào tạo ra.

Mọi người phân biệt chủ khách rồi ngồi xuống, những người bên cạnh Lương Vi cũng chẳng suy nghĩ nhiều như hắn. Điều kiện Bồ yêu dùng để thuyết phục bọn họ rất đơn giản, chỉ là lương bổng phong phú cùng với phí an gia không tồi là được rồi. Đối với bọn họ mà nói, có thể được làm những điều mình thích lại được trả công phong phú, chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ để bọn họ thỏa mãn rồi.

Hơn nữa bọn họ đã được sinh hoạt trong gia tộc Bồ Bồ chiến tướng tương đối lâu, cho nên cũng có cảm giác tương đối tín nhiệm đối với gia tộc này.

Khi Lương Vi quan sát Vưu Cầm Liệt, ngược lại nhóm người Vưu Cầm Liệt cũng quan sát bọn họ, nhất là Sài Sơn Thanh. Hắn vốn là người rất có phong độ, từng lời ăn tiếng nói đều khiến cho mọi người cảm thấy cực kì thoái mái, trong lòng Lương Vi luôn giữ nguyên cảnh giác, nhưng mọi người đi cùng hắn lại không được như vậy, vì thế chẳng được bao lâu tất cả đều bị lộ thân phận.

Chiến tướng!

Tất cả những người này đều là Chiến tướng!?!?!

Điều này khiến trong lòng đám người Sài Sơn Thanh cảm thấy kinh ngạc, bên trong thế giới hắc ám không có đất cho Chiến tướng sinh tồn. Bởi vì thế giới hắc ám là một thế giới đầy rẫy sự lừa gạt, dối trá và âm mưu... chiến tranh bên trong thế giới hắc ám là cuộc chiến không tiếng động, thậm chí nếu dân chúng bình thường sống cùng bọn họ ở chung một Thành cũng không thể cảm giác được.

Thế lực nào có Chiến bộ cũng chỉ làm cho những thế lực đó càng chết nhanh mà thôi. Đối với bọn họ, hắc ám mới là sự bảo hộ tốt nhất, những chi Chiến bộ khổng lồ sẽ khiến bọn hắn mất đi sự bảo hộ của hắc ám, rồi từng bước đi tới diệt vong.

Chỉ những thế lực công khai mới có Chiến bộ, mới cần phải có chi Chiến bộ.

Lão đại quả nhiên có hậu thủ!

Lúc này, nhờ vào tâm tư nhạy cảm, Sài Sơn Thanh đã tìm được gốc gác của cái tên Lương Vi, khiến cảm giác coi thường ban đầu trong lòng hắn bị quét sạch không còn chút nào.

Lương Vi, cái tên này đại diện cho vị thanh nhiên Chiến tướng đã từng gây nên những chấn động không nhỏ, một vị Chiến tướng xuất sắc như vậy cũng bị thế lực sau lưng của Lão đại chiêu mộ.

"Cấp trên bảo ta nói với ngươi..." Vưu Cầm Liệt thản nhiên mở lời.

Lương Vi không tự chủ được mà ngồi thẳng người ra, nghiêm nghị nói: "Mời nói".

Tất cả mọi người đều dừng nói chuyện lại, đồng loạt vểnh tai ra nghe ngóng, còn những thủ hạ của Lương Vị lộ ra bộ dáng nghiêm túc cũng lắng nghe thật kỹ, bởi vì việc sắp tới có thể sẽ ảnh hưởng đến tương lai của bọn họ.

"Nơi đóng quân đã được chuẩn bị đầy đủ, khi nào ngươi tới đó sẽ đảm nhận vị trí thủ lĩnh tối cao của Chiến bộ. Toàn bộ vật tư đã vận chuyển đến chỗ đóng quân, tất cả những việc như chọn lựa và chỉnh biên phải được hoàn thành trước tháng mười hai năm nay. Nói cách khác, ngươi có thời gian sáu tháng để tổ chức và xây dựng Chiến bộ. Tháng sáu sang năm ngươi phải hoàn thành việc huấn luyện cơ bản, tìm tòi và xác định phong cách chiến đấu của Chiến bộ. Khi đó cấp trên sẽ dựa vào phong cách chiến đấu của các ngươi để chế tạo Thần trang".

Trong lòng Lương Vi chấn động mạnh, không ngờ thế lực cấp trên có thể luyện chế ra Thần trang.

Quả nhiên là một thế lực lớn!

Trong thời gian hiện tại, nếu có thể luyện chế Thần trang thì chắc chắn đó phải là một thế lực rất lớn.

Tất cả mọi người xung quanh không khỏi hít vào một hơi lãnh khí, nhất là những thuộc hạ của Vưu Cầm Liệt, bọn họ đã sớm suy đoán Lão đại có một thế lực chống lưng rồi, nhưng không ngờ thế lực đó lại lớn đến như vậy.

"Thời gian đổi mới trang bị ước lượng mất tầm ba tháng. Hy vọng ngươi có thể nhanh chóng hình thành sức chiến đấu, sau khi việc đổi trang bị hoàn tất, có khả năng các ngươi phải xuất chiến đi làm nhiệm vụ".

Lương Vi nhíu mày: "Thời gian quá gấp, muốn xây dựng một Chiến bộ trong thời gian ngắn như vậy không dễ dàng, hơn nữa một Chiến bộ mới mà tùy tiện xuất chiến sẽ có thương vong rất lớn".

Vưu Cầm Liệt thản nhiên nói: "Việc của ngươi là suy sét một cách cẩn thận".

Lương Vi yên lặng, nhưng trong lòng không ngừng tính toán, hắn cũng không phản bác lời nói của đối phương, bởi hắn đã chuẩn bị tư tưởng từ trước rồi. Sau lưng đối phương là một thế lực khổng lồ, nếu đã dùng hắn thì chắc chắn đó chẳng phải là một nhiệm vụ đơn giản.

Đối với những khó khăn sắp tới, trong lòng hắn đã sớm chuẩn bị đầy đủ. Nghĩ đến việc có thể thống lĩnh Chiến bộ tiến vào chiến trường, khiến cho hắn cảm thấy chiến ý đang không ngừng sôi sục trong lòng.

"Từ đây đến nơi đóng quân mất bao lâu?" Hắn trầm giọng hỏi.

"Mười ba ngày".

"Thời gian cấp bách quá, hiện tại ta sẽ lên đường luôn" Lương Vi đẩy bàn đứng dậy, những người khác cũng dồn dập đứng lên, nãy giờ bọn họ đều nghe thấy những gì Vưu Cầm Liệt nói.

"Ăn xong rồi hãy đi" Vưu Cầm Liệt vội lên tiếng.

"Vừa đi vừa ăn cũng được" Lương Vi nhất quyết đi ngay.

"Cũng được" Vưu Cầm Liệt cũng không giữ lại nữa.

Lập tức, theo chỉ dẫn của đám thuộc hạ của Vưu Cầm Liệt, nhóm người Lương Vi vội vã lên đường.

Đào Vi và mọi người quay sang nhìn nhau, bọn họ cũng không thể ngờ Lương Vi lại dẫn theo đám người đó lập tức lên đường.

Vưu Cầm Liệt ngồi xuống, những người xung quanh thấy vậy lập tức khẳng định Lão đại còn có một số việc cần phân phó, nên vội vàng đồng loạt ngồi xuống.

"Mọi người chuẩn bị đi, chúng ta sẽ động thủ với Hồng Tiêu Đoạn".

Lời nói của Vưu Cầm Liệt như ném ra một thùng thuốc nổ nặng kí khiến khuôn mặt của Đào Vi và mọi người biến sắc. Quả thật Hồng Tiêu Đoạn không phải là một thế lực nhỏ, nếu so sánh về địa bàn, Hắc Hỏa của bọn họ chỉ mới khống chế mười ba Yêu giới, thậm chí nếu tính cả những Giới đang trong quá trình xâm nhập thì cao lắm cũng chỉ hai mươi sáu Giới mà thôi, còn Hồng Tiêu Đoạn trực tiếp khống chế hơn mười tám Yêu giới, từ đó có thể thấy được thực lực của Hồng Tiêu đoạn cao hơn bọn hắn.

"Lão đại..." Đào Vi không nhịn được liền nói, nàng chắc chắn đây chính là nhiệm vụ mà cấp trên an bài cho Lão đại, nhưng theo nàng đó là nhiệm vụ không khả thi.

"Yên tâm đi, không phải chỉ có một mình chúng ta tác chiến đâu" Vưu Cầm Liệt thản nhiên nói.

Câu nói của hắn khiến mọi người càng thêm chấn động.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play